Điền Duyên

Chương 138: Chương 138: Chính là hắn!




Đại mợ giúp Đỗ Quyên mang giày, chân nàng bị nâng cao lên, thân trên không khỏi ngã ra sau xuống giường. Một bé gái cỡ tuổi nàng tiến lên trước, thăm dò nói với nàng: “Ta gọi Thúy Nhi.”

Vẻ mặt lo sợ nhìn Đỗ Quyên, khát vọng thân cận thực rõ rệt.

Đỗ Quyên vội hỏi: “Là biểu tỷ hay là biểu muội? Khuê nữ của cậu nào?”

Thúy Nhi thấy nàng thân thiện như thế, nhảy nhót nói: “Ngươi đoán xem?”

Bên cạnh 2 bé gái khoảng sáu bảy tuổi nghe xong đồng loạt cười nhìn Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên cũng cười , nói: “Không đầu không đuôi như vậy, ta đoán không ra đâu.”

Thúy Nhi khích lệ nói: “Đoán mò đi.”

Đỗ thị giúp Đỗ Quyên mang giày xong, nhìn nàng trách mắng: “Đoán cái gì! Đi ăn cơm. Ngươi coi ngươi như vậy, nào có hiểu chuyện như Đỗ Quyên. Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm tỷ tỷ?”

Đỗ Quyên liền biết đây là biểu muội, hơn nữa còn là khuê nữ của đại cữu.

Nàng liền kéo tay Thúy Nhi, lại kêu 2 tiểu biểu muội khác, theo mọi người đi ra ngoài ăn cơm.

Cơm chiều bày trong phòng ngoài, hai cái bàn lớn một cái bàn thấp đều bày đầy bát đĩa, mùi thức ăn thơm bốn phía. Mọi người nói cười náo động, đi tới đi lui, thập phần náo nhiệt, làm Đỗ Quyên cảm nhận không khí đại gia đình tương tự Lâm gia.

Bà ngoại đem Đỗ Quyên đến bên người, cho nàng ngồi với mình.

Thúy Nhi thấy thế tiến lên khẩn cầu: “Nãi nãi, để Đỗ Quyên ngồi với chúng ta đi.”

Đỗ Quyên vội gật đầu, nói mình muốn ngồi ăn với anh em họ, náo nhiệt hơn, ngồi một bàn với người lớn rất câu nệ.

Phùng bà mụ đáp ứng, lại dặn dò cháu trai và cháu gái, “Không được khi dễ Đỗ Quyên.”

Vì thế, Đỗ Quyên an vị trên bàn nhỏ.

Đàn ông ngồi một bàn, Phùng Trường Thuận cao giọng quan tâm Đỗ Quyên cười nói: “Đỗ Quyên, đói bụng không? Đến nhà ông ngoại đừng khách khí, coi như nhà mình mới tốt. Đại cữu mẫu ngươi chuẩn bị bữa cơm này từ sáng sớm, nấu rất nhiều món ăn ngon. Ngươi phải ăn nhiều chút.”

Đỗ Quyên giòn tan đáp lời.

Một mợ cười nói: “Nhà chúng ta chỉ có đại tẩu nấu ăn ngon nhất.”

Phùng Minh Anh nói tiếp: “Đỗ Quyên cũng biết nấu ăn đó. Tay nghề khá tốt. Quay đầu để nàng nấu cho các ngươi nếm thử.”

Mọi người đều kinh ngạc hỏi: “Thật sự?”

Phùng Minh Anh nói: “Sao lại không thật? Ngay cả ta cũng không bằng nàng đâu.”

Bà ngoại trắng mắt liếc Phùng Minh Anh, nói: “Lòng dạ đen tối! Nàng nấu, mới bao lớn chứ? Mới bây lớn lần đầu đến nhà bà ngoại, lại đi xa như vậy, còn kêu nàng nấu cơm, các ngươi có thể nuốt được hả?”

Nói xong hướng Đỗ Quyên nói: “Đừng để ý tiểu di ngươi. Nhà có bốn mợ, luân phiên làm cũng không đến lượt ngươi nấu cơm!”

Các mợ đều cười, nói sao có thể chứ.

Đỗ Quyên không khỏi cảm thán: bà ngoại và nãi nãi sao khác biệt lớn như vậy chứ!

