Nói về Lâm Xuân, nhảy vào viện xong mới thả lỏng hô hấp.
Hắn xoay mặt nhìn về phía sau, ánh mắt giống như lướt qua tường viện nhìn về phía người dưới chân tường. Hắn nặng nề thở hổn hển, nắm chặt hai tay, tựa như kiệt lực tha thứ cái gì.
Nhưng hắn chung quy không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng.
Đợi nghe tiếng bước chân bên ngoài đi xa, hắn mới xoay người đi vào trong miếu.
Ngồi trên bồ đoàn trước pho tượng Ngư nương nương, hắn không thể yên định tâm tư.
Đây là chuyện chưa từng có.
Đêm nay, hắn chưa về sương phòng đọc sách ngủ.
Ngày hôm sau, Đỗ Quyên và Nhị Ny, Bệnh Chốc Đầu lên núi săn thú, để Quế Hương ở nhà chiếu ứng. Bởi vì ngày thành thân của Nhị Ny và Bệnh Chốc Đầu sắp đến, muốn trù bị thêm món ăn thôn quê làm tiệc rượu, Đỗ Quyên cũng muốn tìm chút mới mẻ gì đó trở về ăn, cho nên hẹn cùng nhau vào núi.
Nửa buổi sáng, Lâm Xuân lại hoàn thành một bàn trang điểm, rồi dừng lại nghỉ tạm. Quế Hương ở trong phòng thấy, vội bưng chè tới cho hắn và Thập Cân uống, là dùng lê, sơn tra và ngân nhĩ táo đỏ nấu, “Đỗ Quyên nói các ngươi mỗi ngày hết cưa lại bào, hít vào rất nhiều bụi, nên phải thường uống chút canh nhuận phổi thông cổ.”
Lâm Xuân nhận, ăn nửa bát mới hỏi: “Bọn họ đi sớm lắm hả?”
Quế Hương nói: “Không biết, lúc đi ta còn chưa tỉnh.”
Lâm Xuân nhìn nàng lắc đầu bật cười.
Quế Hương chu môi nói thầm: “Đỗ Quyên và Nhị Ny không mang theo ta, chê ta cản trở, bảo ta ở nhà nấu cơm. Xuân Sinh ca ca, ta thật vô dụng như vậy sao?”
Lâm Xuân cười nói: “Ngươi rất có khả năng. Chỉ là không thường lên núi, không quen mà thôi. Ngươi xem, lúc bọn họ đi ngươi còn không tỉnh, còn đi cái gì nữa!”
Quế Hương nghe xong ngượng ngùng cười.
Nàng thấy hoa văn bàn trang điểm thanh nhã nhẵn nhụi, đường viền cong tuyệt đẹp, không ngừng miệng khen ngợi, vừa kéo ngăn kéo nhỏ ra nhìn, “Xuân Sinh ca ca, gỗ thật tốt quá, mới làm ra mà láng như bôi dầu. Sờ mát lạnh trơn tru, mịn màng, giống như đồ cổ trong phòng lão thái thái vậy.”
Lâm Xuân nói: “Gỗ này cũng để hơn một trăm năm.”
Quế Hương nói: “Nhưng mới cưa ra, sao lại bóng loáng như vậy?”
Lâm Xuân nói: “Nam mộc chính là như vậy, đồ làm ra không cần lên dầu. Chính nó tự ra dầu, sẽ không bị khô, càng dùng càng bóng.”
Quế Hương nghe xong đầy mặt hâm mộ, nói: “Bây giờ muốn tìm ra gỗ như vậy cũng không dễ.”
Lâm Xuân nhân tiện nói: “Tương lai ngươi xuất giá, ta sẽ giúp ngươi làm mấy thứ tốt.”
Quế Hương nghe xong mừng rỡ, triển khai khuôn mặt tươi cười với hắn.
Lâm Xuân cũng mỉm cười, ăn nốt chỗ chè còn lại, mới nhỏ giọng hỏi: “Đỗ Quyên... Mấy ngày nay vẫn khỏe chứ? Buổi tối ngủ thế nào?”
