Hòe Hoa cũng không mong hắn trả lời, cười nói: “Ngươi đương nhiên là khoẻ. Ngươi mỗi ngày nhìn thấy nàng, giúp nàng làm đông tây, không biết thích thú bao nhiêu, dù tương lai nàng không gả cho ngươi, ngươi cũng cam tâm tình nguyện. Xuân Sinh, nhưng ta thì khổ sở. Ta thấy ngươi tốt như vậy liền khổ sở!”
Thanh âm của nàng nghẹn ngào.
Lâm Xuân vừa tung người, bay lên ngồi trên tường viện, hai chân thòng xuống, tay chống đầu tường, ngửa mặt nhìn bầu trời màu xám tro, nhẹ giọng nói: “Đừng khổ sở.”
Hòe Hoa không dám tin ngửa mặt nhìn hắn, kinh hỉ run rẩy.
Nàng đi một bước gần phía tường, đau thương nói: “Bảo ta không khó chịu, sao được đây! Ta... Ta mỗi ngày nhớ ngươi. Xuân Sinh, trong lòng ta thật khổ sở.”
Lâm Xuân thở dài: “Xin lỗi Hòe Hoa, ta không có cách nào. Ngươi có biết, từ nhỏ ta đã thích Đỗ Quyên. Ngươi là cô gái tốt, xinh đẹp lại nhã nhặn, đừng chỉ nhìn chằm chằm ta. Thanh niên tốt hơn ta còn rất nhiều, cũng có thật nhiều người thích ngươi.”
Hòe Hoa chưa từng nghe hắn nói như vậy, vừa vui vừa buồn, khóc nói: “Xuân Sinh, rõ ràng là ngươi ương ngạnh. Đỗ Quyên thích Hoàng Nguyên, sao ngươi cứ ngập mình trong đó, vì sao ngươi không nhìn rõ? Ta mới thật thích ngươi!”
Lâm Xuân cúi đầu, hờn giận nói: “Nói bừa! Hoàng Nguyên đã có Tảm cô nương.”
Hòe Hoa nói: “Vậy thì sao chứ? Hắn hứa cưới Đỗ Quyên làm vợ, sớm hay muộn gì nàng sẽ quay đầu.”
Lâm Xuân cố chấp nói: “Đỗ Quyên đã chuyển ra, sao còn có thể trở về chứ!”
Hòe Hoa nóng nảy, nói: “Nàng không muốn ở chung một mái hiên với Tảm cô nương, cho nên mới dọn ra ngoài, cũng là vì cho thấy sự lợi hại của nàng, còn để Hoàng Nguyên đau lòng nóng vội. Lâm Xuân, ngươi không hiểu tâm tư con gái! Đỗ Quyên là người yếu đuối sao? Nàng thích Hoàng Nguyên như vậy, Tảm cô nương tới, nàng có thể dễ dàng buông tha cho nàng ta sao? Không có tiền đồ như thế, Đỗ Quyên sẽ không. Sớm muộn gì nàng sẽ là vợ Hoàng Nguyên, chỉ đợi Hoàng gia đi cầu thôi.”
Lâm Xuân đột nhiên nắm chặt nắm tay —— là thế này phải không?
Hắn gần như muốn tin tưởng, nhưng miệng hắn lại nói: “Ta không tin!”
Hòe Hoa nghe xong rất khó chịu, đồng thời lòng tin tăng lên gấp bội ——
Có thể nói cho hắn tin, hắn sẽ buông tha Đỗ Quyên không?
“Ngươi xem nàng chuyển ra Hoàng gia như thế nào: Hoàng Nguyên vừa vội vừa thương tâm, thì không cần nói. Nghe nói Hoàng thím không muốn để ý tới Tảm cô nương, Tước Nhi tỷ tỷ và Hoàng Ly cũng thương tâm, còn bị người mắng, nói vì một người ngoài mà đuổi tỷ muội nhà mình đi... Dù sao Đỗ Quyên làm cho Tảm cô nương không dễ chịu. Dù là nữ nhi tuần phủ thì thế nào? Bỏ trốn đến đây là không thể sánh bằng nàng. Đỗ Quyên thắng một trận rồi....”
Hòe Hoa nói có lý, cả người Lâm Xuân căng thẳng.
