Hòe Hoa thấy hắn cười với mình, lộ ra hàm răng trắng nõn chỉnh tề, trong lòng bị vui sướng nhồi đầy, nhất thời đỏ bừng mặt, cúi đầu lộng vạt áo, ngại ngùng nói: “Nào có ngon như Đỗ Quyên làm! Nàng phải dạy ta vài lần. Ta chính là dốt.”
Cùng Đỗ Quyên thân cận là có thể thân cận Lâm Xuân.
Nàng nói tới nói lui đều cho thấy, mình do Đỗ Quyên một tay dạy dỗ.
Quả nhiên Lâm Xuân cười nói: “Rất khá, không kém hơn Đỗ Quyên làm.”
Hòe Hoa xấu hổ cười, nhìn thiếu niên.
Vừa rồi ở cách vách, rất nhiều thiếu nữ tụ tập tại một chỗ, khắp sân muôn hồng nghìn tía, người ta nhìn hoa cả mắt, bởi vậy không cảm thấy nàng đặc biệt. Hiện tại, nàng đứng ở công trường phụ cận, chung quanh đều là hán tử và thiếu niên làm việc, nàng tựa như một bông hoa trong rừng cây, gây nhiều chú ý.
Tuy xấu hổ lại không xấu hổ, đứng sừng sững như ngọc, trên mặt mang nhợt nhạt cười khẽ, má lộ ra 2 lúm đồng tiền nhỏ, đừng nói Hoàng Tiểu Bảo, ngay cả Thu Sinh cũng nhìn thêm hai mắt, những thiếu niên khác càng si mê hơn.
Trong lòng cao hứng, Hòe Hoa liền hỏi mọi người: “Các ngươi muốn ăn cái gì? Nói cho ta biết, ta nói với Đỗ Quyên. Nàng chuyên môn quản việc này. Nếu tối nay làm không kịp, ngày mai làm cũng thế.”
Lâm Xuân vội nói: “Đúng. Các ngươi muốn ăn cái gì thì nói với Hòe Hoa đi.”
Đỗ Quyên ra mặt quản lý hậu trù, nương hắn không cần quan tâm. Tối qua cha mẹ hắn còn nói, Đỗ Quyên dẫn đầu một đám thiếu nữ an bài cơm nước ai cũng khen, còn tiết kiệm đồ ăn, thịt, bột gạo, cho nên hôm nay dứt khoát đem tất cả đồ giao cho bên kia làm, nhóm phụ nữ bên này chỉ nấu cơm, nấu nước, rửa bát đũa và những việc vặt.
Lời Lâm Xuân nói làm tim Hòe Hoa nhảy nhót lần nữa.
Các thiếu niên liền đề nghị đủ thứ. Có người nói thích ăn miến xào. Kẻ thì nói buổi sáng muốn uống cây dầu sở ăn bánh ngô, người nói muốn ăn sủi cảo ...
Hòe Hoa mỉm cười nghe, yên lặng nhớ.
Có lẽ là tâm tình tốt, nàng càng thấy mình tai thính mắt tinh, tâm tư linh động. Thấy bên chân có một gỗ nhỏ, khom lưng nhặt lên, cười đối với Cửu Nhi và Lâm Xuân nói: “Xem cái này, có giống Đỗ Quyên vẽ con heo nhỏ không?”
Các thiếu niên ngồi trong phòng chính phụ cận công trường, bên cạnh là nơi thợ mộc làm việc, để mấy cái băng ghế, có mấy cây to, lại chất đống rất nhiều ván gỗ. Hòe Hoa nhặt khối gỗ đó, chính là vật liệu thừa thợ mộc cưa xuống.
Nói khối gỗ giống như heo con, đầu tiên là Hoàng Tiểu Bảo buồn bực, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới cũng không nhìn ra hình con heo. Quế Hoa phốc xuy một tiếng cười.
Lâm Xuân cũng cười, gật đầu nói: “Là có chút giống.”
Chưa thấy qua nhân vật hoạt hình Đỗ Quyên vẽ, thì không cách nào tưởng tượng ra được.
Hòe Hoa cẩm khối gỗ trên tay lật qua lật lại xem, lại nhìn nhìn Lâm Xuân, tiếc rẻ nói: “Quá bận rộn, bằng không xin ngươi giúp một tay làm con heo con, khẳng định chơi vui. Sợ là tốn không ít thời gian.”
Ai ngờ Cửu Nhi cười nói: “Có gì khó đâu. Chỉ bằng tay nghề của Lâm Xuân, ba nhát đao là làm thành, chậm trễ không bao nhiêu công phu.”
