Điền Duyên

Chương 254: Chương 254: Bán "tương lai"




Chưởng quỹ ngây ngẩn cả người, dừng bước kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Quyên.

Hoàng Lão Thực lập tức nói: “Đó là khuê nữ ta!”

Chưởng quỹ xuất mồ hôi trán, nuốt nước miếng, lúng túng cười ngượng ngùng.

Nhưng lúc này hắn lại lộ ra bản tính của con người: sai không chịu nhận, bản năng từ chối, biện giải cho mình. Hắn vừa đưa mắt về phía Phùng Hưng nghiệp, vừa thầm oán giận trong lòng: cái này không thể trách hắn, ai kêu con trai vị khách này lớn lên giống người ngoài chi!

Hắn tự động bỏ quên điểm giống nhau giữa Hoàng Nguyên và Hoàng Lão Thực.

Hoàng Nguyên vốn đang xấu hổ và giận dữ, lại thấy hắn có biểu tình ái muội, sao không biết trong lòng hắn muốn nói gì, càng giận dữ, sầm mặt quát: “Đó là cậu ta! Cháu bên ngoại giống cậu cũng không đúng hả?”

Chưởng quỹ vẻ mặt đưa đám nói: “Đúng, đúng! Là tiểu nhân đáng chết, mắt bị mù...”

Sao hắn xui xẻo như thế chứ?

Gặp phải đầy đủ hết một gia đình!

Đám người Đỗ Quyên mới chợt hiểu ra, biết vì sao hắn nghĩ sai.

Phùng Trường Thuận và Phùng Thị ngầm hiểu trong lòng mà không nói, chỉ trao đổi ánh mắt, không ngôn ngữ.

Chưởng quỹ vừa lau mồ hôi, vừa nói sang chuyện khác, nói hiếm khi bọn họ mua nhiều như vậy, bởi vậy giảm giá một thành, cho thêm một bao vải bị mối ăn, đẻ vị đại tẩu này về nhà làm giầy.

Đây coi như là một cách bồi tội.

Đỗ Quyên và Hoàng Ly lại bất mãn, nói mua nhiều như vậy mới bớt một thành, thật không có thành ý, đổi qua nhà khác nhất định sẽ không nhỏ mọn như vậy.

Vì thế, trong lúc đám người Hoàng Nguyên trợn mắt há hốc mồm, 2 tỷ muội nói khéo như rót mật, đem giá cả giết xuống bảy phần.

Nói định xong, chưởng quỹ lại lau mồ hôi, vừa vui vẻ vừa ưu sầu. Tuy rằng giá cả thấp chút, cũng may những người này mua rất nhiều, cho nên hắn không tính quá mệt.

Hoàng gia chẳng những mua vải, ngay cả trải giường, màn trướng cũng mua không ít, trong đó rất nhiều đều là thêm đồ cưới cho Hoàng Tước Nhi.

Tính tiền xong, trên tay Phùng Hưng nghiệp, Hoàng Lão Thực, Hoàng Tiểu Bảo, Hoàng Nguyên, thậm chí Đỗ Quyên, Hoàng Ly đều ôm một xấp vải, đúng là mua nhiều.

Hoàng Ly mừng rỡ mặt mày hớn hở.

Đỗ Quyên mỉm cười liếc mắt nhìn Hoàng Nguyên, ý nói may mà chưởng quỹ nói sai.

Hoàng Nguyên thấy nàng như vậy, nhịn không được mặt lại đỏ lên, tim đập như hươu chạy, cuống quít buông mi.

Từ tiệm vải đi ra, vừa lúc Nhậm Tam Hòa tìm tới, mọi người liền đem vải dệt đưa lên xe trước, sau đó quay đầu tiếp tục dạo.

Kim chỉ, kéo, cái dùi, ngay cả cặp gắp than cũng mua.

Nhất thời đi tới trước một cửa hàng trang sức, Hoàng Nguyên nói với Đỗ Quyên và Hoàng Ly: “Đi vào chọn ít trang sức bạc đi.”

Hắn đã khôi phục bình tĩnh.

Đỗ Quyên nói: “Vào xem thôi. Mua thì không cần.”

Hoàng Ly cũng nói: “Đúng, chỉ nhìn xem.”

Nàng đầy mặt hứng thú, trong lòng lại không có tính toán mua.