Hắn tức giận nói: “Hòe Hoa, ngươi nói bậy cái gì! Đỗ Quyên tức giận Tảm cô nương nên chạy đến đây, ngươi còn nói nàng như vậy? Nàng thắng lúc nào? Ta đã nhìn thấy nàng thương tâm. Tảm cô nương tới, nàng vẫn không hay ho, ngươi còn nói nàng thắng một trận!”
Nói xong hắn chấn động, nghi ngờ hỏi: “Sao nói nàng “lại” thắng một trận? Nàng thắng khi nào?”
Hòe Hoa giận dữ nói: “Xuân Sinh, ta nói cái gì ngươi cũng không tin.”
Lâm Xuân nói: “Ngươi còn chưa nói, sao biết ta không tin?”
Hòe Hoa cười khổ nói: “Ngươi không biết nghĩ à? Kỳ thật khẳng định ngươi từng nghĩ tới, chỉ là không chịu tin, ta cần gì phải nói thêm nữa, nói thêm ta thành người xấu.”
Lâm Xuân lắc đầu nói: “Ta nghĩ không ra. Mấy ngày qua Đỗ Quyên thật khó chịu.”
Hòe Hoa thấy hắn cố chấp như vậy, không còn cách nào.
Nàng thương cảm nói: “Ngươi đối với nàng như vậy, ta đều hiểu, bởi vì ta và ngươi như nhau. Mỗi ngày ta đều nghĩ cách gặp ngươi, ngươi chỉ nhớ thương Đỗ Quyên, ta cũng lưu tâm Đỗ Quyên theo. Đáng tiếc, ta thấy được, ngươi thì không.”
Lâm Xuân hỏi tới: “Ta không phát hiện cái gì?”
Hòe Hoa nhìn ruộng đồng đen kịt, nói: “Nói ngươi cũng không tin, còn hỏi làm cái gì. Lâm Xuân, ta chỉ đau lòng ngươi. Ngươi biết không, lúc trước ta cảm thấy Tảm cô nương bỏ trốn thật mất mặt, sau này ta không nghĩ như vậy. Ta cũng muốn bỏ trốn như nàng, chỉ là ngươi không hiếm lạ...”
Nói xong thấp giọng khóc. Tiếng khóc trong đêm thu đầy sương lạnh càng thêm thê lương.
Lâm Xuân lặng lẽ ngồi trên đầu tường không nói, tựa một pho tượng.
Hòe Hoa khóc một hồi, tự mình ngừng lại.
Nàng lau khô nước mắt, nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi đã tìm ra ai động tay vào phiến đá kia, hại Tảm cô nương rơi xuống nước chưa?”
Thân mình Lâm Xuân vững vàng, tùy ý nói: “Chưa.”
Hòe Hoa buồn bã nói: “Ngươi thông minh như vậy, sao lại không nghĩ ra chứ.”
Lâm Xuân nói: “Không phải là nghĩ không ra, căn bản là không ai hại nàng. Chúng ta đoán là một đứa nhỏ nào tinh nghịch trêu chọc người, thấy xảy ra chuyện nên không dám nhận. Bằng không, nàng bị té xuống nước, bất quá chỉ thay một bộ xiêm y, cũng không thiếu miếng thịt nào, phí tâm tư này làm cái gì.”
Lòng Hòe Hoa tràn đầy đau khổ, không biết nên trách hắn tâm trí mù mờ hay là mắt minh tâm sáng.
Nàng vô lực nói: “Chuyện rõ ràng như vậy mà ngươi nghĩ như thế, còn có cách gì chứ!”
Lâm Xuân nghi ngờ nói: “Rõ ràng cái gì?”
Hòe Hoa không lên tiếng.
Lâm Xuân không vui nói: “Không phải ngươi cũng hoài nghi Đỗ Quyên làm chứ?”
Hòe Hoa bỗng nhiên phẫn nộ, bật thốt lên: “Chính là nàng!”
Lâm Xuân quát: “Ngươi nói bậy!”
Hòe Hoa kiên định nói: “Ta tận mắt chứng kiến, tại sao là nói bậy?”
Lâm Xuân lại trầm mặc, tựa hồ không thể tin được.