Lâm Xuân vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng bây giờ không tiện chối từ, bởi vậy nói: “Là không khó khăn. Ta giúp ngươi làm.” Ngoắc gọi Đông Sinh lấy thùng dụng cụ của mình đến.
Vừa rồi Hòe Hoa hỏi có tốn thời gian, hắn khó trả lời, bởi vì hắn liếc mắt nhìn ra, làm cái này kỳ thật không tốn thời gian, một hồi có thể hoàn thành. Sở dĩ khối gỗ đó giống con heo hoạt hình Đỗ Quyên vẽ, vì trên chóp lộ ra 2 mảnh tròn trịa, giống lỗ tai heo, phía dưới cũng có 2 cái lỗ thủng, giống như mắt heo. Hắn chỉ cần tạo them hình là có thể làm ra một con heo ngây thơ khả ái.
Đợi thùng dụng cụ lấy đến, Lâm Xuân cũng ăn xong bánh trên tay. Mở thùng lấy ra đao nhỏ và đụng cụ khác, hắn thật nhanh tạo hình.
Chỉ thấy vụn gỗ tung bay, khối gố kia dần dần biến hóa.
Hoàng Tiểu Bảo xem choáng váng, càng nhích càng gần, rồi chạm trán Lâm Xuân.
Hòe Hoa đứng ở một bên nhìn xem, mừng rỡ nói: “Đợi làm được, Đỗ Quyên và Quế Hương khẳng định thích, không chừng giành giật với ta.”
Đang bận rộn, Lâm Xuân nghe xong mỉm cười, nói: “Đỗ Quyên sẽ không.”
Hắn học nghề, đầu tiên đã điêu khắc một bộ 12 con giáp cho Đỗ Quyên. Có đồ tốt rồi, sao nàng đỏ mắt món đồ nhỏ này của Hòe Hoa.
Cửu Nhi cũng ha ha cười nói: “Quế Hương mới không hiếm lạ cái này đâu. Nàng có hai rương đồ chơi, đều là ta khi còn nhỏ chơi còn lại, so với cái này tốt hơn nhiều.”
Hòe Hoa vốn cố ý nói như vậy. Kết quả nghe xong lời này trong lòng ghen tỵ.
Lại chợt nghĩ, Quế Hương có đồ chơi, nàng cũng không hiếm lạ. Cái này do Lâm Xuân tự tay giáp mặt vì nàng điêu khắc, có thể giống nhau sao?
Nghĩ thế, nàng liền ngọt ngào cười.
Thấy có người đứng dậy đi làm việc, nàng lo âu nói: “Xuân Sinh, đã bắt đầu làm việc rồi. Đơn giản một chút đi, đừng chậm trễ việc.”
Nàng càng nói như vậy, Lâm Xuân càng không tốt bỏ mặc. Lại nói, hắn giỏi nhất là nghề mộc, một khi ra tay vạn lần cũng không có đạo lý qua loa hoàn thành.
Nhưng hắn từ trước đến giờ đầu não linh hoạt, tâm tư một chuyển, liền có biện pháp: đứng dậy cưa mảnh gỗ này ra làm hai, dùng cái bào bào phẳng, phía dưới điêu thành một cái bệ hình vuông, lại dùng đao như bút, thật nhanh khắc chữ “Hòe”, hình thành một cái ấn triện hình đầu heo.
Nàng biết Quế Hương có thật nhiều đồ tốt nên cố ý hào phóng nhường cho. Nếu Quế Hương không cần thì thật là tốt; nếu Quế Hương muốn, Cửu Nhi và Lâm Xuân sẽ trách cứ nàng bá đạo, nói trong nhà nàng có thật nhiều thứ tốt, còn cùng người khác đoạt cái này.
Quế Hương nghe nói làm cái này, yên lòng bĩu môi nói: “Khắc tên của ngươi, ta muốn làm cái gì? Nhà ta cũng có thật nhiều đồ chơi, đều do ông ngoại ta làm, mới không hiếm lạ cái này.”
Hòe Hoa cười nói: “Ai có thể cùng ngươi so chứ. Cha có thể làm, ông ngoại cũng có thể, trong nhà ăn ngon uống ngon đồ chơi xếp thành núi.”
Mặc dù là lấy long nhưng làm cho Quế Hương nghe thất thật lọt tai.
Hòe Hoa đạt thành tâm tư, không chọc người phiền thêm, kéo Quế Hương nói: “Chúng ta đi thôi, bọn họ còn phải làm việc nữa.”
Rồi xoay người lại thu thập bát đũa.
Vợ Đại Đầu nhìn thấy vội chạy tới ngăn cản, nói các nàng rửa rau nấu ăn bận rộn cả nửa ngày, việc rửa bát để các nàng làm, còn nói chân Hòe Hoa còn chưa khỏe hoàn toàn, xách không nổi mấy thứ này.