Trong lòng cảm động, liền nói: “Chờ ta nghỉ một ngày, sẽ nấu hai món ăn cho mọi người nếm thử. Ta còn muốn học tay nghề với các mợ nữa.”

Học tập giống như đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi.

Cho nên, trước nay nàng không buông tha bất kỳ cơ hội học tập với người khác.

Lại nói, đồ ăn nông gia không có công thức gì cả. Bình thường mỗi chủ nhà đều có một hai sở trường. Nhìn lâu nhiều học sẽ không sai.

Các mợ đều khen nàng hiểu chuyện.

Phùng Thị nghe xong hết sức cao hứng, mặt tươi cười nhìn Đỗ Quyên.

Phùng Minh Anh bất mãn kêu lên: “Đỗ Quyên. Ngươi thành bột nhang rồi.”

Đỗ Quyên mặt mày hớn hở hỏi: “Hâm mộ sao? Ghen tị sao?”

Phùng Minh Anh đã quen nàng cười nói như vậy, còn có thể phối hợp nữa. Nàng nghiêm trang gật đầu nói: “Hâm mộ! Ghen tị đến phát cuồng!” Lại chuyển hướng hỏi Phùng bà mụ, “Nương, ngươi thích cháu ngoại nhiều hay thích tiểu khuê nữ nhiều hơn?”

Mọi người nghe xong ầm ầm cười to, không khí thập phần náo nhiệt.

Nhậm Tam Hòa nhìn về phía vợ ánh mắt nhu hoà. Thấy nàng nhìn sang, ánh mắt chỉ có hai người hiểu. Phùng Minh Anh xấu hổ quay đầu không nhìn hắn.

Anh em họ thấy Đỗ Quyên không rụt rè, nói chuyện với người lớn xong, lại quay lại hỏi bọn họ là con của cậu nào, bao lớn, vội đều cướp trả lời.

Thì ra đại cữu, nhị cữu đều đã có bốn người con. Tam cữu có ba đứa, tứ cữu* cũng có 2 đứa, nam nữ cộng lại là 13 người.

* cữu = cậu

Đỗ Quyên nghe tên choáng váng đầu, vội vàng nói: “Trong chốc lát ta không nhớ hết được, từ từ nói đi. Mai mốt hỏi lại các ngươi, các ngươi đừng nóng giận a.”

Đám nhỏ đều nói không tức giận.

Thúy Nhi và 2 biểu tỷ không yên giúp Đỗ Quyên gắp đồ ăn. Anh em họ lại hỏi nàng trong núi có gì ngon, có gì chơi, đều có khát vọng đi vào núi như Hoàng Ly muốn ra ngoài núi vậy.

Có thế Đỗ Quyên mới nhớ tới, vội nói: “Tiểu di mang quà cho các ngươi.”

Đám nhỏ vui mừng, vội hỏi là cái gì.

Đỗ Quyên cười nói: “Ngoài núi thứ gì cũng có, bình thường các ngươi ăn cũng không hiếm lạ. Ta và tiểu di làm rất nhiều thịt khô ngũ vị hương mang đến, còn có đường rang hạt dẻ, còn có hạt thông, măng khô ngũ vị hương ...”

Nhất thời đám nhỏ kích động không thôi, đều tươi cười rạng rỡ.

Đại biểu ca Phùng Chí Tài mười bốn tuổi rất hài hước, cười nói: “Đỗ Quyên, ngươi đừng cho chúng ta mặt mũi. Ngoài núi thứ tốt nhiều, đều ở chỗ ông bà. Cho nên mặc kệ đại cô và tiểu cô mang thứ gì đến, chúng ta đều thích.”

Cả phòng nghe xong đều cười vang.

Phùng Trường Thuận ở bàn trên cười mắng: “Đồ không có tiền đồ! Kiến thức hạn hẹp! Không sợ muội muội của ngươi nghe xong chê cười ngươi.”

Phùng bà mụ lại trách Phùng Thị và Phùng Minh Anh nói: “Hạt dẻ rang là được rồi. Các ngươi mua đường, muối cũng không dễ dàng mang về. Có bao nhiêu đều dùng để rang hạt dẻ, còn tốn công sức mang tới đây.”

Nhậm Tam Hòa vội nói: “Cũng không bao nhiêu, ta mua thêm mang về thì được rồi.”

Nghe thế Phùng bà mụ mới thôi.

Bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, hỏi Phùng Thị: “Hoàng Ly không tới, cũng không nháo?”

Phùng Minh Anh nghe xong cười một tiếng, liếc qua Đỗ Quyên một cái, nói: “Sao mà không nháo! Nhưng Đỗ Quyên có biện pháp trị nàng. Nàng rất ngoan ngoan nghe lời nhị tỷ tỷ nàng.”

Nói xong, đêm chuyện của các tỷ muội nàng kể ra với mọi người.

Mọi người nghe xong đều buồn cười.

Vô cùng náo nhiệt ăn cơm tối. Người lớn thu thập hành lý, mang thổ sản vùng núi bày ra. Người lớn trẻ con đều rất vui vẻ, không buồn ngủ chút nào.

Đỗ Quyên lại đành phải theo, toàn thân mỏi mệt, tắm nước nóng xong, ngã xuống giường, ngay cả chuyện Lý Đôn cũng không kịp nghĩ, đã chìm trong giấc ngủ thơm ngọt.

Sáng hôm sau thức giấc, mặt trời đã lên cao.

Mọi người đều ăn sáng rồi. Nhậm Tam Hòa không ở nhà, cùng cậu tư đi phủ thành.

Lần này hắn đi mang theo mấy chục tấm da, còn có một ít dược liệu. Nghĩ ở trấn nhỏ phụ cận bán không được giá cao, bởi vậy đi phủ thành Kinh châu.

Đỗ Quyên càng thêm xác định: nàng nhất định không phải nữ nhi bị mất của tài chủ Dương gia.

Nếu không, Nhậm Tam Hòa sẽ không bỏ lại nàng như vậy.

Ngược lại tối qua nàng nghe nói hắn muốn đi phủ thành, đã khẩn cầu nói muốn đi theo để mở mang tầm mắt, hắn lại sầm mắt xuống, nói: “Đường xa, phủ thành cũng không có gì chơi vui, chỉ là người nhiều. Ngươi nhỏ như vậy, đi theo, một mình ta chiếu cố không được. Rủi bị bắt đi, ta giao phó với ngươi cha mẹ ngươi thế nào đây?”

Trong lòng Đỗ Quyên có tính toán, vội nghe lời gật đầu.

Nàng cũng không muốn bại lộ thân phận, ước gì nó vĩnh viễn không thấy mặt trời mới tốt.

Hơn nữa sau khi Đỗ Quyên thức dậy, Thúy Nhi dẫn nàng đi rửa mặt, ăn cơm.

Đại mợ đang bận rộn trong phòng bếp. Thấy nàng tới vội bưng đồ ăn phần cho nàng ra, lại hỏi nàng ngủ như thế nào, còn cảm thấy mệt không.

Đỗ Quyên nhất nhất đáp lời.

Ăn điểm tâm xong, nàng kéo Thúy Nhi và 2 tiểu biểu muội ở trong viện phơi nắng, vừa hỏi các loại tình huống.

Hỏi xong mới hiểu vì sao ông ngoại muốn bọn hắn qua 15 hãy đến. Bởi vì tư thục trấn trên khai giảng ngày 16, nói vậy nhi tử Dương gia đang ở tư thục đọc sách, bình thường sẽ không thấy được, chỉ có thể thừa dịp hắn đến trường về nhà, mới có thể nhìn thấy.

Thúy Nhi biết rõ ràng như thế, bởi vì Phùng gia có 2 bé trai đang học ở tư thục kia, chính là đại biểu ca Phùng Chí Tài và tam biểu ca Phùng Chí Minh.

Đang hỏi thì thấy một tiểu biểu đệ không nhớ tên gì, chạy vào hô to “Nãi nãi, xe ngựa tới. Nhanh lên!”

Phùng bà mụ liền vội vàng đi ra gọi Đỗ Quyên, nói nàng muốn mang nương nàng và tiểu di đi trấn trên dạo, cho nàng đi chung.

Đỗ Quyên nhất thời kích động không thôi, vội vàng vào nhà chuẩn bị.

Rất nhanh, các nàng đã ngồi trên xe ngựa hướng về trấn Hắc Sơn.

Trấn Hắc Sơn cách nhà ông ngoại ước chừng nửa canh giờ đi bộ, ngồi xe ngựa nhanh hơn chút. Mới nói một hồi, xe ngựa quẹo qua một ngọn núi, đã trông thấy nhà cửa đông đúc phía trước. Bà ngoại nói, đó chính là trấn Hắc Sơn.

