Điền Duyên

Chương 183: Chương 183: Thanh xuân đẹp nhất




Đỗ Quyên xem như chủ sự, đang ở phòng bếp sắp xếp, nghe hắn gọi vội bước ra.

“Chuyện gì?”

“Chỗ này tính sai rồi. Ngươi giúp ta tính một lần nữa.”

“Chỗ nào ?”

“Cửa sổ đằng trước.”

Đỗ Quyên cười to nói: “Đừng đem cửa sổ đến góc tường chứ. Nếu ngươi không tính, bọn họ cũng có thể làm. Ngươi tính toán như vậy, ngược lại bọn họ bó tay bó chân.”

Ở nông thôn xây nhà đâu có chú ý như vậy. Tường xây cao như thế, vị trí cửa sổ ở đâu đều dựa vào nhìn ngắm. Tựa Lâm Xuân như vậy, tính toán tỉ mỉ, bọn họ còn không quen đâu.

Nhưng không có máy tính, toàn dựa vào tính tay, khó tránh khỏi việc sai lầm, đem cửa sổ tính vào góc tường cũng không phải là không có khả năng.

Lâm Xuân cũng cảm thấy buồn cười, trề môi, bất chấp bị cười, bận rộn bước lên một bước, cúi đầu muốn cùng nàng nói tỉ mỉ. Không ngờ xông đến quá mau, đầu cũng cúi thấp, đụng phải Đỗ Quyên, “đông” một thanh âm vang lên.

Hắn dĩ nhiên không sao, Đỗ Quyên lại “Ai yêu” một tiếng che trán.

Lâm Xuân nhanh chóng đưa tay xoa xoa cho nàng, hỏi “Đụng đau lắm hả? Có nặng lắm không?”

Đỗ Quyên nghiêng đầu nhường đường: “Không có việc gì. Ta xem xem.”

Lâm Xuân đưa tờ giấy trong tay cho nàng, hai năm rõ mười nói với nàng.

Nói xong, Đỗ Quyên nói: “Ta đi vào tính.”

Lâm Xuân dặn dò: “Ngươi tính xong thì mang đến cho ta. Ta đi trước.”

Vừa nói, vừa vội vàng xoay người, cũng không ra cửa chính mà chạy đến sát tường phía đông, tung người một cái bay vọt qua, thân tư cực kỳ mạnh mẽ. Các thiếu nữ ở phía sau nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, rồi đồng loạt nở nụ cười.

Quế Hương cười đến khom lưng, nói: “Sao lại gấp đến như vậy chứ!”

Rồi nhìn về phía Hòe Hoa, vẻ mặt phi thường đắc ý.

Hòe Hoa đương nhiên biết vì sao nàng đắc ý như vậy. Đây là đang nói cho nàng biết: nàng nhìn lầm rồi, Đỗ Quyên và Lâm Xuân mới là một đôi!

Trong lòng Hòe Hoa cũng rối rắm khó chịu.

Vừa rồi Lâm Xuân và Đỗ Quyên thân mật, các thiếu nữ nhìn vừa e lệ lại hâm mộ. Hai mắt của nàng đau nhói, tim cũng đau.

Trước đây nàng cũng từng thấy Đỗ Quyên và Lâm Xuân như vậy, hoặc nói bọn họ vẫn luôn chung đụng như vây. Khi đó tuy nàng kinh dị nhưng không rối rắm. Nhưng hiện tại khác rồi, nàng mỗi ngày một lớn, rồi hướng Lâm Xuân động tâm. Nhìn thấy một màn này, tâm như trong dầu sôi.

Nàng nằm mơ cũng hy vọng Lâm Xuân đối với mình giống như đối với Đỗ Quyên, cho nên mới khẩn cầu Đỗ Quyên dạy nàng toán học. Nhưng Đỗ Quyên lại không chịu dạy. Nàng không khỏi đối với Đỗ Quyên có chút oán hận, cảm thấy nàng không giống như mình tưởng, thẳng thắn chân thành tha thiết, là người lương thiện.

Kỳ thật, nàng không rõ nội tình, oan uổng Đỗ Quyên.

Tuy Đỗ Quyên sợ phiền toái không muốn dạy nàng, cũng là tình hình thực tế không cho phép.

