Đợi xe đi, Hoàng Nguyên đứng hầu bên người gia gia và ông ngoại, Đỗ Quyên nắm tay nương, Hoàng Ly đỡ cha, một đường đi, một đường xem.
Con đường rộng lớn, người đi không quá chen lấn, cửa hiệu mặt tiền hai bên phố đều rất sạch sẽ khang trang. Tửu lâu, hiệu đồ cổ, cửa hang trang sức, thư phòng, đồ sứ, cái gì cần có đều có.
Đoàn người Đỗ Quyên đi trên đường, thập phần gây chú ý.
Hoàng lão cha và Phùng Trường Thuận vừa nhìn đã biết là nông dân, mà huynh muội Hoàng Nguyên lại hết sức xuất sắc, nhưng biểu hiện của bọn họ lại không giống chủ tử, bởi vậy, phàm vào cửa hàng nào đều làm cho chủ quán phải suy đoán.
Đi một hồi, bọn họ đi tới một cửa hàng tơ lụa.
Hoàng Nguyên nói muốn cho người nhà ít vải làm xiêm y.
Lần đầu về nhà, cần phải mua chút lễ vật tận hiếu tâm.
Đỗ Quyên thấy gia gia và cha mẹ nhìn những tơ lụa hoa mỹ kia không dời mắt được, vội vàng nói: “Đệ đệ lần đầu tiên về nhà, hẳn nên mua chút hàng tốt hiếu kính gia gia nãi nãi. Gia gia sang năm là đại thọ 60. Ông bà ngoại cũng phải hiếu kính. Chúng ta coi như bỏ qua. Chúng ta không dư dả, không cần phồng má giả làm người mập. Mỗi người đều mặc một thân tơ lụa, người ta còn tưởng rằng chúng ta ở bên ngoài phát tài lớn nữa. Lại nói, trong núi cũng không thích hợp mặc tơ lụa.”
Hoàng Ly lập tức nói tiếp: “Đúng vậy, đúng vậy! Ca, đừng mua nhiều như vậy, chỉ mua cho gia gia bọn họ. Nếu ngươi mua cho cha và nương, bọn họ mặc còn mắng ngươi, nói ngươi loạn tiêu bạc.”
Hoàng Nguyên kinh ngạc nhìn hai tỷ muội.
Ý là không muốn mua cho cha và nương?
Nhưng Phùng Thị cũng thức tỉnh, lập tức nói nàng và cha hắn không cần, kêu đừng mua.
Nàng nghĩ tới: Nếu Nguyên Nhi mua cho mình và Hoàng Lão Thực mà không mua cho tiểu thúc, tiểu thẩm, sợ là trong lòng cha mẹ chồng không thoải mái; còn có rất nhiều thân thích, mình mua tơ lụa lại phải mua cho bọn họ vài thứ...
Ngày thật nóng mà nàng không khỏi rùng mình một cái.
Tâm tư Phùng Trường Thuận một chuyển, nhìn Hoàng Nguyên cười nói: “Nguyên Nhi, ngươi mua cho gia gia nãi nãi ngươi đi, coi như là hiếu kính. Ta và bà ngoại ngươi đều không cần, năm trước tiểu dượng ngươi còn làm cho chúng ta bộ xiêm y tốt.”
Nhưng Hoàng lão cha lúc này lại kiên trì: nếu mua thì phải mua luôn cho ông bà ngoại, nếu không mua thì đều không mua.
Hắn cảm thấy, đây là thời điểm cháu trai lộ mặt.
Lại nói, hắn nghe lời thân gia nói thực không thoải mái, ý là tiểu con rể có tiền đồ, con rể lớn không tiền đồ sao? Hoàng Lão Thực không tiền đồ, nhưng hắn sinh một đứa con trai có tiền đồ, cũng thay Hoàng gia lấy chút mặt mũi! Cho nên, hắn kiên trì Hoàng Nguyên mua cho ông bà ngoại. Bởi vì vải này đại biểu ý nghĩa, không còn là vấn đề tiền tài.
Đẩy đẩy kéo kéo, cuối cùng, Hoàng Nguyên mua cho gia gia nãi nãi, ông bà ngoại một thân gấm vóc in chữ Phúc Thọ, làm quần áo mùa đông, để năm mới mặc.
Mặt Hoàng lão cha và Phùng Trường Thuận đều tươi cười.
Từ tiệm tơ lụa đi ra, Hoàng Nguyên đi bên người Đỗ Quyên, thấp giọng hỏi: “Sao cha mẹ cũng không cho mua? Không phải còn có bạc sao!”
