Điền Duyên

Chương 365: Chương 365: Đánh lâu dài




Thúy Nhi mừng rỡ, không thể tin là Đỗ Quyên dễ khuyên như vậy.

Tình hình lúc trước thật xấu, Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly đều bó tay.

Đây là chuyện tốt, nàng cố ý chuyển đề tài, hỏi chút chuyện của Lâm gia, thập phần đồng tình với Lâm gia lão Đại Thu Sinh, còn hỏi hắn đi chỗ nào, có tốt hơn chưa, vân vân.

Đỗ Quyên nhìn biểu tỷ cố ý an ủi mình, nhịn cười không được.

Về nơi Thu Sinh bị trục xuất tới, nàng không nói rõ, chỉ nói rất xa. Nhưng về nhân phẩm của hắn, nàng lại nói không ít, nói từ lúc còn nhỏ tới bây giờ. Bởi vì nàng nghe giọng điệu của Thúy Nhi rất đồng tình, lo nàng hiểu lầm nhân phẩm Thu Sinh không tốt, mới làm ra chuyện như vậy với Hòe Hoa, cho nên giải thích một ít.

Nàng cũng không biết vì sao mình muốn giải thích với Thuý Nhi.

Thúy Nhi nghe nói chuyện của Thu Sinh, rất kinh ngạc, không tin hắn sẽ làm ra chuyện như vậy, không khỏi thấp giọng hỏi: “Nàng... nàng như vậy, Thu Sinh còn nhất định muốn cưới nàng? Nàng còn không bằng lòng?”

Nàng là chỉ Hòe Hoa.

Đỗ Quyên thở dài, nghĩ Hòe Hoa thật uổng phí đầu óc thông minh.

Thúy Nhi tiếc hận dùm cho Thu Sinh, cảm thấy hắn cứu người cứu ra một thân thối, thật xui xẻo; lại không nghĩ tới hành vi của Hòe Hoa, chỉ hỏi không ngừng.

Đỗ Quyên lại không muốn nói, vừa lúc Hoàng Tước Nhi tiến vào, mới dừng lại.

Thấy đã đến giờ cơm trưa, Đỗ Quyên khôi phục tâm tình, như cũ sai sử Hoàng Ly; Hoàng Ly ngược lại vui vẻ, coi như đây là nhà mình, lo an bài thu xếp, lại hô huynh gọi tỷ, kêu mọi người ăn cơm.

Bởi người nhiều, nên bày bàn trong nhà bếp có ba nồi lẩu: một nồi bò nạm thơm ngào ngạt, cứ như vậy ăn; một nồi lẩu bò nạm cay, nồng nặc nước canh, chuyên môn dùng nhúng các loại rau xanh; còn một nồi hầm xương bò, thịt gà, nấm, măng điều chế thành nồi canh suông.

Mọi người ăn khí thế ngất trời, trán đổ mồ hôi, tiếng nói cũng có lực.

Đám con gái trong phòng bếp vây quanh bàn nhỏ ăn.

Nhậm Viễn Thanh nhìn nồi bò nạm đỏ au, các tỷ tỷ vừa ăn vừa nấu đồ ăn, Đỗ Quyên và Hoàng Ly còn không không ngừng bỏ thêm rau vào, như không đủ ăn, rất là hâm mộ. Nàng cúi đầu nhìn bát canh suông trước mặt mình, nói với Đỗ Quyên: “Tỷ tỷ, ta cũng muốn cái kia!”

Đỗ Quyên theo ánh mắt nàng nhìn về phía nồi lẩu cay, giật mình, vội dỗ nói: “Viễn Thanh, ta là bé gái xinh đẹp, không ăn cái kia. Ăn cái kia lớn lên nổi mụn, khó coi chết đi được. Ngươi ăn canh này mới tốt, là tỷ tỷ hầm một ngày một đêm mới nấu xong, ăn vào dưỡng nhan. Tương lai ngươi trưởng thành, sẽ đẹp hơn tất cả tỷ tỷ trong phòng này.”

