Điền Duyên

Chương 182: Chương 182: Ái muội




Thì ra, Tiểu Liên đưa nước rửa mặt cho Lâm Xuân thì không biết tại sao lại kinh động Như Gió, nó không cho nàng vào phòng, rống to một tiếng, làm cho cô gái sợ tới mức đánh đổ bồn, tè ra quần, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Lâm Đại Đầu kinh ngạc nói: “Xuân Nhi không có ở nhà, đưa nước rửa mặt gì chứ?”

Sắc mặt Đại mợ xấu hổ, vội nói: “Là ta, là ta kêu Tiểu Liên đưa. Ta nghe trong phòng có động tĩnh, cho rằng Xuân Nhi dậy, nào biết hắn không ở trong phòng. Ngày hôm qua hắn trở về muộn như vậy, sao sáng sớm lại đi ra ngoài?”

Lúc này, nếu nàng không ra mặt, danh dự Tiểu Liên sẽ bị hủy.

Hạ Sinh cướp lời đáp: “Mỗi buổi sáng Xuân Nhi đi ra ngoài luyện công.”

Vợ Đại Đầu cũng không nghĩ lại, dậm chân thở dài: “Ái dà, sao vẽ ra nhiều chuyện! Dù hắn ở trong phòng, đưa nước rửa mặt làm gì chứ, hắn không biết tự mình ra ngoài rửa sao? Đều quen như vậy, bốn thằng con trai, thân già cỗi này của ta sớm mệt chết rồi, còn có thể sống đến bây giờ!”

Đại mợ lúng túng hơn, cười nói: “Đây không phải là... Ta không phải nghĩ đứa trẻ này ngày hôm qua mệt mỏi hết một ngày sao, trở về lại muộn, ta liền...”

Lâm Đại Đầu hoà giải nói: “Sau này phải cẩn thận chút, đừng vào phòng Xuân Nhi. Ta bị con súc sinh này dọa qua vài lần rồi.”

Lâm Xuân dẫn Như gió về phòng, không quở trách nó.

Buổi tối Như Gió đều ở trong sân, nằm tại cửa Tây sương, xem như giữ nhà. Buổi sáng Lâm Xuân vừa ra tới, nó liền đi vào phòng hắn ngủ. Lúc này, ngàn vạn lần đừng đi quấy rầy nó, bằng không chọc giận nó, nó phát giận. Lâm Đại Đầu bị dọa qua vài lần, giờ không dám vào phòng nhi tử.

Thấy không sao, đám người Đỗ Quyên không tiện ở lại xem náo nhiệt, bỏ đi.

Vợ Đại Đầu nhanh chóng hối thúc Tiểu Phương, đem Tiểu Liên vào Đông sương thay quần áo, nghỉ ngơi một chút.

Thu Sinh liếc mắt nhìn đại mợ, xoay người ra giếng múc nước rửa mặt.

Vợ Đại Đầu đi đến cửa Đông sương, chợt nhớ tới cái gì, gọi ngược Đỗ Quyên đang đi ra cửa, “Đỗ Quyên, ngươi chờ chút, thím có cái này cho ngươi.”

Đưa Tiểu Liên cho tẩu tử nàng đỡ, vừa ngoắc gọi Đỗ Quyên, vừa đi vào phòng bếp.

Đỗ Quyên không biết chuyện gì, vội vàng xoay người tiến vào.

Vợ Đại Đầu từ trong phòng bếp mang ra một cái đĩa gỗ hình hoa mai, trên đó là mười cái bánh trôi lớn, mỗi cái đều to như nắm tay con nít, còn một cái chén lớn, trong bát đựng bột gạo nếp.

Nàng cười nói: “Ăn đồ ngươi làm hoài, cũng nên đưa lại bánh trôi cho các ngươi.”

Đỗ Quyên hỏi: “Buổi sáng đã bao bánh trôi sao?”

Rồi tiếp nhận khay gỗ, không hề đưa đẩy khách sáo.