Hoàng Nguyên nhỏ giọng nói với Đỗ Quyên: “Tuy chúng ta không có tiền, nhưng mua khuyên tai, hoặc một cây ngân trâm, cũng còn có thể. Không mua gì, trong lòng khó chịu. Ngươi mang theo bao nhiêu bạc?”

Vừa rồi tại tiệm vải mua thật nhiều vải, bạc trên người hắn xài gần hết, mà tiền để dành của hắn đều giao cho Đỗ Quyên, cho nên mới hỏi như vậy.

Đỗ Quyên cười nói: “Ta mang theo một ít. Mua hay không ngươi cứ theo chúng ta đi!”

Nàng cũng không giải thích nhiều, kỳ thật nàng không mua không chỉ vì tiết kiệm tiền, còn có lý do khác: ở thôn Thanh Tuyền, mặc quá xuất sắc cũng không tốt. Lâm gia tính có tiền cũng không mặc vàng đeo bạc, toàn thân tơ lụa đâu.

Hoàng Nguyên chỉ đành thôi, trong lòng lại vì nàng mà luyến tiếc.

Đi vào cửa hàng, mắt Đỗ Quyên sáng lên.

Cửa hàng này nhìn cũng không xa hoa, hẳn nhắm đến tầng lớp phổ thông dân chúng. Bất quá, trong đó vàng ngọc trân châu cũng không ít, đa phần là trang sức bạc cùng đá màu, quyên hoa, các loại đồ trang sức vòng cổ, khuyên tai, vòng tay đa dạng, đầy đủ, làm người ta hoa cả mắt.

Hoàng Ly nhìn được ngốc ngốc, hai mắt nhìn chăm chú.

Đỗ Quyên dạo qua một vòng, còn phát hiện trâm gỗ và vòng tay châu gỗ, tuy không đẹp bằng Lâm Xuân làm, cũng coi như tinh xảo, giá cả đều không mắc; Những món trang sức bạc và quyên hoa đều làm được thập phần tinh xảo rất khác biệt, không khỏi cảm thán công tượng cổ đại rất linh hoạt.

Hoàng Nguyên không biết nàng nghĩ nhiều như vậy. Thấy nàng nhìn chăm chú, liền khuyên nhủ: “Thì mua chút đi, cho ngươi và đại tỷ tiểu muội mỗi người hai loại. Nguyên Mộng Trai còn có chút tiền thu, ta trở về dạy học cũng có thể kiếm chút gia dụng, không cần tiết kiệm như vậy. Huống hồ, đại tỷ sắp xuất giá, cần có chút trang sức; ngươi và tiểu muội mua thêm một hai kiểu, cũng không tính khác người.”

Đỗ Quyên cười nói: “Vậy giúp đại tỷ mua hai kiểu đi.”

Hoa nương tử của cửa hàng trang sức lại nhận ra chủ nhân Nguyên Mộng trai, Hoàng Nguyên.

Những ngày trước, hai vụ án nháo ồn ào huyên náo, Hoàng Nguyên bị Dương gia cắt đứt quan hệ, cũng nhận về cha mẹ ruột, phủ thành không ai không biết. Những người trước mắt này, đại khái chính là người nhà mới của hắn. Chỉ nhìn cách ăn mặc của bọn họ, cũng biết gia cảnh không tốt. Hoàng Nguyên bởi vậy bị viêm màng túi, ngay cả việc mua trang sức cho tỷ muội cũng không thể.

Nàng liền cười tủm tỉm tiến lên, nói: “Hoàng tú tài muốn mua chút đồ trang sức cho tỷ muội?”

Hoàng Nguyên không lúng túng, thi lễ nói: “Tại hạ đã không phải là tú tài, chưởng quỹ nương tử không cần phải khách khí. Tại hạ hôm nay là đưa cha mẹ và bọn tỷ muội dạo quanh phủ thành, gặp đồ thích hợp sẽ mua một hai loại.”

Hoa nương tử cũng không để ý tới lời giải thích của hắn “Không phải tú tài”, chỉ dụng tâm đánh giá Đỗ Quyên và Hoàng Ly, rồi khen: “Tỷ muội của Hoàng tú tài lại là mỹ nhân!”