Mắt Đỗ Quyên không nháy nhìn chằm chằm trấn nhỏ trước mặt. Phùng Thị ngồi đối diện cũng khẩn trương, ngay cả tiểu di nói với nàng, nàng đều không yên lòng trả lời.

Đến trấn khẩu, sau khi xuống xe, Đỗ Quyên mới có thể tinh tế đánh giá trấn nhỏ này.

Nói là thị trấn, thật ra giống một đại thôn trang hơn. Bởi vì nó dựa lưng vào một ngọn núi đá đen như than, cho nên gọi là trấn Hắc Sơn. Toàn bộ thị trấn trừ bỏ hai ngã tư đường giao nhau như chữ “Đinh”, tất cả đều là nhà dân và trang viện.

Thị trấn không lớn nhưng dòng người lại nhiều, cũng rất náo nhiệt.

Đỗ Quyên nhanh chóng phát hiện căn nguyên: trấn có một quan đạo gần ba mét rộng từ núi đá bên phải quẹo vào. Trên quan đạo, rất đông tiểu thương khiêng vác và xe ngựa.

Trách không được, trấn nhỏ này là một trục giao thông trọng yếu.

Vì thế, mấy người đi dạo ở trên đường, nhìn trúng gì đó cũng không mua, đợi ngọ sẽ mua.

Phùng Minh Anh cho rằng Đỗ Quyên sẽ cảm thấy mới mẻ, mỗi một gian hàng và cửa hàng đều dắt nàng ghé qua, lại hỏi nàng muốn mua gì, ăn cái gì, nàng đều cho mua.

Đỗ Quyên đâu để ý mấy thứ đó, cho dù cảm thấy hứng thú với mấy món quà nhỏ, trước mắt cũng không có tâm tư chọn. Nàng khác thường gắt gao níu tay áo Phùng Thị. Chỉ cần nàng đi tìm nhi tử, nàng nhất định muốn đi theo.

Tới gần buổi trưa, Phùng bà mụ nói với Phùng Thị: “Tú Anh, ngươi đi tư thục, đợi cháu ngươi tan học, dẫn bọn hắn tới đây. Ta và Minh Anh đi Hắc Sơn tửu lâu gọi món ăn trước.”

Xem ra bà ngoại đã thương nghị sẵn với nương. Đây là chế tạo cơ hội.

Đỗ Quyên lập tức nói: “Ta cũng muốn đi. Ta muốn xem tư thục ra sao.”

Phùng Thị vội nói: “ Được, ngươi cùng nương đi.”

Nàng gắt gao kéo Đỗ Quyên như đang tìm kiếm chỗ dựa.

Phùng Minh Anh nói: “Nương, không bằng chúng ta đi chung với tỷ tỷ. Đón Chí Tài bọn họ rồi gọi món ăn không phải tốt hơn?”

Không biết Phùng bà mụ nghĩ như thế nào, cự tuyệt .

Nàng nói: “Ta lớn tuổi đi không được. Ngươi đi với nương tới tiệm rượu ngồi trò chuyện nghỉ một lát. Để tỷ tỷ ngươi và Đỗ Quyên đi thôi. Đều chạy đi làm gì?”

Phùng Minh Anh chỉ đành thôi.

Đỗ Quyên cứ dựa theo phương hướng bà ngoại chỉ, kéo Phùng Thị đi về phía đầu ngã tư đường chữ “Đinh”, tìm một gian gọi là “Trương Trạch” đại viện.

Hai mẹ con đứng ở phố bên cạnh ngoài cửa viện, không nói lời nào, nhìn chằm chằm cánh cửa lớn kia, ai cũng ôm tâm tư riêng. Lúc này, Phùng Thị không để ý tới Đỗ Quyên, Đỗ Quyên cũng không cần biết Phùng Thị.

Đợi một lát đã thấy một tốp năm ba hài đồng, từ sáu bảy tuổi tới mười mấy tuổi, líu ríu nói không ngừng đi tới.

Phùng Thị vội tiến lên, quan sát từng đứa.

Hai mắt Đỗ Quyên đảo qua, xẹt qua đám người, ánh mắt dừng lại trên người một thiếu niên, kích động thầm nghĩ: “Chính là hắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.