Vợ Đại Đầu nói: “Là mợ hắn và Tiểu Phương các nàng tới, bằng không ta nào có thời gian rỗi chứ, nấu cơm còn không kịp nữa. Tiểu Phương và Tiểu Liên khéo tay, giúp ta làm. Viên này là nhân đưòng, cái có mũi nhọn nhọn là nhân thịt khô dưa chua hãm. Mỗi dạng năm cái.”

Lại chỉ vào bát nói: “Đây là bột gạo nếp. Ngươi cầm về thích loại bánh trôi nào, tự mình nhồi ăn. Ta biết ngươi làm nhân ngon nhất.”

Đỗ Quyên vội vàng lui về phía sau một bước, nhún nhường nói: “Cái đó thì thôi đi. Có bánh trôi là đủ rồi. Các ngươi không dễ xay gạo nếp, thím giữ lại cho mình ăn đi.”

Vợ Đại Đầu bước lên một bước, cứng rắn cầm chén đưa cho nàng, sẵng giọng: “Khách khí với ta làm cái gì! Ta còn có kìa, ngày hôm qua mài hai mươi cân gạo nếp. Tỷ muội các ngươi đều ăn như mèo, có thể ăn bao nhiêu? Thu Sinh bọn họ một người ăn bớt một ngụm là đủ các ngươi ăn.”

Thu Sinh đang rửa mặt bên cạnh giếng nghe vậy, bật cười.

Đỗ Quyên nghe thấy, quay đầu trợn trắng mắt nhìn hắn, hướng hắn làm cái mặt quỷ, nói: “Thu Sinh ca ca, bao nhiêu ngày rồi không cạo râu? Người trẻ tuổi là nhìn già như ông chú, lại không để ý, coi chừng không cưới được tẩu tử!”

Thu Sinh đang cười bị cứng đờ, buồn bực lầu bầu nói: “Ta có già như vậy sao!”

Trong lòng vẫn đang suy nghĩ đợi lát nữa sẽ cạo râu.

Đỗ Quyên thấy hắn buồn bực, cười trộm lúm đồng tiền như hoa.

Vợ Đại Đầu bất mãn nói: “Còn không phải là ông chú sao! Phúc Sinh sắp biết nói rồi, không phải là gọi hắn là đại thúc. Hắn cho rằng mình còn nhỏ đó!”

Thu Sinh nghe xong triệt để sụp mặt.

Đỗ Quyên cười nói: “Thím, Thu Sinh ca ca mới hai mươi. Không nhỏ cũng không thể nói già. Thím đừng có gấp, Thu Sinh ca ca như vậy, sao ngươi sợ hắn không cưới được vợ? Ai, không biết bao nhiêu người cầu đó!”

Vợ Đại Đầu nghe xong vẻ mặt tươi cười.

Thu Sinh cũng cười .

Lúc này Lâm Xuân từ Tây sương đi ra, hỏi Đỗ Quyên nói: “Cầm nổi không? Có cần ta đưa qua không?”

Đỗ Quyên vội nói: “Không cần. Ta bưng được.”

Lâm Xuân liền vào phòng bếp múc nước.

Đại mợ Thu Sinh đi tới, nhìn Đỗ Quyên, muốn nói cái gì lại nhịn xuống. Vẻ mặt nàng có chút bất mãn, có vẻ như không quen nhìn bộ dáng Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên cũng không để ý, cười đối với nàng gật gật đầu, liền đi ra ngoài.

Đi đến cửa viện, thoáng nhìn tường viện bên tay phải, cây đã trổ những nụ hoa lớn nhỏ xanh mơn mởn, không khỏi kêu lên: “Yêu, đã ra hoa rồi! Ta còn nói cây của nhà ta tốt, nhìn thấy cây của các ngươi, cảm thấy cây của nhà ta nhỏ hơn.”

Cây hoa này xanh um tươi tốt, đường kính của tán cây sợ có hai mét rộng.

Thu Sinh ở phía sau nói: “Cây này nhiều tuổi hơn.”

Lâm Đại Đầu không biết từ đâu chạy tới, cười nói: “Cây này là năm ấy thím ngươi sinh Thu Sinh ta trồng. Đã 20 năm rồi. Lúc nở hoa ngươi đều đến hái.”

Vẻ mặt hắn thân thiện, như muốn cùng Đỗ Quyên nói chuyện.