Nói xong, dùng khẩu khí thương lượng đối Hoàng Nguyên nói: “Tiểu phụ nhân sớm muốn mời Hoàng tú tài giúp tiểu phụ nhân vẽ một bức tượng, chỉ là không có mặt mũi lớn như vậy, không dám thỉnh. Nếu Hoàng tú tài chịu hỗ trợ, hôm nay giúp tiểu phụ nhân họa một bức; lại đáp ứng đợi lúc 30 tuổi, đưa tiểu phụ nhân một bức tranh tự tay vẽ, mặc kệ vẽ phong cảnh hay là người đều được, tiểu phụ nhân sẽ tùy hai vị Hoàng cô nương tại tiểu điếm tùy ý chọn lựa trang sức thích hợp.”

Nàng không nói số lượng là bởi vì tin tưởng Hoàng Nguyên là người đọc sách, nặng nhất mặt mũi, nhất định sẽ không tham lấy nhiều của nàng, mà tranh của Hoàng Nguyên tương lai nhất định đáng giá.

Hoàng Nguyên ngạc nhiên nói: “Chưởng quỹ nương tử tin tưởng tại hạ về sau nổi tiếng?”

Chưởng quỹ nương tử che miệng ha hả cười nói: “Hoàng công tử, tranh của ngươi bây giờ đã rất nổi danh rồi! Tiểu phụ nhân sẽ không lỗ lã.”

Nàng cho rằng hắn ngượng ngùng, cho nên gạt bỏ sự băn khoăn của hắn.

Bọn người Phùng Trường Thuận kích động lại khiếp sợ, nhìn Hoàng Nguyên cùng chia sẻ quang vinh.

Đỗ Quyên lại bị rung động từ phương thức đẩy mạnh tiêu thụ này —— đây không phải là kéo dài thời hạn trả tiền sao? Hoặc là gọi tương lai mua bán.

Nữ lão bản này thực sự có đầu óc!

Thấy thần sắc Hoàng Nguyên có chút buông lỏng, bộ dáng Hoàng Ly cũng nóng lòng muốn thử, nàng vội vàng nói: “Không được! Chúng ta không cần.”

Hoa nương tử kinh ngạc nói: “Hoàng cô nương vì sao không chịu?”

Nàng cảm thấy mình không yêu cầu quá phận, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, chuyện tốt nha!

Đỗ Quyên cười híp mắt nói: “Làm người hẳn nên tùy thời an phận. Hiện tại nhà chúng ta nghèo, dù đệ đệ dùng tranh đổi trang sức, chúng ta đeo lên cũng không giống, còn thêm xiêm y đẹp cho xứng; có xiêm y đẹp, còn muốn người hầu hạ mới không uổng phí xiêm y trang sức. Chưởng quỹ nương tử ngẫm lại xem, đây không phải là tự tìm phiền toái sao! Không bằng đợi tương lai đệ đệ có tiền đồ, gia cảnh cũng giàu có, nên mặc cái gì, tự nhiên nước chảy thành sông. Làm gì hôm nay tại đây bán “tương lai”?”

“An phận tuỳ thời, tốt! Bán “tương lai”? Là ta nhiều chuyện.”

Hoàng Nguyên cúi đầu tự lẩm bẩm.

Đỗ Quyên ghé sát vào hắn nhẹ giọng nói: “Là ngươi suy nghĩ nhiều. Ta cũng không vì tiết kiệm tiền. Chúng ta ở trong thôn, mặc quá gây chú ý dễ chọc sự, các thân thích cũng sẽ đỏ mắt, nghĩ đến nhà ngươi rất có tiền, có thể gặp rất nhiều phiền toái. Vẫn nên điệu thấp chút tốt hơn.”

Hoàng Nguyên ngưng mắt nhìn nàng nhẹ giọng nói: “Theo ý ngươi.”

Hoàng Ly cũng từ phục trang đẹp đẽ tỉnh táo lại, nói từ bỏ.

Lòng Hoa nương tử tràn đầy không phải tư vị, bội phục nhìn tỷ muội Hoàng gia, nịnh nọt nói: “Hoàng cô nương thật là người biết sắn sóc. Ôn nhu, hiền lành như vậy, thật là khó được!”

Đỗ Quyên cười híp mắt nói: “Chưởng quỹ nương tử cũng không cần thất vọng. Chúng ta vẫn sẽ chọn hai kiện gì đó, cũng không vào không xem cửa hàng của ngươi.”

Nói xong, bảo nàng lấy một cây ngân thoa ra xem.