Hòe Hoa nhìn thấy Lâm Xuân yêu cầu Đỗ Quyên tính toán, nhưng Lâm Xuân học được như hôm nay đâu chỉ là một năm công phu, hao tốn rất nhiều tâm lực không nói, dính líu đến toán học đại số vật lý tới mấy môn học. Khúc chiết trong đó, Đỗ Quyên phải nói thế nào cho nàng hiểu đây? Không thể nói cho nàng biết, cũng không có công phu dạy nàng, bởi vậy chỉ có thể chống đẩy.

Hòe Hoa lại cho rằng Đỗ Quyên cố ý tàng tư, sợ nàng học vượt qua nàng.

Nàng khó chịu, Quế Hương lại cao hứng. Cùng mọi người nói là giúp xong, mọi người lại hẹn lên núi nhặt nấm, đào thảo dược, tiếp đến lại cố ý đem lời dẫn đến chuyện hái trà ngày đó:

“Cửu Nhi ca ca nói, chỗ kia rất xa. Trời chưa sáng bọn họ đã bắt đầu đi, mãi cho đến trưa mới đến. Ngươi suy nghĩ xem, Cửu Nhi ca ca bọn họ đi nhanh biết bao nhiêu. Đỗ Quyên nói, may là ta không đi, bằng không phải đến ngày thứ hai mới có thể đến.”

Hòe Hoa lẳng lặng nghe, trên mặt giữ nụ cười nhẹ.

Sao không nói đến Lâm Xuân và Đỗ Quyên? Cửu Nhi chính miệng nói cho nàng biết là hắn thích Đỗ Quyên. Bởi vậy, trong lòng nàng thương xót Quế Hương, cũng thực chờ mong, chờ mong tình cảnh nàng thất bại khó chịu.

Lại nói Đỗ Quyên, đem mẫy chỗ Lâm Xuân giao phó tính toán lại một lần nữa, quả nhiên có một chỗ tính sai. Tu chỉnh xong liền đưa qua cho hắn.

Sau khi trở về thấy các thiếu nữ tụ tập dưới cây đào líu ríu cười đùa, có người đứng ở trong sân vỗ tay, cười nói: “Các cô nương còn có công phu nói chuyện phiếm nữa? Đừng dây dưa, lập tức phải ăn cơm. Quế Hương, thịt ngươi kho đã chín chưa? Nhị Nha, bắt đầu chiên trứng đi. Thanh Hà, ngươi có thể chiên cá rồi. Hoàng Ly, múc thịt kho măng ra. Còn có các ngươi vài vị đại tiểu thư, xào rau và canh nên bắt đầu làm ... Đến đến đến, đều làm đi! Bên kia chờ chúng ta thi thố tài năng đó!”

Các thiếu nữ lập tức cười vang, như bướm bay về bốn phía, công việc lu bù lên.

Thì ra, các nàng muốn học hỏi tài nghệ nấu nướng lẫn nhau. Hoàng gia có không đủ nồi, bởi vậy mọi người đều mang theo nồi nhỏ và lò than đến, hơn nữa lâm thời dựng bếp, mỗi người đều tuyển một hai món sở trường làm, mỗi ngày đều rất náo nhiệt.

Sau một hồi bận rộn, Đỗ Quyên phân phó Nhậm Viễn Minh qua cách vách kêu ăn cơm.

Vừa nói ăn cơm, đám người vợ Đại Đầu, vợ Đại Mãnh vội tới Hoàng gia bới cơm bưng thức ăn. Thùng lớn đựng cơm, tô sành to đựng đồ ăn, hai người khiêng về.

Các thiếu niên lại không chịu ở bên kia ăn, như ong vỡ tổ tới sân Hoàng gia.

Tốt xấu gì cũng cố kỵ hình tượng, muốn cho các thiếu nữ có ấn tượng tốt, đều tới giếng rửa tay rửa mặt, còn đem áo khoác mặc vào.

Thêm đám thiếu niên dương cương này, trong viện nóng hơn. Thanh âm thiếu nữ thanh thúy, xen lẫn thanh âm khàn khàn hoặc hùng hậu hoặc hào phóng của các thiếu niên, tiếng nói tiếng cười, thập phần náo nhiệt.