Đỗ Quyên chỉ gật đầu, đi một mạch về nhà.

Điểm tâm thì Lâm gia ngồi một bàn, Lâm Xuân và Tiểu Liên không có mặt.

Tiểu Phương dọn xong mấy món ăn sáng, lại bưng lên một chén bánh trôi trắng mịn như bạch ngọc, cười tiếp đón dượng và biểu ca rất chu đáo.

Đại mợ nhìn lướt qua bàn, hỏi: “Xuân Nhi đâu?”

Vợ Đại Đầu nói: “Đang tắm rửa. Mặc kệ hắn, chúng ta ăn trước.”

Nói xong bưng lên một chén canh viên, lại hỏi Tiểu Liên thế nào.

Tiểu Phương vội nói: “Khá nhiều. Ta sẽ bưng vào cho nàng ăn. Bác tự mình ăn đi. Các ngươi ăn bánh trôi xem hương vị thế nào, thích ngọt hay mặn, nói với ta, ngày mai ta làm vị khác.”

Rồi mỉm cười nhìn mọi người, cố ý liếc mắt nhìn Thu Sinh.

Mọi người ăn đều nói ngon, nói đều thích.

Thu Sinh không lên tiếng. Hắn gắp chút dưa chua, bưng bát đi ra ngoài ngồi xổm dưới mái hiên ăn.

Ở trong nhà, bởi vì nói tới con hổ kia, đại mợ còn sợ hãi, nói: “Dọa chết người!”

Lâm Đại Đầu dùng đũa gõ mép bát nói: “Đúng vậy! phòng của Xuân Nhi, ta và nương hắn cũng không vào, chỉ có Đỗ Quyên có thể tùy tiện vào. Trong phòng hắn sách nhiều, giấy nhiều, nếu làm rối loạn, làm mất thì nguy rồi. Đều là bản vẽ nhà cửa, đều tính xong xuôi. Mẹ nó cũng không giúp nó dọn phòng. Đều tự hắn thu thập, cũng biến thành sạch sẽ.”

Lời này nghe thập phần ái muội.

Phòng của Lâm Xuân, Đỗ Quyên có thể tùy tiện vào nhưng nàng sẽ không tùy tiện vào.

Nếu Đỗ Quyên có mặt ở đây, nói không chừng muốn cầm đũa gõ vào đầu của Lâm Đại Đầu. Dù sao nàng cũng không sợ hắn, cảm thấy hắn nói chuyện thực dễ bị mắng, cần thu thập.

Lâm Đại Đầu muốn chơi trò ái muội, ước gì người ta đều hiểu sai, khuê nữ Hoàng gia không ai tới cửa cầu hôn là tốt nhất, hắn cao hứng nhất. Mặc kệ như thế nào, trước đem Đỗ Quyên ràng buộc, sau đó cùng nàng từ từ đấu.

Quả nhiên, đại mợ nghe giật mình.

Một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi vợ Đại Đầu: “Xuân Nhi thật cùng khuê nữ Hoàng gia định rồi? Lần trước không phải nói chuyện này không thành sao?”

Lâm Đại Đầu sợ vợ nói lỡ miệng, vội vàng giành nói: “Không phải định là sao? Khi còn nhỏ đã thoả thuận rồi. Lại nói, Xuân Nhi của ta như vậy, trừ bỏ Đỗ Quyên, người khác hắn còn chướng mắt đó.”

Vợ Đại Đầu vội vàng cười nói: “Ai, Ai! Nói xong! Nói xong!”

Khẩu khí không quyết đoán như Lâm Đại Đầu, có chút chột dạ.

Đại mợ còn có chút không tin nhưng không tiện hỏi tới nữa, chuyển đề tài thảo luận bánh trôi, là ngọt ăn ngon hay là mặn ăn ngon, lại khen Tiểu Phương khéo tay.

Hơn nữa nói Đỗ Quyên, bởi lần này trà mới pha ra mang theo mùi hương thanh nhã của trúc, hơn nữa phiến lá thon dài giống như lá trúc, trên núi đó cũng có thật nhiều phượng vĩ trúc, nên đặt tên trà này là “Phượng vĩ trà“.