Đỗ Quyên cũng nhỏ giọng nói: “Lát nữa sẽ nói với ngươi. Nhưng ta cho ngươi biết: tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, “Tề gia” đứng trước “Trị quốc“. Quản lý tốt một gia đình, tuyệt không phải là chuyện đơn giản! Hôm nay vải vóc không thể tùy tiện mua!”
Hoàng Nguyên nghe xong há to miệng, như đang hỏi: “Có nghiêm trọng như vậy không?”
Đỗ Quyên liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ đừng nhìn Hoàng gia chỉ là một gia đình nông dân đơn giản, trong đó nhiều khúc chiết lắm, nếu không, sao trước đó gây với nhà bà nội thành như vậy! Kiếp trước nàng là con một. Đời này, một lần nữa lĩnh hội ý nghĩa gia tộc.
Hoàng Nguyên tạm thời bỏ qua vấn đề “Tề gia”, hỏi Đỗ Quyên: “Ngươi và đại tỷ, tiểu muội không muốn may đồ mới?”
Hắn nhìn vải bố trên người Đỗ Quyên bố y, có chút xót xa.
Có cô gái nào không thích đẹp chứ?
Trần Thanh Đại hàng năm, mỗi quý đều muốn mua thêm bộ đồ mới, chẳng sợ đồ mới trong tủ còn chưa mặc để cho mọt ăn. Diện mạo tỷ muội hắn rất xinh đẹp, lại chỉ có thể cài trâm thô váy vải. Hắn nhất định phải cố gắng nâng cao kỹ thuật hội họa, càng phải cố gắng đi vào sĩ đồ, làm cho bọn tỷ muội muốn mặc cái gì thì mua cái đó, đừng giống như vừa rồi vậy.
Đỗ Quyên nói: “Cũng không phải không muốn, nhưng bên trong núi thật sự không thích hợp mặc tơ lụa, đợi ngươi trở về sẽ hiểu.”
Hoàng Nguyên nói: “Mùa đông không phải là được thanh nhàn chút sao?”
Đỗ Quyên nói: “Ở nông thôn, thanh nhàn cũng không thích hợp mặc cái này, ngồi nằm đi lại, tắm rửa bảo quản đều không có phương tiện.” Nói xong ôm bả vai Hoàng Ly cười nói, “Hơn nữa, tỷ muội chúng ta trời sinh xinh đẹp. Người ta dựa vào xiêm y trang điểm; còn chúng ta, mặc kệ mặc cái gì đều hào quang bắn ra bốn phía! Thêm trang điểm, còn không làm cho người ta ghen tị chết?”
Hoàng Ly nghe xong cười hai mắt cong thành vành trăng khuyết, môi đỏ mọng lộ ra một hàm răng.
Hoàng Nguyên nhìn Đỗ Quyên tươi cười sáng rỡ, tâm tình sáng sủa theo: tỷ tỷ quả là trời sinh xinh đẹp, tiểu muội cũng xuất sắc và khả ái như thế.
Hắn liền lên tinh thần, đối với các nàng nói: “Vậy ta mang các ngươi đi tiệm vải khác chọn mua. Nơi đó vải thô hẳn so với trấn Hắc Sơn càng rẻ hơn, chúng ta nhiều mua chút mang về.”
Hoàng Ly mừng rỡ, không ngớt nói tốt.
Vì thế, Hoàng Nguyên đửa cả nhà rẽ vào một con phố khác: hai bên đường phố hẹp lại, cây to rợp bóng che khuất cái nắng gắt ngày hè. Người lui tới treen đường phần lớn là dân chúng phục sức thông thường, náo nhiệt mà ồn ào náo động, cũng hỗn độn rất nhiều, còn có người đẩy xe, gánh đòn gánh, tiểu thương bày quán, tiếng rao hàng, tiếng hỏi thăm liên tiếp rộn ràng.
Phùng Trường Thuận lập tức nói: “Đây mới là nơi chúng ta tới.”
Hoàng lão cha liên tục gật đầu, vội vàng hỏi gia cả rau xanh, lương thực, dụng cụ gia dụng, vẻ mặt cảm thán không thôi, nói nếu thôn Thanh Tuyền gần chợ, trong nhà có rất nhiều đồ có thể đem bán lấy tiền.
Đỗ Quyên nghe xong buồn cười. Nếu thật là như vậy, thổ sản vùng núi sẽ không còn phong phú nữa.