Quế Hương nghe xong, thần bí ghé sát vào hắn, cầm cái ghế nhỏ ngồi xuống, nói: “Xuân Sinh ca ca, ngươi yên tâm, Đỗ Quyên tốt lắm, ăn ngon ngủ yên. Trước đây ta còn sợ nàng khó chịu, muốn tìm cơ hội khuyên nàng. Ngược lại nàng còn bảo ta đừng lo lắng, nói nàng không có việc gì; còn nói với ta, người phải có tâm tư bằng phẳng vô ưu vô lự, nhất là con gái, gặp chuyện như vậy, khóc nháo thương tâm là vô dụng, càng không tiền đồ càng làm cho người xem thường. Ai, ta nghe xong rất ngại, nghĩ có phải trước đây ta thật không có tiền đồ hay không. Ở đây mấy ngày, ta nghĩ thoáng rất nhiều, tương lai Cửu Nhi ca ca dù... không cần ta, ta cũng không trách hắn. Ta sẽ như Đỗ Quyên, sẽ tự dựng một ngôi nhà cho chính mình, có thể sống tốt.”
Thập Cân nghe xong há to miệng, sững sờ nhìn nàng.
Lâm Xuân lại cười, ôn nhu nói: “Ngươi như vậy, Cửu Nhi mới thích.”
Mặt Quế Hương liền đỏ, hai mắt sáng long lanh nhìn hắn, can đảm hỏi: “Thật sao?” Lại nhớ lại vừa rồi mình còn nói nghĩ thoáng, nên nhịn xuống không nói, nhưng vẻ mặt thập phần vui sướng.
Lâm Xuân cũng ý thức được lời này không hoàn chỉnh, lại ôn thanh nói: “Ta là nói, Cửu Nhi sẽ thích bộ dáng này của ngươi. Nhưng Quế Hương, hai người phải... phải ý hợp tâm đầu, nhờ vào cố gắng là có thể làm được. Tựa như ta, từ nhỏ đã thích Đỗ Quyên, cũng không vô dụng. Ngươi dụng tâm thủ hộ, cố gắng kiên cường, còn có thể có cơ hội; nếu yếu đuối vô năng, oán trời trách đất, sẽ không có bất cứ cơ hội nào, chỉ biết hại người hại mình. Ngươi hiểu không?”
Nói đến cuối cùng, thanh âm hắn có chút thương cảm.
Quế Hương trừng lớn mắt nhìn hắn, dùng sức gật đầu nói: “Ta hiểu! Xuân Sinh ca ca, ngươi thật tốt. Hôm nay ngươi nói với ta, ta hiểu hết. Ta sẽ không như vậy, ta cố gắng thành công.”
Lâm Xuân nói: “Ngươi thiện tâm như vậy, tương lai nhất định có kết quả tốt.”
Nói xong, hắn đưa tay vói vào trong ngực, không ngừng vuốt ve mấy viên đá cuội.
Quế Hương nghe xong lời của hắn càng thêm vui vẻ, thấy Thập Cân cũng ăn xong rồi, cầm cái bát không nghe đến ngốc ngốc xuất thần, vội gõ đầu hắn một cái, sẵng giọng: “Ngươi nghe cái gì? Nghe hiểu được sao? Không cho ngươi nói chuyện hôm nay ra bên ngoài! Đưa chén cho ta.”
Thập Cân vội đưa bát cho nàng, lại vụng trộm liếc mắt nhìn Lâm Xuân, thấy hắn không lưu tâm mình, vội vàng đứng dậy cưa gỗ.
Quế Hương thu bát đang muốn đi, bỗng Lâm Xuân gọi nàng lại, hỏi: “Lần trước hình như ngươi nói, Đỗ Quyên nói là nàng không làm vợ Hoàng Nguyên, cũng không làm thiếp, là thật sao? Lúc ấy nói như thế nào?”
Quế Hương vội ngồi xuống, sinh động như thật nói tới tình hình ngày đó.
Lâm Xuân nói: “Hòe Hoa cũng có mặt?”
Quế Hương gật đầu nói: “Cũng ở đó.”
Lâm Xuân hỏi: “Nàng cũng khuyên giải?”
Quế Hương nói: “Khuyên là khuyên, nhưng khuyên ngược. Hừ, nàng còn nói Đỗ Quyên và Hoàng Nguyên là duyên phận kiếp trước. Ta liền nói “Chó má duyên phận”, có duyên phận còn ở bên ngoài thông đồng với nữ nhân khác?!”