Qua vài ngày, nàng lại cùng Lâm Xuân đi một chuyến Phượng Vĩ Sơn hái trà.

Phượng Vĩ Sơn, là tên nàng mới đặt cho ngọn núi đó, để dễ xưng hô.

Lần này Nhậm Tam Hòa cũng đi.

Sau khi trở về, lại suốt đêm vội vàng sao trà.

Trong lúc sao trà lại bận rộn thái măng, túi tôm, hái dương xỉ, lại lên núi phụ cận hái trà sao chế, lưu trữ cho nhà mình uống hoặc là đưa thân thích, không có một ngày nhàn nhã.

Đảo mắt đã đến mùng một tháng tư, Lâm gia động công, thỉnh rất nhiều người.

Hoàng gia dĩ nhiên sẽ không đứng nhìn bàng quan, Hoàng Lão Thực ở công trường giúp đỡ, Phùng Thị tới phòng bếp Lâm gia, tỷ muội Đỗ Quyên đồng loạt ở nhà, rửa rau nấu cơm, nấu nước pha trà, bận rộn không ngừng.

Tiểu Phương, Tiểu Liên, Quế Hương, Nhị Nha, Thanh Hà đều ở bên cạnh.

Lâm gia làm việc hán tử nhiều, lộ tay lộ mông, các thiếu nữ không có phương tiện đi qua, bởi vậy chỉ ở trong sân Hoàng gia làm việc. Bếp chính thì ở Lâm gia, Phùng Thị và những phụ nữ khác đều ở bên kia, Đỗ Quyên các nàng ở bên này xem như trợ thủ.

Nhưng tay nghề nấu cơm của đám người Đỗ Quyên, Hoàng Tước Nhi, Quế Hương đều tốt, động tác lại nhanh nhẹn, một ngày qua đi, đám trợ thủ thành chủ lực: tất cả món chính đều từ phòng bếp Hoàng gia nấu ra, do vợ Đại Đầu và đám người Phùng Thị bưng đi qua.

Các thiếu nữ tụ tập thành một nhóm, việc nấu cơm cũng đặc sắc. Các nàng vừa nấu bữa ăn chính, lại nghĩ làm ra chút đa dạng bánh bao, sủi cảo, các loại bánh bột, bánh xốp, rau trộn miến, mì xào, cho mọi người đổi món ăn, các hán tử làm việc mừng rỡ, sôi nổi khen ngon, cả người đầy sức lực.

Vợ Đại Mãnh cười nói: “Đây là nói chúng ta không bằng. Chúng ta đều già rồi, vô dụng.”

Tình hình này, khiêu khích càng nhiều thiếu nữ đến nhà Đỗ Quyên hỗ trợ.

Hỗ trợ là lấy cớ, được vui đùa, lại có thể học tay nghề cơm nước, còn có thể thể hiện thái độ, ai cũng đuổi tới.

Các thiếu nữ tụ tập đông đúc, Hoàng gia không khỏi ồn ào oanh oanh yến yến, cười vang từng trận. Những hán tử cường tráng làm việc ở cách vách, lúc nghỉ tạm ăn gì đó liền ngồi bên sân Lâm gia. Hạ Sinh, Cửu Nhi, Hoàng Tiểu Bảo và một đám thiếu niên sao có thể chịu được, trực tiếp chạy đến Hoàng gia ăn, có thể cùng các thiếu nhàn thoại nói giỡn.

Chân Hòe Hoa lành không sai biệt lắm, cũng tới rồi.

Bởi chân nàng còn chưa thật lưu loát, Đỗ Quyên an bài nàng làm chút việc không cân đi lại nhiều hoặc đứng yên một chỗ, nhặt rau, hoặc canh chừng lò than bánh rán, bao sủi cảo, làm bánh bột ngô.

Giữa trưa, nàng và Quế Hương cùng mấy cô gái đang ngồi dưới cây đào bóc đậu phộng, Lâm Xuân vội vàng từ cách vách chạy tới, trong tay cầm mấy tấm giấy, thất thanh gọi Đỗ Quyên: “Đỗ Quyên, mau giúp ta tính lại một lần. Hình như nghĩ sai chỗ nào đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.