Chọn lựa, Đỗ Quyên cuối cùng giúp Hoàng Tước Nhi tuyển một cái thoa bạc và một đôi vòng tai bạc; lại giúp Hoàng Ly tuyển một cây trâm bạc đơn giản, “Dùng cái này có thể thử độc. Hoàng nữ hiệp mang nó có thể bảo đảm thân người an toàn.”

Hoàng Nguyên bị nàng chọc cười. Hoàng Ly niết cây trâm bạc cười không khép được miệng, nhị tỷ nói cái gì căn bản không nghe rõ.

Dù cho như vậy, Hoàng lão cha thấy cũng đau lòng.

Nhưng là, Đỗ Quyên cái gì cũng không mua, hắn cũng khó mà nói cái gì. Về phần Hoàng Tước Nhi, Lâm gia cho sính lễ dày, mua sắm chuẩn bị đồ cưới cho nàng là chuyện nên làm.

Từ cửa hàng trang sức đi ra, lòng Hoàng Nguyên thoải mái, cởi bỏ sự cẩn thận và trầm ổn, thể hiện thiếu niên hoạt bát. Hắn và Đỗ Quyên nắm tay Hoàng Ly, hưng trí bừng bừng chạy về phía trước.

Con đường này kêu là ngõ Ngư Gia, chính là con phố cổ xưa nhất thành Kinh châu.

Phần đông một phố cổ đều mang dấu vết xưa cũ, như một hình ảnh thu nhỏ của thành phố, phản ánh văn hóa dân tộc địa phương. Chúng nó không rộng mở như những con phố sang trọng mới, lại tràn đầy hơi người.

Cổ thụ rợp bóng che trong ngày hè nóng bức. Đứng tại khoảng giữa đường phố, dõi mắt nhìn về hai đầu, phía ngã tư đường như một hành lang được bao phủ bởi một khung xanh biếc. Cửa hàng hai bên thấp bé, kiến trúc xưa cũ. Phố bên cạnh đông đảo các tiểu thương buôn bán, có hàng ăn vặt, có sạp trái cây, cái gì cần có đều có, thậm chí có dưới gốc cây đại thụ còn có người kể chuyện xưa, chơi xiếc ảo thuật. Mọi người phe phẩy quạt hương bồ lớn xem náo nhiệt, thỉnh thoảng bùng ra từng trận âm thanh ủng hộ.

Hoàng Ly vui vẻ điên rồi, chạy chui khắp nơi.

Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên chạy cùng với nàng, có khi dừng lại tiếp đón:

“Cha, nương, nhanh lên!”

“Tiểu Bảo ca, ngươi đừng nhìn ngây người, đi theo chúng ta.”

“Gia gia, ông ngoại, đến ăn cái này!”

...

Khác với lúc nãy, Đỗ Quyên nhìn thấy bán đồ ăn, nhất định muốn mua ăn thử.

Lý do của nàng rất đầy đủ: nàng muốn nâng cao tay nghề.

Nàng học xong, về nhà có thể làm cho cả nhà ăn.

Hoàng Ly càng không cần nói, cái miệng chưa từng ngừng nhai.

Mọi người thấy đều kinh ngạc: thân thể nhỏ gầy mảnh mai như thế, sao như cái túi không đáy, ăn vào là không bóng dáng đâu? Cũng không nghe thấy nàng kêu no.

Bánh chưng, bánh rán, các loại màn thầu, bánh bao, sủi cảo và trái cây chiên, mứt hoa quả, trái cây sấy khô, vài bước đường là có một cái sạp hoặc là quang gánh, làm cho người đi không kịp nhìn. Mới mua bánh bột gạo, lại nhìn thấy phía trước có bánh mè; vừa mua bánh mè, đã nhìn thấy bán thịt kho; xách một bao thịt kho đi tới, bỗng nhiên mùi vị cay xộc mũi, ngẩng đầu nhìn lên, phía trước nồi lớn đang bốc hơi nóng, trên mảnh vải bay tà tà là hàng chữ cong quẹo “Lòng bò”, mấy huynh muội vội vàng chạy tới...

Đi xa thêm một chút, Hoàng Ly không thể nắm tay ca ca tỷ tỷ: cầm trên tay, miệng ăn, ánh mắt cũng không nhàn rỗi —— hết nhìn đông tới nhìn tây, dưới chân đi lại càng không có quy luật.

Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên một trái một phải bảo vệ bên cạnh nàng, phòng ngừa nàng đụng phải người, hoặc bị người đụng phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.