“Ta dùng cái nồi này bới cơm, đỡ phải vào múc thêm hoài.” Cửu Nhi chỉ vào một cái nồi nói.

Các thiếu niên ầm ầm cười ha hả.

Quế Hương vội nói: “Cửu Nhi ca ca, ngươi đừng vội nha. Ngươi ngồi vào bàn ăn đi. Còn có nhiều món ăn chưa nấu xong, không chừng phải bày luôn dưới đất. Có cá hấp xì dầu, có gan heo xào, nấm xào cải ngọt... Đều là xào xong ăn ngay, ngươi đừng chạy xa.”

Cửu Nhi nghe xong mắt sáng lên, cũng không cần nồi cát, chạy đến bên bàn ngồi xuống.

Vì thế, các thiếu nữ như bướm xuyên hoa, từng món ăn bưng tới bàn. Bưng tới còn có thể ngượng ngùng nói tến món ăn, còn nói một tiếng “Đây là ta làm”, đứng cạnh bàn đợi mọi người thưởng thức, sau đó hỏi hương vị thế nào.

Đều là mười mấy tuổi tiểu cô nương như hoa, huống chi trong núi này nước tốt, dù xấu nhan sắc cũng bình thường, không quá khó coi. Bộ dáng nũng nịu, xấu hổ thập phần chọc người tâm động.

Các thiếu niên không khỏi ý khí nổi lên, mắt như miệng đều được ăn no nhìn ngắm kiều diễm.

Mấy người như Hòe Hoa, Quế Hương, Hoàng Tước Nhi được đến khích lệ nhiều nhất.

Một là quả thật thức ăn nấu rất ngon, hai là bởi vì bộ dạng xinh xắn.

Đều ở tuổi hoài xuân, các thiếu niên không tự chủ sẽ có “thêm ấn tượng” . Dù sao đây không phải là cuộc thi trù nghệ chính quy, còn có người đẹp kế bên, thức ăn vào miệng cũng trở nên mỹ vị hơn, thật không phải là bọn họ thiên vị.

Trong đó Hòe Hoa làm cá hấp, được các thiếu niên nhất trí khen ngợi, nhưng nàng chỉ nhìn chằm chằm Lâm Xuân, mà Lâm Xuân rất ít nói. Hòe Hoa thấy hắn gắp vài đũa thịt cá ăn, liền kích động mặt đỏ rần.

Hoàng Tiểu Bảo cười đối với Hòe Hoa nói: “Cá Hòe Hoa làm quả thật ngon. Vừa mềm vừa mịn, nước sốt cũng thơm.”

Nhìn về phía Hòe Hoa ánh mắt rất có tình ý.

Hòe Hoa mỉm cười nói: “Không bằng Đỗ Quyên làm.”

Hoàng Tiểu Bảo vội nói: “Đều tốt. Đều tốt.”

Cửu Nhi cũng lớn tiếng phụ họa, Lâm Xuân vẫn không lên tiếng.

Khoe một lần, đồ ăn cũng dọn đủ rồi, các thiếu niên cũng ăn lửng dạ, Cửu Nhi liền hỏi: “Đỗ Quyên đâu? Đỗ Quyên không nấu món nào à?”

Mọi người đều dừng đũa, bốn phía tìm kiếm Đỗ Quyên.

Tuy ít người đến cửa Hoàng gia cầu thân, không có nghĩa các thiếu niên không có tâm tư. “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Bọn họ đối Đỗ Quyên thủy chung có đặc biệt tình hoài.

Đỗ Quyên đang ở phòng bếp thu xếp. Cơm nước cho 2 nhà đều do nàng chỉ huy an bài.

Nghe Cửu Nhi gọi, nàng vội chạy đến, ra vẻ cung kính cười hỏi: “Cửu Nhi đại nhân có yêu cầu gì, xin cứ việc phân phó, tiểu nhân sẽ đi làm.”

Mọi người nghe nàng nói râtý thú vị, đều cất tiếng cười to. Lâm Xuân cũng ngẩng đầu cười.

Các thiếu nữ đều vây quanh xem náo nhiệt.

Cười xong, Cửu Nhi tằng hắng một cái, uy nghiêm hỏi: “Món ăn ngươi làm đâu?”

