Điền Duyên

Chương 186: Chương 186: Khắc khẩu




Quế Hương lập tức nói: “Đúng vậy! Đỗ Quyên muốn cái gì, Lâm Xuân dù không có nhà ở cũng sẽ lập tức giúp nàng làm. Cái của ngươi chỉ là thuận tay làm.”

Lúc này nàng phục hồi lại, cảm thấy Lâm Xuân giúp Hòe Hoa làm thứ này không thỏa đáng, bởi vậy cố ý dùng lời áp chế nàng. Vốn nàng sẽ nói khó nghe hơn, nhưng Hòe Hoa cũng thừa nhận Lâm Xuân và Đỗ Quyên quan hệ thân mật, nàng liền buông tha nàng.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, trong miệng Hòe Hoa “thân huynh muội” có ý khác.

Hòe Hoa thấy, kích động không thể tự kiềm chế, thiếu chút nữa nín hơi.

Một cái ấn triện như vậy, thật có ý nghĩa hơn một con heo thông thường.

Nàng không chút do dự tin tưởng: trời cao cũng đang tác hợp nhân duyên của nàng, thuyết minh nàng nhất định có thể gả cho Lâm Xuân. Hôm nay, nàng thu hoạch quá lớn!

Nàng dùng tay vuốt ve cái bệ có chữ, lẩm bẩm nói: “Cám ơn ngươi, Xuân Sinh.”

Nàng cảm thấy hốc mắt nóng lên, không dám ngẩng đầu, sợ Lâm Xuân nhìn thấy mình luống cuống rơi lệ, sẽ phát hiện tâm tư của mình.

Lâm Xuân không thèm để ý nói: “Không có việc gì.”

Hoàng Tiểu Bảo kéo hắn, ra vẻ hỏi hắn sao luyện thành công phu thuần thục như vậy, còn nói muốn cùng hắn học tập.

Đang nói giỡn, Quế Hương đi tới.

Nàng đến cùng không yên lòng người đường tỷ này, muốn xem xem nàng làm cái gì.

Bình thường hai tỷ muội thích so đấu. Ngày đó Hòe Hoa nói một hồi, hại Quế Hương đau khổ cả một ngày, trong lòng nàng có chút phòng bị Hòe Hoa, sợ nàng giở trò, bởi vậy mới theo tới xem.

Xa xa nhìn thấy Hòe Hoa và Cửu Nhi, Lâm Xuân ghé vào một chỗ, giống như đang nói chuyện thú vị gì đó, trong lòng nàng mất hung, vội chạy tới, cố ý lớn tiếng hỏi: “Làm cái gì vậy, Hòe Hoa? Sao bọn họ không làm việc lại chơi với ngươi vậy?”

Cửu Nhi vội nói: “Nói bậy cái gì! Ai chơi? Bất quá là nghỉ một lát, ăn chút gì đó. Sao ngươi tới đây?”

Quế Hương mất hứng nói: “Sao ta không thể lại đây? Chỉ cho nàng đến.”

Hòe Hoa vội kéo Quế Hương, đem chuyện Lâm Xuân điêu khắc con heo hoạt hình nói cho nàng.”Ngươi thích thì cho ngươi.”

Đương nhiên, lời của nàng cũng làm cho Hòe Hoa khó chịu, vui sướng được ấn triện nhạt vài phần, cảm thấy tiền đồ xa vời như trước.

Đỗ Quyên lại không có nghĩ nhiều.

Trong quá trình Lâm Xuân học tập, từng làm qua các loại các dạng dụng cụ mộc và đồ chơi, bằng không cũng không luyện ra thành quả như vậy. Hắn làm những thứ kia, rất nhiều người đều được, Quế Hương có rất nhiều. Nay hắn giúp Hòe Hoa điêu một cái của ấn triện, nàng có gì mà nghĩ nhiều? Lại nói, nàng cũng hy vọng nhân duyên Lâm Xuân mỹ mãn, nếu Hòe Hoa có thể làm Lâm Xuân động tâm, nàng mong ước hắn cao hứng.

Nhưng trước mắt, đám nha đầu làm sao thế này?

Dù nàng không lưu tâm cũng nhìn ra không đúng.

Còn có, Quế Hương nói cũng quá khoa trương. Nàng có sức quyến rũ lớn như vậy sao, nói thêm một câu có thể làm cho Lâm Xuân buông bỏ việc xây phòng?

Dù là vợ cũng không thể như vậy.

Nàng nhìn Quế Hương cười nói: “Quế Hương, ngươi là đang khen ta hay vẫn là mắng ta vậy? Ta khác người lắm sao mà muốn Lâm Xuân không xây phòng giúp ta làm này nọ?”

Quế Hương le lưỡi, cười nói: “Ta chỉ suy luận thôi.”