Chỉ là, Hòe Hoa cảm giác có chút không đúng: người ngồi trên tường tựa hồ bị đông lạnh, nhiệt độ chợt giảm xuống, ngay cả nàng cũng cảm thấy lạnh.
Hắn nổi giận?
Nghe nói là Đỗ Quyên làm, hắn không thể nhịn được nữa.
Nàng âm thầm vui vẻ.
“Việc này ta chưa nói cho bất cứ ai. Nhưng là ngươi... Thôi, ta nói ngươi cũng chưa chắc tin. Nhưng ngươi cũng không nghĩ lại, trừ bỏ nàng còn có thể có ai? Tựa như ngươi nói, hại Tảm cô nương rơi xuống nước, nàng cũng không thiếu miếng thịt, người bên ngoài sẽ không làm việc này. Nàng thì khác, nếu là vì tranh giành cảm tình thì sao? Nếu là vì cho nàng bài học thì sao? Nếu là vì cảnh cáo nàng thì sao? Nếu là vì xả giận thì sao?...”
Nàng như không muốn nhắc tới cái tên đó, chỉ dùng “nàng” thay cho Tảm Lao Yên, Hoè Hoa tin tưởng Lâm Xuân có thể nghe hiểu.
Lâm Xuân từ từ thở ra một hơi, tận lực kềm chế không kích động nữa, “Lúc ấy ta nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, ta không phát hiện nàng dời phiến đá đi. Ngươi nhìn thấy lúc nào?”
Hòe Hoa ngẩn ngơ, hỏi: “Khi nào ngươi nhìn chằm chằm nàng? Nàng căn bản không dời phiến đá, sao ngươi có thể thấy được.”
Lâm Xuân vội vàng hỏi: “Không dời phiến đá? Là xảy ra chuyện gì?”
Hòe Hoa nói: “Nàng nhét cục đá vào phía dưới tảng đá, nó liền trượt xuống.”
Lâm Xuân liền trầm mặc xuống, như đang ngẫm nghĩ khả năng này.
Hòe Hoa lại giải thích: “Ta và Nhị Nha vốn ở đầu bên kia cái mương, bắt cá và cá chạch rồi bỏ vảo thùng nước lớn ở giữa, bằng không sẽ bị chết. Lúc ta chạy tới bỏ cá vào thùng, nhìn thấy Đỗ Quyên nhét đá vào dưới tảng đá đó, ta cho rằng nàng đùa giỡn với Quế Hương, nên không để ý. Sau đó Tảm cô nương đi ra liền rơi xuống nước.”
Lâm Xuân phiền muộn hỏi: “Sao lúc ấy ngươi không nói?”
Hòe Hoa nói: “Lúc ấy ta cũng không suy nghĩ cẩn thận. Sau này muốn tới đây chơi, ta cũng không muốn nói. Ta và Đỗ Quyên thân như vậy, lại nói Tảm cô nương cũng không có chuyện gì, Đỗ Quyên tức giận đến như vậy, giáo huấn nàng thì thế nào! Nàng mềm lòng nên chỉ cho chút giáo huấn, nếu đổi là người có lòng dạ ác độc còn không biết sẽ ra thủ đoạn gì. Ta đương nhiên không nói.”
Lâm Xuân nhẹ nhàng hỏi: “Vậy sao bây giờ ngươi lại nói?”
Thanh âm nhẹ vô cùng, như sợ làm kinh động đêm yên tĩnh.
Hòe Hoa nghe tiếng nói hùng hậu biến thành mềm nhẹ, ôn nhu mê người, lòng say thần si, không tự giác lại tới gần chân tường thêm một bước.
Nàng đưa tay nhẹ kéo quần áo hắn, thấp giọng nói: “Đây không phải là cùng ngươi nói sao. Đối với người bên ngoài ta một chữ cũng chưa nói. Xuân Sinh, đây không phải là chuyện lớn gì. Ta cho ngươi biết là muốn ngươi hiểu: Đỗ Quyên yêu Hoàng Nguyên, nàng sẽ không nhận thua như vậy.”
Lâm Xuân nói: “Ta không tin. Quế Hương vẫn ở cùng Đỗ Quyên, nàng nói không phát hiện Đỗ Quyên giở trò. Quế Hương thẳng tính, sẽ không nói dối.”
