Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên hiểu ý tứ của bà ngoại: không có người bên cạnh, một mình Phùng Thị đến xem, liếc mắt là có thể tìm ra nhi tử thì càng chứng minh mẫu tử liên tâm.
Đỗ Quyên dựa vào cái gì?
Nàng chỉ có thể dựa vào bề ngoài.
Thiếu niên này khoảng mười tuổi, tóc dùng dây màu bạc buộc lại trên đỉnh đầu, tóc đen, mặc cẩm bào bằng lụa như ý màu xanh ngọc, diện mạo dáng người kiện khang có anh khí đàn ông Phùng gia, nhưng đôi mày rậm, hai mắt lại ôn nhuận nhu hòa, đó là hình ảnh của Lão Thực cha, còn có đôi môi kia...
Những đặc thù đó, với người lần đầu tiên gặp mặt, nhất là người quen biết Phùng gia và Hoàng gia, liếc mắt là nhìn ra trên người hắn kết hợp đặc thù của Hoàng Lão Thực và nam đinh Phùng gia.
Khó trách ông ngoại hoài nghi, bởi vì người thiếu niên đó giống Phùng gia nhiều hơn một chút.
Nhìn kỹ cực kỳ giống cậu tư Phùng Hưng nghiệp.
Nhận định xong, Đỗ Quyên bỏ lại Phùng thị, hào hứng chạy tới thiếu niên kia, thúy thanh kêu lên: “Tam biểu ca, ngươi tan học?”
Cười môi mắt cong cong.
Tối qua tam biểu ca Phùng Chí Minh không ở nhà, nghe nói ở nhà bà ngoại hắn, nàng liền mượn lý do này ngụy trang đến gần thiếu niên kia. Dù sao nhận lầm người cũng không phải là chuyện lớn gì.
Dương Nguyên khẽ nhếch miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bé gái có lúm đồng tiền như hoa trước mặt. Sao hắn không nhớ rõ có một biểu muội như vậy chứ?
Đỗ Quyên muốn chính là hiệu quả này, lập tức giải thích: “Ta gọi Đỗ Quyên! thôn Thanh Tuyền. Ngươi không nhớ rõ?”
Nói xong nhìn chằm chằm hắn.
Liền thấy Dương Nguyên ngẩn ra.
Đáng tiếc, không phải khiếp sợ “chấn động”, mà là mờ mịt “giật mình“.
Lòng Đỗ Quyên trầm xuống, như cũ không buông tha, khẽ giọng kêu lên: “Lý Đôn!”
Dương Nguyên đang nghĩ, thôn Thanh Tuyền là địa phương nào?
Chợt nghe bé gái lại gọi “Lý Đôn”, liền kết luận nàng nhận lầm người, nên lễ độ cười nói: “Tiểu muội muội, ngươi nhận lầm người. Ta gọi Dương Nguyên, không gọi Lý Đôn. Ngươi muốn tìm Lý Đôn? Hình như tư thục chúng ta không có người này.”
Cuối cùng Phùng Thị từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, đi đến gần hai người.
Vừa rồi nàng liếc mắt đã khẳng định hắn chính là nhi tử mất đi của mình, lại thấy Đỗ Quyên chạy thẳng tới phía hắn, còn nhận lầm hắn là cháu nhà mẹ đẻ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, gần như đứng không vững, đâu còn động được hai chân.
Đỗ Quyên chịu đựng nỗi thất lạc, cố cười nói: “Ngươi gọi Dương Nguyên a! Ta và nương ta đến tìm biểu ca ta Phùng Chí Tài và Phùng Chí Minh. Nhận lầm người, xin lỗi a!”
Dương Nguyên mỉm cười nói: “Không có việc gì. Phùng Chí Tài còn ở bên trong.”
Bên người hắn là 2 thiếu niên mười một mười hai tuổi, đã nhìn hồi lâu. Lúc này bỗng nhiên cười nói: “Nhận sai cũng không quan trọng. Dương Nguyên ngươi nhận nàng làm muội muội cũng không sai. Nàng chỉ coi trọng ngươi, sao không gọi chúng ta chứ?”