Hoàng Nguyên thấy mọi người đều vui vẻ, biết đến đúng chỗ, trong lòng cũng vui vẻ. Hắn hướng Đỗ Quyên nháy mắt, mỉm cười nói: “Ta giúp các ngươi mua đồ, đảm bảo các ngươi đều thích.”
Đỗ Quyên vui vẻ nói: “Thật sự? Nếu mua không tốt là ngươi chịu trách nhiệm!”
Hoàng Nguyên cười mà không nói, lập tức dẫn bọn hắn đi về phía trước.
Đi vào một cửa hàng, hắn chỉ vào mấy cái gương, kêu vợ chưởng quỹ lấy ra vài loại kiểu dáng cho Đỗ Quyên và Hoàng Ly chọn lựa.
Quả nhiên, Hoàng Ly mừng rỡ, đối mỗi cái gương đều yêu thích không buông tay, giơ lên soi tới soi lui, soi mình trong gương lúm đồng tiền như hoa.
Đỗ Quyên vội hỏi giá cả, nghe nói ngũ tiền một cái, thập phần ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ thế giới này chế tạo thủy tinh đã rất phát triển?
Mặc kệ như thế nào, giá này nàng còn có thể cháp nhận, vì thế cùng Hoàng Ly cẩn thận chọn lựa ba cái. Bỗng nhiên lại nhớ tới Đại Nữu tỷ tỷ, vội lấy thêm một cái.
Hoàng Nguyên hỏi: “Thích không?”
Kỳ thật trong lòng đã biết các nàng thích.
Đỗ Quyên gật đầu, cười nói: “Ta cho rằng cái này thật đắt đó.”
Hoàng Nguyên nói: “Mấy năm trước phải đến hai lượng bạc, hiện tại rẻ rồi.”
Thấy các nàng chọn 4 cái, cũng không nghĩ nhiều, cho rằng một cái là mua cho nương, lấy tiền ra trả.
Hoàng lão cha ở một bên phân phó nói: “Nguyên Nhi, cho Đại Nữu tỷ tỷ ngươi một cái.”
Hắn không biết Đỗ Quyên đã chọn, sợ mất phần cháu gái lớn. Lần này cháu trai về nhà, trước mặt thân thích bằng hữu không thể bớt cấp bậc lễ nghĩa, Đại Nữu là đại tỷ, càng không thể để sót.
Hoàng Nguyên vội vàng “Ai!” Một tiếng, kêu chưởng quỹ lấy thêm.
Đỗ Quyên liếc mắt nhìn Hoàng Ly, như muốn nói: “Ta có dự kiến trước”, vừa ngăn Hoàng Nguyên lại, cười nói với Hoàng lão cha: “Gia gia, chúng ta đã giúp Đại Nữu tỷ tỷ mua. Xem, có 4 cái nè.”
Hoàng lão cha nghe xong gật đầu, thập phần thỏa mãn.
Phùng Thị thấy Hoàng Nguyên thanh toán hai lượng bạc, rất đau lòng, nói thầm: “Ba người dùng một cái không phải là được, lại mua nhiều như vậy!”
Đỗ Quyên giải thích: “Nương, đại tỷ cuối năm phải xuất giá, cho nàng một cái. Ta và Hoàng Ly dùng một cái, nương dùng một cái, vừa lúc ba cái.”
Phùng Thị vội nói: “Ta không cần! Ba người các ngươi mỗi người một cái, vừa lúc làm đồ cưới.”
Hoàng Nguyên ở bên cạnh khẽ cười nói: “Trước dùng như vậy, lần sau cần thì mua nữa là được. Nguyên Mộng Trai ở phủ thành, sau này cơ hội chúng ta tới cũng nhiều.”
Hoàng Ly nói thầm: “Đúng vậy. Nếu mua nhiều, trở về khẳng định có người mắt thèm.”
Đỗ Quyên và Hoàng Nguyên nghe xong đều buồn cười.
Kế tiếp, bọn họ lại đi tiệm vải.
Lần này, mọi người không chối, nhất nhất hỏi giá các loại chăn đệm vải thô. Quả nhiên thấy rẻ hơn trấn Hắc Sơn, vì thế sôi nổi chọn lựa, ngay cả Phùng Trường Thuận cũng nói muốn mua cho nhà mình.
Hoàng Nguyên giúp Đỗ Quyên và Hoàng Ly chọn lựa.
Đem vải ướm trên người tỷ muội, cảm thấy màu da hai nàng mặc cái gì cũng dễ nhìn, tự đáy lòng thở dài nói: “Quả nhiên trời sinh xinh đẹp!”