Nhóm phụ nữ đều sôi nổi đứng dậy, nói đúng là như vậy.
Vợ Đại Mãnh nhìn thấy Quế Hương, nắm tay hỏi han, thập phần thân mật.
Trong lòng nàng rõ ràng, Cửu Nhi và Đỗ Quyên không thành, bởi vậy hướng vào cô cháu ngoại này làm con dâu, đối đãi với nàng dĩ nhiên bất đồng.
Nương Hòe Hoa nghe nàng hỏi món ăn cho buổi tối, muốn khoe khoang năng lực của khuê nữ nàng, cũng chen vào thuyết tam đạo tứ, giống như nàng là quản sự nhà bếp vậy.
Hòe Hoa nghe không vô, lôi kéo nàng đi ra ngoài, vừa nói: “Nương, thái dương đã xuống núi, nên về nhà nấu cơm. Một lát nữa ta cũng muốn về nhà...”
Quế Hương cũng cùng mợ lên tiếng tiếp đón đi.
Nhìn theo bóng dáng hai mẹ con, vợ Đại Mãnh nói với vợ Đại Đầu: “Hòe Hoa thật không sai, chỉ là lão nương không ra gì.”
Đáng tiếc, nếu không Hòe Hoa cũng xứng với Cửu Nhi của nàng.
Vợ Đại Đầu gật đầu nói: “Cũng phải. Vừa rồi nàng nói này nọ làm ta sợ nhảy dựng. May mà Hòe Hoa tới, bằng không, Xuân Nhi muốn phát tác.”
Vợ Đại Mãnh khinh miệt nói: “Chút tâm tư của nàng ai nhìn không ra? Vừa rồi Hòe Hoa giận đến mặt đỏ lên. Nương không đúng đạo, trai gái đều thấp hơn người khác một khúc.”
Nói là nói như vậy, trong lòng không thể không thừa nhận, Hòe Hoa có thể làm lại hào phóng, cũng không kém người ta.
Vợ Đại Đầu hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, liền nhỏ giọng nói: “Ta cùng hắn cha giúp Thu Sinh định cháu gái nhà mẹ đẻ, bằng không Hòe Hoa thật không sai, Thu Sinh mới có thể để ý...”
Lời còn chưa dứt, vợ Đại Mãnh liền lắc đầu nói: “Ngươi nghĩ cho tốt, người phụ nữ kia tâm rất lớn, sẽ không vui vẻ đâu. Nàng kiến thức hạn hẹp, cảm thấy tay nghề Thu Sinh không bằng Xuân Nhi kiếm tiền nhiều nên mới nhìn chằm chằm Xuân Nhi. Nàng coi trọng Cửu Nhi, cũng là thấy Cửu Nhi học võ công với Nhậm huynh đệ, trong thôn người săn thú bình thường không cách nào so sánh được. Đừng nói ngươi giúp Thu Sinh định Tiểu Phương, dù tính không định thì chớ cùng nhà nàng kết thân, hai người cũng phiền phức. Cô của Cửu Nhi cũng là mối phiền phức nhất của đường ca tẩu này.”
Vợ Đại Đầu nghe xong đầy mặt thất vọng.
Kỳ thật, việc hôn nhân Thu Sinh còn chưa định đâu. Nàng và Lâm Đại Đầu là muốn định Tiểu Phương, xem ra Thu Sinh cũng không mấy vui vẻ, cho nên nàng mới dùng lời thăm dò.
Nghe ý tứ của đại tẩu, xem ra là không thích hợp, nàng liền ngừng tâm tư.
Lại nói Hòe Hoa và Quế Hương trở lại sân Hoàng gia, rất nhanh nhóm thiếu nữ đều biết Lâm Xuân vì Hòe Hoa điêu khắc ấn triện. Mọi người tâm tư bất đồng.
Hoàng Tước Nhi không biết tâm tư chân chính của Đỗ Quyên, nhận định muội muội sẽ gả cho Lâm Xuân, bởi vậy nhìn về phía Hòe Hoa ánh mắt rất bất mãn, lại không thể nói cái gì.
Hòe Hoa thấy những người ghen tị cố ý trước mặt Đỗ Quyên nói không ngừng, liền cười nói: “Đỗ Quyên mới không hiếm lạ cái này đâu. Nàng và Lâm Xuân như huynh muội ruột thịt, muốn cái gì, Lâm Xuân còn không lập tức làm cho nàng, còn làm dụng tâm cẩn thận nữa. Không giống ta, vốn không dám phiền toái Lâm Xuân, là Cửu Nhi nói thứ này không tốn thời gian, hắn mới giúp ta làm.”