Tâm Hòe Hoa run lên, nói: “Ngươi nói ta nói dối? Nhét cục đá rất nhanh. Quế Hương sẽ không phát hiện đâu, ta vô tình mới nhìn thấy.”
Lâm Xuân lại trầm mặc.
Hàn khí tựa hồ nặng hơn, một trận gió nhẹ thổi tới, lạnh thấu xương.
Hòe Hoa thở dài: “Ta biết ngươi sẽ không tin. Thôi, coi như ta chưa nói.”
Lâm Xuân trầm mặc như cũ, thậm chí không động. Không biết còn tưởng trên tường không có ai. Hòe Hoa không có câu trả lời, cũng không nói gì. Cả tòa miếu thờ yên lặng, lắng nghe tiếng nước phía trước truyền đến.
Không biết qua bao lâu, đủ cho người trong cổ thôn ngủ một giấc. Lúc Hòe Hoa cho rằng người trên tường sẽ tin, hắn bỗng nhiên mở miệng nói: “Đỗ Quyên không biết làm việc này!”
Thanh âm rất kiên định.
Hòe Hoa nhịn không được nói: “Ta tận mắt chứng kiến, còn có thể sai?”
Lâm Xuân lặp lại: “Đỗ Quyên không biết làm việc này!”
Hòe Hoa thương tâm nói: “Ngươi cũng không tin!”
Lâm Xuân nói: “Ta đương nhiên không tin!”
Hòe Hoa nổi giận nói: “Ngươi cứ lừa mình dối người, lúc nào mới tỉnh ra đây?”
Lâm Xuân cúi đầu, nghiêm túc nói với nàng: “Đỗ Quyên không biết làm việc này! Nàng cũng sẽ không gả cho Hoàng Nguyên! Ngươi không hiểu nàng. Nàng không giống các ngươi.”
Thân mình Hòe Hoa đột nhiên cứng ngắc, cả người băng lãnh.
Nhưng không phải là không giống sao: Hoàng Nguyên hứa cưới nàng làm chính thê, nàng còn không đáp ứng; Tảm Lao Yên, con gái gia đình hào môn quý tộc, chỉ có thể làm tiểu thiếp, nàng còn không hài lòng. Thật không biết nàng nghĩ như thế nào.
Nữ nhân như vậy hẳn nên bị thiên lôi đánh, bởi vì nàng quá không tiếc phúc!
Hòe Hoa bi phẫn vạn phần, nhìn thiếu niên trên đầu tường kia, vừa yêu vừa hận vừa đau.
Nàng run giọng hỏi: “Là nàng nói cho ngươi biết? Nàng đáp ứng gả ngươi?”
Lâm Xuân trầm mặc một lúc mới nói: “Không có. Nhưng ta hiểu nàng.”
Hòe Hoa ghen tị đến hít thở không thông, nước mắt không ngừng lăn xuống, cười thảm nói: “Ngươi thật cuồng dại đến đáng thương! Nàng còn không đáp ứng gả ngươi, ngươi còn nằm mơ nữa. Ngươi giúp nàng xây nhà, giúp nàng chế gia dụng, kết quả là công dã tràng, ngươi có mưu đồ gì chứ?”
Lâm Xuân nói: “Mặc kệ ta có mưu đồ gì, Hòe Hoa, ta sẽ không cưới ngươi! Có hay không có Đỗ Quyên, ta đều sẽ không cưới ngươi!”
Nói xong hắn nghiêng người, hai chân vòng qua tường vào phía trong.
Hòe Hoa xông về phía trước níu lấy hắn, lại với không tới, khóc nói: “Ngươi cứ vô tình như vậy?”
Lâm Xuân hỏi ngược lại: “Hoàng Tiểu Bảo cũng thích ngươi, ngươi sao không lấy hắn?”
Nói xong nhẹ nhàng nhảy xuống, đi vào viện.
Hòe Hoa ngơ ngác đứng không vững, co quắp ngồi xổm xuống chân tường.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng mới đứng dậy, khó khăn hoạt động đôi chân, đi ra đường thôn. Vừa đi, vừa lẩm bẩm: “Ngươi sẽ hối hận! Ngươi sẽ hối hận! Ta nhất định phải làm cho ngươi hối hận!”