Đỗ Quyên nói: “Đó cũng không thể nào! Lâm Xuân không bị khùng, dù chiếu cố người muội muội kết nghĩa này, cũng không thể bỏ nhà đến giúp ta. Nếu thật làm như vậy, Đại Đầu bá bá còn không đánh gãy chân của hắn.”

Hòe Hoa cười nói: “Quế Hương muốn nói Lâm Xuân đãi ngươi đặc biệt bất đồng.”

Đỗ Quyên nói: “Dù bất đồng cũng sẽ không làm như vậy.”

Nói xong, đổi đề tài, phân biệt hỏi trong tay việc mọi người chuẩn bị ra sao. Lại an bài làm món nào trước, món nào sau, bỏ lại đề tài vừa rồi.

Hòe Hoa có chút không cam tâm, vừa nghi hoặc.

Nàng nói như thế, một nửa là muốn đùa Đỗ Quyên trước mặt người làm sáng tỏ quan hệ với Lâm Xuân, tốt nhất lại cường điệu nàng không hề muốn gả cho Lâm Xuân. Ai ngờ Đỗ Quyên lại công nhận Lâm Xuân đối đãi với nàng bất đồng, căn bản không để ý người bên ngoài nhìn nàng như thế nào.

Nàng liền mê mang.

Chẳng lẽ Đỗ Quyên đổi ý?

Hay là nàng thíchđược Lâm Xuân nâng niu như vậy?

Đỗ Quyên không đổi ý, cũng không muốn chiếm lấy Lâm Xuân, muốn hắn vẫn nâng niu mình, chỉ là làm sáng tỏ lời nói năm xưa, lại không thể hơn nữa, nhất là bây giờ bọn họ đều lớn.

Thanh giả tự thanh, nàng và Lâm Xuân không định thân, điểm ấy người cả thôn đều biết, người đến Lâm gia cầu thân cũng rất nhiều.

Nếu nàng mãi đi giải thích chuyện này, tương đương nói với người khác là Lâm gia vẫn dán lấy Hoàng gia, Lâm Xuân vẫn mong chờ nàng, Đỗ Quyên, mà Hoàng gia chưa từng đem Lâm gia để vào mắt, đó không phải là sỉ nhục Lâm gia mặt mũi sao!

Lại nói, Đỗ Quyên cũng cảm thấy không có gì để làm sáng tỏ. Đây vốn là sự thật.

Lâm Xuân vốn đãi nàng bất đồng. Chẳng những như vậy, nàng đãi Lâm Xuân cũng bất đồng, vì sao phải phủ nhận?

Về phần tâm tư những người đó, nàng mới mặc kệ đâu.

Nếu Lâm Xuân coi trọng người nào, tự nhiên sẽ giải thích rõ. Nếu Lâm Xuân chướng mắt những người đó, vì sao nàng phải giải thích với những người không liên quan?

Mấy năm gần đây nàng vẫn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, cũng dặn dò cha mẹ không cần phản ứng những người dò hỏi, cũng không phải là nhắm vào Hòe Hoa.

Đỗ Quyên không muốn nói, nhóm con gái lại không buông.

Đều mười mấy tuổi, có người nhỏ hơn. Dù không phải vì tình, cũng sẽ vì mặt mũi, vì tranh một ngụm cơn giận không đâu, nói chút nhàn thoại linh tinh.

Không phải đây sao, Tiểu Phương đối với Hòe Hoa thập phần chướng mắt.

Nàng tự giác muốn gả cho đại biểu ca Thu Sinh, tương lai cùng Hoàng Tước Nhi là chị em dâu. Bởi vậy cố ý cùng nàng thân cận, vẫn sinh hoạt chung.

Bởi thấy sắc mặt Hoàng Tước Nhi không tốt, nàng liền nhỏ giọng thầm thì nói Hòe Hoa si tâm vọng tưởng, nói nàng chính tai nghe dượng nói, Xuân Nhi chỉ nhận Đỗ Quyên, sẽ không cưới người bên ngoài.

Hoàng Tước Nhi nghe xong không lên tiếng, bất quá lại mím môi cười.

Bởi phòng bếp, nồi và bếp bị đám người Thanh Hà chiếm, hai nàng không có chỗ nấu ăn, nên bị Đỗ Quyên an bài ở bên ngoài đắp lâm thời nồi và bếp.

Đang bận, Thanh Hà từ trong phòng bếp chạy đến, cười hỏi: “Quế Hương, thịt đã thái xong chưa? Ta muốn dùng đó!”

Quế Hương nghe xong vội vàng, dậm chân nói: “Ta đang băm thịt, các nàng chờ nhồi thịt bánh trôi, chưa kịp. Ngươi cần liền sao? Đội một chút có được hay không? Ta thái nhanh lắm.”