Nói xong còn nháy mắt chọc ghẹo.
Mười một mười hai tuổi là thời điểm bướng bỉnh. Lời này cũng có ý trêu đùa.
Sao Đỗ Quyên nghe mà không hiểu.
Chỉ là nàng ôm hi vọng to lớn đến, lại bị tạt một chậu nước lạnh, tuy đã có dự toán xấu nhất nhưng vẫn có chút không chịu nổi.
Bởi vậy tâm tình cũng không phát tác, chỉ cố cười nói: “Là ta hoa mắt, thấy hắn có chút giống tam biểu ca, mới kêu. Các ngươi đều là người đọc sách, nhìn văn nhã. Nghe người ta nói, người đọc sách 'Phúc có thi thư khí tự hoa', đều là quân tử khiêm tốn.”
Hai thiếu niên nghe nàng đánh giá mình cao như thế, liền ngượng ngùng.
Dương Nguyên đang định nói chuyện, chợt cảm thấy bên cạnh có ánh mắt nhìn chăm chú. Quay đầu nhìn lại, là nông phụ trung niên, nhìn hắn chằm chằm, môi run run, bộ dáng nhứ muốn nói gì lại nói không ra lời.
Hắn cảm thấy cực kỳ quái.
Đỗ Quyên cũng phát hiện Phùng Thị khác thường, vội vàng giới thiệu: “Đây là nương ta.”
Dương Nguyên mỉm cười nhìn Phùng Thị, kêu một tiếng “Đại nương“.
Phùng Thị “Ai ai” hai tiếng, cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Hai thiếu niên kia muốn bù lại hình tượng quân tử của mình, liền hỏi Đỗ Quyên có muốn bọn họ giúp nàng đi vào kêu Phùng Chí Tài và Phùng Chí Minh một tiếng hay không.
Đỗ Quyên vội nói không cần.
Nàng còn không hết hy vọng, thấy Dương Nguyên cầm một xấp giấy trong tay, cố ý hâm mộ nói: “Ta cũng nhận được vài chữ, thật muốn đọc sách. Ta nghe được một câu thơ, 'Nhân gian tháng 4 mùi thơm tận, tiếng than đỗ quyên gào thét.' không biết có ý tứ gì?”
Mấy thiếu niên sửng sốt một chút, chợt cười to lên.
Dương Nguyên mới cười một tiếng, nhìn thấy Đỗ Quyên ánh mắt ửng đỏ, vội ngừng lại, ôn nhu nói với nàng: “Hai câu này là trong 2 bài thơ khác nhau, không liên quan. Một bài là...”
Hắn cũng không thấy phiền, đứng cùng Đỗ Quyên nói tới 2 bài thơ của Bạch Cư Dị < Đại Lâm tự đào hoa > và < tỳ bà đi >*.
* Hoa đào chùa Đại Lâm và đàn tỳ bà
Đỗ Quyên nhìn hắn, nước mắt không nhịn được tràn ra.
Thiếu niên này, rốt cuộc không phải là Lý Đôn sao?
Nếu không phải, nàng đã đợi chín năm, chẳng phải là công dã tràng?
Nếu phải, đối diện người yêu ngày xưa mà không nhận nhau, có gì đả kích hơn không?
Đối mặt với đôi mắt ôn hòa của thiếu niên, nàng cũng không có đau triệt nội tâm như lúc vừa xuyên tới đây. Có, chỉ là nhàn nhạt ưu thương, từ trong lòng chậm rãi khuếch tán ra toàn thân, như chậm rãi chìm vào đáy nước, bị nước bao phủ đến đỉnh đầu...
Nhân gian tháng 4 mùi thơm tận, nếu bàn về dương lịch, không sai biệt là tháng năm rồi.
Kiếp trước, mùng một tháng 5 là ngày nàng và Lý Đôn cử hành hôn lễ.
Nhưng vào ba mươi tháng tư hôm đó, bọn họ ngã xuống vách núi. Tình hình lúc đó, “tiếng than đỗ quyên” sao có thể hình dung? Tên của nàng lại gọi là Đỗ Quyên.