Hắn giúp các nàng chọn màu hồng, vàng nhạt, màu phấn hoạc các màu sáng, giải thích: “Trong rừng sâu núi cao nên lựa tông màu ấm, mới có thể tương xứng với cảnh quan tự nhiên.”
Đỗ Quyên cười hỏi: “Sao ngươi rành quần áo con gái như vậy?”
Hoàng Nguyên không để ý đến giọng điệu trêu ghẹo của nàng, giải thích: “Thấy Thanh Đại muội muội mặc nhiều, sẽ biết. Thêm nữa, ta mỗi ngày vẽ tranh, thường xuyên quan sát phục sức của người ta, cùng bố cục cảnh vật, dĩ nhiên ánh mắt khác người.”
Nói xong liền có chút buồn bã.
Đỗ Quyên vội an ủi hắn nói: “Trần cô nương sẽ không có việc gì.”
Vừa trong lòng lại thở dài, biết lời này thật gượng ép: một cô gái không có trải nghiệm cuộc sống, sao không làm cho người lo lắng chứ! Vốn Hoàng Nguyên tuyệt không nhớ thương Trần Thanh Đại, nàng đi lần này, hắn không thể không nhớ nàng.
Hoàng Nguyên cũng không nói nhiều, tiếp tục giúp tỷ muội chọn vải.
Hoàng Ly không cự tuyệt, cảm thấy ca ca chọn chính là tốt, chọc mọi người đều cười.
Hoàng Nguyên lòng tràn đầy thương tiếc muội muội, giúp nàng chọn rất nhiều.
Giúp tỷ muội chọn xong, hắn lại cầm một khối vải bông in hoa đỏ sậm ướm trên người Phùng Thị.
“Nương, cái này ngươi mặc.”
Hắn lớn như vậy, gần đây mới nhận tổ quy tông, ngượng ngùng thân cận với nương, bởi vậy có chút ngượng ngùng.
Phùng Thị kích động đến hai má đỏ lên, co quắp hỏi: “Thật đẹp mắt?”
Hoàng Nguyên nhấc mắt nhìn thẳng nàng.
Giờ khắc này Phùng Thị tản mát ra ánh sáng rực rỡ, ngay cả hai mắt cũng ướt át rực rỡ.
Hoàng Nguyên cảm thấy: nương rất xuất sắc, chỉ là thiếu đi chút dịu dàng, anh khí trên người của hắn đều di truyền từ nương. Nghĩ xong, cảm tình với nương lại kéo gần lại một tầng, lòng tràn đầy mềm mại, nhẹ giọng nói: “Nhìn thật đẹp! Nương tìm được con trai, nên mặc vui vẻ chút. Màu hồng quá chói, màu đỏ sậm không gây chú ý, thích hợp nương mặc.”
Phùng Thị vội vàng nói: “Vậy thì lấy cái này! lấy cái này!”
Hoàng Lão Thực thấy mắt thèm, nhắc nhở: “Nguyên Nhi, còn có ta.”
Đỗ Quyên thấy chưởng quỹ nhìn hắn, sẵng giọng: “Cha, ngươi gấp cái gì!”
Chưởng quỹ thấy đám người này nhìn không chớp mắt, lại mua nhiều vải như vậy, mừng rỡ, ân cần chiêu đãi; Lại thấy Hoàng Nguyên y phục trang sức cử chỉ đều không tầm thường, nhận định hắn là ông chủ vàng; còn nữa, thấy hắn giúp Đỗ Quyên, Hoàng Ly chọn, tiếp đó lại giúp Phùng Thị chọn, mà Đỗ Quyên lại gọi Hoàng Lão Thực “Cha”, Hoàng Nguyên và Phùng Hưng nghiệp giống nhau như khuôn đúc, vài phần giống Phùng Trường Thuận, trong lòng hắn liền làm “chuẩn xác” phán đoán, tự nhận là biết rõ quan hệ của bọn họ.
Vì thế, hắn cười nói với Hoàng Nguyên: “Công tử giúp quý nhạc phụ chọn 2 bộ đi. Bên này có màu thích hợp.”
Nói xong kéo Hoàng Lão Thực đi về quầy bên trái.
Hoàng Nguyên nghe xong ngẩn ngơ, đi theo mặt đỏ bừng.
Đỗ Quyên cũng há hốc mồm, không biết hắn từ đâu phán đoán Hoàng Nguyên và Hoàng Lão Thực là cha và con rể.
Đám người Phùng Thị cũng ngớ ra.
Hoàng Lão Thực hét lớn: “Nhạc phụ của ai chứ? Đó là con ta!”