Thanh Hà cười nói: “Cần xào rau, ngươi nhanh chút đi.”

Tiểu Phương vội nói: “Ở đây có thịt thái chỉ, Thanh Hà, ngươi cầm dùng đi.”

Thanh Hà lắc đầu nói: “Vậy thì không được. Ta cần thịt thái lát xào măng tây, đánh canh.”

Tiểu Phương không nhịn được nói: “Dùng thịt gì mà không giống nhau. Chúng ta nông dân sao chú ý như vậy! Nhà cô cô cho dù khá giả, cũng chịu không nổi ăn như vậy đâu. Còn chưa tới lúc thượng lương (hoàn công, xây nhà xong), chúng ta tiết kiệm chút đi.”

Tính tình Thanh Hà nóng nảy, vừa nghe liền nổi nóng, nói ngay: “Yêu, Tiểu Phương tỷ còn chưa vào cửa Lâm gia đã lên giọng rồi? Còn chưa biết có vào được không. Đợi vào cửa rồi hãy nói lời này đi.”

Nhất thời mặt Tiểu Phương đỏ bừng, đứng dậy chất vấn: “Ta có vào được hay không mắc mớ gì tới ngươi? Muốn ăn thịt, ngươi về nhà ăn đi, đừng cầm đồ nhà cô cô. Ta không tin nhà ngươi làm như vậy!”

Thanh Hà nói: “Ta nói thế nào? Không phải làm cho một mình ta ăn. Ngươi muốn lắm miệng ở đây, trái một câu 'Cô cô', phải một câu 'Cô cô'. Ở đây ai không là thân thích Lâm gia, là tam thúc ta đó. Ai so với ai họ hàng xa hơn?”

Tiểu Phương nói: “Ta đang nói thịt, ai cùng ngươi so thân thích xa gần chứ!”

Thanh Hà nói: “Thịt làm sao? Ta muốn thịt xào đồ ăn làm canh, lại không đào thịt trên người, ngươi đau lòng làm cái gì?”

Đám con gái vội khuyên, nghe loạn hơn.

Hòe Hoa xen vào nói: “Thanh Hà, Tiểu Phương tỷ, hai người các ngươi đều sai, kỳ thật không có gì.”

Nói xong đối Tiểu Phương cười nói: “Tiểu Phương tỷ, Thanh Hà không phải chỉ đòi thịt xào đồ ăn. Mặc kệ thịt gì, ai cũng có thịt để dùng. Thịt kia mềm nhất, xào rau làm canh đều ngon, cho nên Đỗ Quyên đặc biệt chừa lại, muốn Thanh Hà làm hai món ăn.”

Thanh Hà nghe xong rất cao hứng, giương cằm lên háy Tiểu Phương, hừ một tiếng, thầm nói: “Nàng mới không hiểu mấy thứ này!”

Ai ngờ Hòe Hoa lại chuyển hướng Tiểu Phương nói: “Tiểu Phương tỷ cũng hảo tâm, nói tiết kiệm chút cũng đúng, cũng không có ý trách Thanh Hà. Chúng ta nên giúp chủ nhà tiết kiệm chút, có phải không? Đều đừng làm rộn nữa, gần tới giờ cơm tối rồi.”

Tiểu Phương nghe Hòe Hoa giải thích xong, lại thấy dáng vẻ đắc ý của Thanh Hà, thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng đều mang ý buồn cười, tựa hồ nói nàng ở không đi gây sự, nhịn không được nổi giận.

Nàng chỉ vào mặt Hòe Hoa nói: “Yêu, ở đâu ra một thanh quan, nói rất hay rất công bình. Xuân Nhi bất quá là thuận tay giúp ngươi làm một món đồ chơi, lại không đặt sính lễ, liền dát vàng lên mặt mình, làm người hoà giải. Cũng phải nhìn xem mình có phúc khí đó không. Si tâm vọng tưởng, mơ mộng hão huyền!”

Thanh Hà cũng rất không thích Hòe Hoa ba phải, hai mặt lấy lòng, cũng chất vấn: “Hòe Hoa, ngươi có ý tứ gì? Chúng ta sao không tiết kiệm? Lại không phải đòi hỏi gì, không phải đều dùng mấy thứ này nấu ăn.”

Hòe Hoa tức giận đến giật mình, mắt cũng đỏ.

“Sao ta dát vàng trên mặt mình chứ? Ta lại chưa nói cái gì.”

“Chưa nói cái gì? Chút tâm tư kia của ngươi ai chẳng biết chứ! Hừ!”

... ...