Đỗ Quyên: “Món ăn ta làm...” Ánh mắt đảo thật nhanh qua bàn, tay cũng thò ra chuẩn bị chỉ cho mọi người xem.

Kết quả, mắt đều dạo qua một vòng nhưng không tìm được món ăn nàng làm.

Nàng buồn bực nói: “Không phải làm vịt hoang hầm đậu tương sao? Ăn sạch hết rồi?”

Lâm Xuân vội nói: “Không có vịt hoang hầm đậu tương. Có phải ngươi không bưng lên?”

Đỗ Quyên nghĩ lại một lần, kinh hãi nói: “Ai nha, còn đang hầm trên bếp! Không xong, không thể hầm nữa.” Xoay người muốn chạy đi lấy.

Hoàng Ly nghe nàng nói đã nhớ lại, chạy như bay vào phòng bếp bưng ra.

Bưng cả nồi lên, Đỗ Quyên vừa mở nắp đậy, vừa phân phó nói: “Lấy cái bát đến, phân một nửa đưa đi bên kia, cho bọn họ cũng nếm thử ta ...”

Hai chữ “tay nghề” còn chưa nói ra đã kẹt trong cổ, hai mắt nàng nhìn chằm chằm trong nồi. Từng miếng thịt đen đỏ, từng hạt đậu tương khô cứng, măng khô đã ngâm mềm lại bị nấu thành khô, rất rõ ràng nói cho nàng biết: món này bị khét.

Than củi trong lò bị đốt sạch, bằng không thịt cũng bị cháy thành than.

Quế Hương cả kinh kêu lên: “Khét, Đỗ Quyên!”

Hòe Hoa khẽ cười nói: “Không tính khét, còn có thể ăn.”

Trong lòng mạc danh cao hứng.

Đỗ Quyên cũng biết bị khét, cũng không để ý lắm, không có món của nàng cũng không thiếu đồ ăn. Nhưng vì phát triển không khí, nàng cố ý nói: “Các ngươi biết cái gì, món này chính là như vậy, là ta mới sáng chế ra, gọi 'Làm nồi vịt hoang đôn đậu tương'. Thế nào là 'làm nồi'? Chính là nấu khô nồi!”

Tiếng nói vừa rơi xuống, mọi người cười ha ha.

Lâm Xuân mỉm cười gắp một miếng thịt, bỏ vào trong miệng ăn.

Đỗ Quyên theo dõi hắn hỏi “Như thế nào?”

Vừa dùng ánh mắt uy hiếp: dám nói không tốt, tự gánh lấy hậu quả!

Lâm Xuân bị nét mặt của nàng chọc cười nhưng cố nến, cố ý chậm rãi ăn, từng chút từng chút cắn, chỉ là không lên tiếng.

Mọi người đều theo dõi hắn, thúc hỏi: “Ăn ngon hay không?”

Cửu Nhi đợi không kịp hắn trả lời, cũng gắp miếng thịt cắn.

Thu Sinh, Hạ Sinh và Tiểu Bảo sôi nổi thò đũa. Đỗ Quyên muội muội làm, bọn họ có thể không cho mặt mũi sao? Dù đốt thành tiêu thành than cũng muốn thử một miếng!

Ai ngờ Cửu Nhi lớn tiếng khen: “Ăn ngon. Nhai thật thơm!”

Rồi không ngừng bận rộn gắp thêm hai miếng thịt vào trong bát, lại gặm.

Đám người Thu Sinh đều khen không dứt miệng.

Nhóm con gái không tin, cho là bọn họ an ủi Đỗ Quyên.

Những thiếu niên khác vội vàng động thủ, muốn đích thân nghiệm chứng thật giả.

Đỗ Quyên giật mình, cầm đôi đũa lên, gắp một cái chân vịt bỏ vào trong miệng cắn một cái, cẩn thận thưởng thức.

Ăn xong, nàng cao hứng cười nói: “Chó ngáp phải ruồi a!”

Đem còn lại thịt đưa đến bên miệng Hoàng Tước Nhi, “Tỷ, ngươi nếm thử. Thịt chắc, rất ngon miệng, càng ăn càng thơm, có chút giống thịt khô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.