Lâm Xuân đang chuyên chú nghe, nghe vậy trừng mắt nhìn nàng, nói: “Ngươi nha, đừng động một cái là nổi giận. Ngươi nổi giận cũng vô dụng, chuyện của Đỗ Quyên, nàng có chủ ý của mình.”
Quế Hương cười nói: “Đỗ Quyên cũng nói ta như vậy.”
Lại ngồi một hồi, thấy hắn không hỏi, chỉ lo trầm tư, nên lặng lẽ đi.
Lâm Xuân suy tư thật lâu, mới lại cầm lấy cưa khởi công.
Đêm đó Đỗ Quyên bọn họ không trở về, Lâm Xuân lo Quế Hương sợ hãi, nên cùng Thập Cân ngủ lại nhà mới.
Chạng vạng ngày hôm sau Đỗ Quyên mới trở về.
Lúc ấy, Lâm Xuân đang vùi đầu kéo ống mực kẻ chỉ, nghe thanh âm ngẩng đầu, nhìn thấy Như Gió trước, trên lưng buộc rất nhiều món ăn thôn quê chạy vào cửa viện, tiếp theo là Đỗ Quyên, sáng sủa cười với hắn.
Hắn liền ngồi thẳng lên, cười hỏi: “Trở lại?”
Đỗ Quyên nói: “Trở lại!”
Trong thanh âm tràn đầy vui sướng an tâm của kẻ về nhà.
Lâm Xuân liền tiến lên, giúp nàng dỡ đồ trên người xuống, vừa hỏi tình hình săn thú.
Tiếp theo, Nhị Ny và Bệnh Chốc Đầu cũng đi vào, kêu to: “Chúng ta trở về!” Quế Hương cũng từ trong nhà lao ra, cười rồi hỏi, cơ cơ oa oa nói không ngừng. Nhị Ny hoàn toàn thỏa mãn hiếu kỳ của nàng, hỏi là trả lời, đỡ cho Đỗ Quyên không ít miệng lưỡi.
Nói tới phân phối, Đỗ Quyên nói: “Đừng đẩy tới kéo lui. Nhị Ny tỷ tỷ, ta một mình ăn không hết bao nhiêu thịt, phân cho ta cũng là lãng phí. Để mấy con gà cho ta, còn lại đều để Bệnh Chốc Đầu ca cầm. Chờ các ngươi thành thân xong, muốn chiếu cố ta bao nhiêu đều được! Đến lúc đó các ngươi không cho, ta còn muốn tới cửa đòi đó.”
Nhị Ny hết cách, cũng biết nàng nói thật lòng, nên không từ chối.
Sắp xếp xong xuôi, Đỗ Quyên chạy như bay đi ra sau viện, ra tới liền hô lớn: “Nảy mầm! Củ cải nảy mầm! Cây rau non cũng sống!”
Lâm Xuân đi tới cười nói: “Vậy thì có cái gì, cũng đáng giá ngươi cao hứng hả!”
Nhưng thấy hai mắt nàng lóe sáng, kinh hỉ mới lạ, tâm tình không tự giác nhảy nhót theo.
Tình hình này rất kỳ quái, bọn họ không phải là chưa từng trải qua việc này. Nhưng bây giờ thì khác, nơi này là nhà nhỏ của nàng! Là hắn vì nàng xây nhà nhỏ! Tương lai sẽ là gia đình nhỏ của bọn họ!
Lần trước đích thân hắn dựng Lâm gia đại trạch, nhưng cảm thụ hoàn toàn bất đồng.
Hiện tại mỗi ngày bọn họ đều có nhiệt tình nông nổi thơ dại, đi xây dựng cái nhà này!
Nàng mỗi một phần cố gắng, hắn mỗi khi làm ra một thứ gì đó, đều cố gắng hoàn thiện nó!
Đỗ Quyên không cách nào hình dung tâm tình của mình: trải qua nhiều việc liên tiếp, nhìn thấy một sinh mệnh mới dưới đất chui lên, cảm giác thật phấn chấn, thật nhảy nhót, từ đáy lòng thoát ra một cỗ nhiệt tình!
Lâm Xuân ngồi xổm xuống giữa hai luống đất, hỏi: “Có trồng nhiều củ cải không?”