Nếu ở trường hợp khác, với tính tình của Quế Hương chắc chắn sẽ đứng ra nói lời công đạo, nhưng Thanh Hà và Tiểu Phương đều là thân thích Lâm gia, nàng không tiện giúp người nào; lại thấy kéo đến việc hôn nhân vủa Thu Sinh và Lâm Xuân thì càng không dễ nói ai đúng ai sai, nên chỉ nói: “Đừng ồn nữa“.

Hoàng Tước Nhi vốn không thích nói nhiều, huống hồ nghe đám con gái nói thập phần khó nghe, cũng không dám khuyên. Tuy nàng tuy rằng đã cùng Hạ Sinh định thân, còn chưa thành thân đâu, nếu lắm miệng, không khéo cũng giống như Thanh Hà vừa rồi mắng Tiểu Phương: “Còn chưa vào cửa đâu, đã thay Lâm gia đương gia” cái gì, đó không phải là tự thảo phiền chán.

Đám người Nhị Nha càng không dám lắm mồm. Các nàng không phải thân thích Lâm gia, không có tư cách nói chuyện.

Bởi vậy, tranh cãi qua lại trở thành gây lớn: Tiểu Phương đem hỏa khí tát lên người Hòe Hoa, châm chọc nàng si tâm vọng tưởng. Tuy Hòe Hoa văn tĩnh, nhưng nào phải đèn cạn dầu. Hơn nữa Thanh Hà thỉnh thoảng lại chọt Tiểu Phương vài câu, lại cười nhạo Hòe Hoa ba phải, Tiểu Liên lại giúp Tiểu Phương biện giải, thế là thành một trận hỗn chiến.

Không ai dám quản, chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là Hoàng Ly.

Hai ngày nay có rất nhiều thiếu nữ đến giúp đỡ nên Đỗ Quyên không cần nàng giúp, cho nàng đến nhà tiểu di chiếu khán hai huynh muội Viễn Minh và Viễn Thanh, thuận tiện đọc sách viết chữ. Đọc sách mệt mỏi, bọn họ cũng trở về giúp vui.

Nàng trở về đúng lúc Hòe Hoa cầm cái ấn triện về, làm cho mọi người đều vây quanh xem, Hoàng Ly liền để ý.

Nàng không giống 2 tỷ tỷ. Nàng rất tâm nhãn.

Ở trong lòng của nàng, Lâm Xuân chính là nhị tỷ phu của nàng. Nhị tỷ nói cái gì “Việc hôn nhân có Ngư nương nương sắp xếp, thuận theo tự nhiên”, nàng cũng cho rằng đó là cùng Lâm Xuân. Cho nên, Hòe Hoa nói chuyện, Đỗ Quyên có lẽ không thèm để ý, nàng lại quan tâm.

Không thể không nói, con gái rất mẫn cảm, tuy không thể thấy rõ ràng dụng ý chân chính của Hòe Hoa, nhưng nhìn ra nàng không bình thường, cho nên vẫn chú ý nàng.

Nàng và Viễn Minh, Viễn Thanh ở trong phòng, nghe ồn ào bên ngoài, đồng loạt ghé vào cửa sổ nghe.

Nghe một hồi, Hòe Hoa cũng bị kéo vào, Hoàng Ly liền ghé vào tai Viễn Minh nói nhỏ nói vài câu. Tiểu Viễn minh gật gật đầu, bò xuống ghế, thật nhanh chạy đi cách vách.

Chạy đến công trường Lâm gia, hai mắt loạn chuyển nhìn quanh tìm người.

Cửu Nhi đang khiêng gạch thấy, vội vàng kêu lên: “Viễn Minh, ngươi chạy tới đây làm cái gì? Đi mau! Ở đây có gì chơi vui đâu, coi chừng ở trên rớt gì đó xuống, trúng đầu chảy máu.”

Viễn Minh vội vàng lui về phía sau, tránh xa khung nhà đã dựng cao mấy trượng.

Thanh âm Cửu Nhi kinh động người ở trên cao đang bận rộn. Lâm Xuân đang ở trên giàn giáo thăm dò, cũng gọi xọng xuống: “Viễn Minh, đừng tinh nghịch! Đi xa chút!”

Nhậm Viễn Minh nhìn thấy hắn, mừng rỡ, ngửa đầu nhỏ kêu lên: “Sư huynh, Xuân Sinh ca ca, ngươi mau qua bên kia, các nàng cãi vã, muốn đánh nhau đó!”

Lâm Xuân nghe xong sửng sốt, “Ai cãi vã?”

Tuy Nhậm Viễn Minh tuấn tú (chắc tác giả muốn nói hắn có nét xinh đẹp), lại hết sức có khí khái nam tử, bĩu môi nói: “Còn không phải là những tiểu nha đầu kia! Nói nhiều như chim.”

Lâm Xuân có chút chần chờ, nói: “Ngươi đi gọi nương ta đi.”

Đám con gái cãi nhau, hắn xen vào làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.