Hai câu thơ hoàn toàn không liên quan. Người bên ngoài nghe là không liên quan nhau, nhưng nếu là Lý Đôn nghe xong, nhất định sẽ hiểu ý của nàng.
Không có ẩn dụ gì đặc biệt, bất quá từ mặt chữ liên hệ sự thật mà thôi.
Nhưng là, Dương Nguyên nghe không hiểu.
2 thiếu niên cười một trận, thấy mắt Đỗ Quyên rưng rưng , môi mím chắt, liền ngượng ngùng ngừng cười.
Nghe Dương Nguyên tận tâm tận lực giảng giải, Đỗ Quyên hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: “Đa tạ ngươi. Ta nhớ rồi. Nhân gian tháng 4 mùi thơm tận, sơn tự đào hoa thủy nở rộ. Trưởng hận xuân quy vô mịch xử, không biết chuyển vào trong này đến... .”*
*Đại Lâm tự đào hoa
Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận,
Sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai.
Trường hận xuân quy vô mịch xứ,
Bất tri chuyển nhập thử trung lai.
Bản dịch của Tản Đà
Tháng tư hoa đã hết mùa,
Hoa đào rực rỡ cảnh chùa mới nay.
Xuân về kín chốn ai hay,
Biết đâu lẩn khuất trong này núi non.
Nàng lưu loát đem đọc 2 bài thơ một lần, sau đó nhìn thiếu niên sáng sủa cười, trong tươi đẹp mang theo nét thống khổ.
Dương Nguyên ngây ngẩn cả người. Hắn chỉ tùy tiện nói một lần thôi? Bài thứ hai < tỳ bà đi > còn chưa giảng xong nữa.
Cô bé này nghe qua đã không quên được!
Hay là nàng đã thuộc, chẳng qua không cẩn thận đem trộn lẫn hai bài thơ?
Hắn tập trung đánh giá bé gái trước mặt, đột nhiên nhìn vào đôi mắt nàng, không khỏi sửng sốt: nơi đáy mắt đen bóng kia lóe ra ánh sáng không biết tên... ưu thương, làm lòng hắn run lên.
Thật kỳ quái!
Hắn hoang mang lắc đầu, đối với Đỗ Quyên khen: “Tiểu muội muội rất thông minh!”
Đỗ Quyên liếc mắt nhìn Phùng Thị, thấy tinh thần nương vẫn hoảng hốt, đành phải chuẩn bị lên tinh thần cười nói: “Ta nghe người đọc qua. Vị này... Dương thiếu gia, vừa rồi nhận lầm người thật ngượng ngùng. Chậm trễ các ngươi, thật xin lỗi! Ta đi vào tìm biểu ca ta.”
Một thiếu niên vội nói: “Tư thục người ngoài không vào được. Ta giúp ngươi đi gọi.”
Nói xong, không chờ Đỗ Quyên đáp lại, xoay người chạy vào viện.
Nơi này, một cái một người giống hạ nhân đi tới, nói với Dương Nguyên: “Thiếu gia, nên trở về ăn cơm .”
Dương Nguyên nhìn nhìn Đỗ Quyên, có chút không nỡ, nói: “Đợi một chút đi. Đợi Triệu Cần ra đi chung.”
Nói xong, liền hỏi Đỗ Quyên là người ở nơi nào.
Hỏi rồi mới nhớ ra, vừa rồi Đỗ Quyên đã nói nàng là người thôn Thanh Tuyền, không khỏi nghi ngờ nói: “Không nghe nói quanh đây có thôn Thanh Tuyền a?”
Đỗ Quyên chưa trả lời, hạ nhân kia, gọi Tiểu Tư, cười nói: “Thiếu gia, thôn Thanh Tuyền ở bên trong núi lớn. Lần trước phòng bếp mua nai chính là thợ săn thôn Thanh Tuyền đưa đến.”
Dương Nguyên “Nga” một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ.
Thiếu niên khác tên là Tiền Vân Vân cũng cả kinh nói: “Trong núi đến? Thật xa a!”