Đỗ Quyên lập tức nói: “Không nhiều! Mùa đông muốn ăn củ cải. Đám thịt kia, không có củ cải thì nấu thế nào? Ai! ngươi nói, đã trễ như vậy, mà đám rau này vô cùng tốt. Là nhờ đám bùn trong mương kia?”
Lâm Xuân nói: “Đám bùn đó đương nhiên là được. Chỉ là không chỉ nhờ phân bón, khí hậu trong núi này vốn ấm áp hơn bên ngoài, mùa đông trồng rau sớm hay trễ chút đều không quan trọng lắm.”
Đỗ Quyên ngẫm lại cũng đúng, trong núi này mùa đông tuyết ít rơi.
Hai người nói đến đề tài gieo trồng, bỗng nhiên nhìn nhau ngẩn người, cùng mỉm cười.
Lâm Xuân nghĩ, chỉ muốn như vầy, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.
Đỗ Quyên nghĩ, lần trước còn dạy Hoàng Nguyên hái rau.
Nàng kinh hoăng sao lại nghĩ đến hắn, vội trục xuất ý niệm này ra khỏi đầu, hỏi Lâm Xuân nghề mộc làm đến đâu, công khóa thế nào, rồi ẩm thực rồi cuộc sống hàng ngày vân vân.
Lâm Xuân liền nói cho nàng biết.
Đỗ Quyên nghe nói đã làm xong 2 món gia cụ khác, vội muốn đi xem.
Cái nhà này, càng ngày càng có mùi vị gia đình!
Đến cuối tháng chín, Lâm Xuân đã làm xong toàn bộ gia cụ, chỉ có bộ giường, bình phong, và mấy thứ cần điêu khắc, đang chuẩn bị khảm trên tường hoặc vật trang trí, là chưa hoàn thành.
Những thứ này đều cần tinh điêu tế mài, không thể qua loa, bởi vậy hắn càng thêm chuyên tâm. Đỗ Quyên cũng không hề ra ngoài, chỉ ở nhà hầu hạ hắn cơm nước, toàn lực chiếu cố.
Đầu tháng mười, Lâm Đại Đầu và vợ không bận rộn nữa, trộm một ngày rảnh rỗi, đến nhà Đỗ Quyên lăn lộn một ngày, thuận tiện vấn an nhi tử và Đỗ Quyên.
Đại Đầu nhìn phòng ở chỉnh tề như vậy, cười không khép miệng.
Hắn quyết ý xem Đỗ Quyên như khuê nữ, nói sau này khuê nữ qua lại nhiều hơn, hắn không có việc gì sẽ đến nhà khuê nữ chơi. Lời này làm cho vợ hắn mắng một trận, nói hắn già đi, vừa dơ vừa thúi, còn chạy tới đây làm mất mặt, Đỗ Quyên nhìn thấy ngươi đều ăn không ngon.
Lâm Đại Đầu không vui nói: “Ta có dơ bẩn như vậy sao?”
Đỗ Quyên nghe xong nhịn cười, nói hắn chỉ đến là được.
Nàng cũng không đặc biệt khó chịu. Lão Thực cha nàng còn chưa từng ghét bỏ, Lâm Đại Đầu so với Lão Thực cha còn lưu loát hơn, sao lại ghét bỏ chứ.
Hai người đi từ trước ra sau, từ trên xuống dưới xem xét, lúc thì gọi: “Đỗ Quyên, trồng nửa luống bắp cải, một mình ngươi nửa luống cũng đủ ăn. Quay đầu ta giúp ngươi tìm cây non.” Nhất thời lại kêu: “Đỗ Quyên, nuôi thêm con mèo. Trong nhà không có mèo là không được.” Luyên thuyên, hiện ra hết sự quan tâm của trưởng bối.
Nhưng bọn họ cũng không thể nói nhiều, vì Đỗ Quyên an bài mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, ngay cả vườn sau cũng chỉnh tề, rau cỏ thu đông đều trồng đủ, chỉ thiếu bắp cải, quả thực không cho bọn họ đường phát huy.
Lâm Đại Đầu cảm thán rất nhiều, lại thổn thức không thôi.
Xem chung quanh xong, hai người ngồi xuống phía trước viện, xem nhi tử làm việc.