Đỗ Quyên gật đầu nói: “Là rất xa.” Lại chỉ vào sách trên tay Dương Nguyên hỏi: “Ta có thể xem cái này sao?”
Tiểu Tư vội nói: “Ngươi nha đầu kia không biết chữ mà coi cái gì!”
Hắn cảm thấy nha đầu nông thôn này thật kỳ quái, nên ngăn cản thiếu gia nói chuyện tốt hơn. Nương nàng càng kỳ quái hơn, trân trân nhìn chằm chằm thiếu gia.
Ái dà, chẳng lẽ là mẹ mìn?
Hắn nhất thời cảnh giác.
Dương Nguyên trừng mắt nhìn hắn một cái, đưa sách trong tay cho Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên lại không tiếp sách đó, lại nhìn xuống đám giấy dưới quyển sách. Tờ trên cùng là một bức hoạ cảnh vật, giống như bút chì cứng họa.
Nàng liền chỉ vào bức vẻ hỏi: “Dùng cái gì vẽ?”
Dương Nguyên nói: “Cái này hả, là dùng bút lông ngỗng vẽ.”
Đỗ Quyên giật mình, “Lông ngỗng cũng có thể làm bút?”
Kỳ thật nàng muốn hỏi “Làm sao ngươi nhớ tới?”
Tiền Ngũ cười nói: “Dương Nguyên không giống người ta, chỉ thích dùng bút lông ngỗng. Ta dùng thứ đó không quen, không biết cầm như thế nào.”
Dương Nguyên cũng cười, nói: “Ta từ nhỏ đã thích dùng bút lông ngỗng, cảm thấy thuận tay.”
Từ nhỏ đã có thói quen?
Đỗ Quyên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Nàng bỗng nhiên nhích lại gần bên người Dương Nguyên, cách gò má hắn khoảng một thước khoảng rồi dừng lại, nhỏ giọng nói một câu.
Mặt Dương Nguyên hiện ra nét kinh hỉ, hỏi tới: “Thật sự?”
Đỗ Quyên gật đầu, rồi nói: “Ngày mai ta phải đến trấn trên, mang cho ngươi xem có được hay không?”
Dương Nguyên cũng nhỏ giọng hỏi: “Vẫn vào giờ này?”
Đỗ Quyên mỉm cười gật đầu.
Tâm tình của nàng đã bình phục.
Trước khi đến đây, nàng đã chuẩn bị tâm lý.
Mang theo ký ức đầu thai chuyển thế tỷ lệ so với trúng số năm trăm vạn còn thấp hơn, nên không bài xích Lý Đôn đầu thai hoàn toàn quên ký ức.
Nếu quả thật là như vậy, nàng phải tốn chút tâm tư tìm ra Lý Đôn.
Nhưng nàng thật tin rằng, Lý Đôn sẽ đầu thai vào người con trai bị mất của Phùng Thị. Lúc ấy trên núi chỉ có 2 đứa nhỏ, mà nàng xuyên vào người một trong số đó, Lý Đôn chỉ có thể là một đứa khác.
Mang theo ý nghĩ đó, nàng càng nhìn cử chỉ của Dương Nguyên, càng cảm thấy giống Lý Đôn.
Nhưng trước mắt đầu tiên phải xác nhận Dương Nguyên chính là đứa con trai mất đi của Phùng Thị.
Có mục tiêu rồi mới tiến hành bước tiếp theo.
Tuy nàng có trăm phần trăm nắm chắc Dương Nguyên chính là đứa con bị mất của Phùng Thị, lại không có chứng cớ xác thực, muốn nhận thức càng là chuyện xa vời.
Cho nên nàng mới dùng chút tâm tư để tiếp xúc lần thứ hai với Dương Nguyên.
Tiền Ngũ và Tiểu Tư thấy hai người nói nhỏ, đều mất hứng.
Tiền Ngũ cảm thấy bị bỏ qua, Tiểu Tư cảm thấy nha đầu kia tâm thuật bất chính, quay đầu phải nhắc nhở thiếu gia một tiếng mới tốt.