Viễn Thanh nghe Đỗ Quyên miêu tả tương lai, do dự rồi không muốn nữa.

Mọi người cười ngửa tới ngửa lui, lại cay, đều chảy nước mắt.

Đỗ Quyên lại nhìn Hoàng Ly nói: “Ngươi cũng ăn ít chút.”

Hoàng Ly vội vàng gật đầu, không dám ăn nữa.

Đỗ Quyên ăn một hồi, cùng Hoàng Ly đi ra ngoài tiếp đón các trưởng bối.

Trong thính đường càng náo nhiệt. Hạ Sinh, Xuân Sinh và Phùng Chí Tài, Phùng Chí Minh bồi Hoàng Lão Thực uống chút rượu gạo. Một đám sắc mặt hồng nhuận, cả người đều hồng hồng, ngay cả áo khoác đều cởi ra.

Đỗ Quyên dặn Hoàng Lão Thực: “Cha ngươi uống ít chút, đừng theo bọn họ.”

Hoàng Lão Thực vội gật đầu, cầm lấy bát mì sợi Đỗ Quyên đưa tới, múc chút bò nạm vào trộn đều. Vừa trộn, vừa ha hả cười nói với Đỗ Quyên: “Đỗ Quyên, cha vẫn thích nhất đồ ăn ngươi nấu.”

Vừa nói xong cũng thấy Hoàng Ly nhìn mình, vội vàng nói: “Hoàng Ly nấu cũng ngon.”

Nói xong thấy sắc mặt đám người Phùng Minh Anh khác nhau, lại nói: “Hỏa Phượng nấu cũng ngon.”

Đỗ Quyên nhìn Lão Thực cha ngã đông đổ tây, bật cười.

Mọi người vốn muốn cười lại không dám cười, thấy nàng cười đều ồ ồ cười vang.

Hoàng Lão Thực cũng ha hả cười.

Sau bữa cơm, mọi người ngồi ngoài hành lang nói chuyện. Đỗ Quyên pha trà bưng cho mọi người uống. Hoàng Ly cùng Thúy Nhi thu bát tới bên cạnh cái ao rửa. Bởi cảm giác thập phần tiện lợi nên líu ríu nói giỡn. Hoàng Ly ồn ào đòi trong nhà cũng có một cái ao.

Hoàng Lão Thực lập tức thuận theo yêu cầu của tiểu khuê nữ, nói đầu xuân năm sau sẽ đào.

Lâm Xuân và Đỗ Quyên đứng bên tường nhà nói chuyện.

Lâm Xuân nhỏ giọng nói: “Ngày sau lại đi Hồi Nhạn Cốc. Ngày mai đại mợ bọn họ về, nhị ca nói đưa bọn họ qua Hoàng Phong Lĩnh, ta cũng đi đưa.”

Đỗ Quyên gật đầu, hỏi hắn công trình nước máy có thể làm xong buổi chiều nay không.

Lâm Xuân nói, đã làm xong, chỉ còn phần cuối ở Lý gia.

“Mấy việc đó thì để cho bọn họ tự làm, ta muốn cùng nhị ca tới nhà cũ. Lúc trước đại bá đến thấy cái này, nói cũng muốn làm một cái. Ta nghĩ nhà cũ gần sông nước lớn, nếu guồng nước mạnh thì thật đúng là “nước máy“.”

Đỗ Quyên nói: “Đi thôi. Đừng cả ngày ở đây. Lần này trở về, lão thái thái không gặp ngươi được mấy lần. Qua một ngày lại phải đi Hồi Nhạn Cốc.”

Lâm Xuân nhìn nàng một hồi, lại quét mắt nhìn mọi người ở hành lang nói đùa, gật gật đầu.

Hắn cảm thấy hôm nay khí sắc Đỗ Quyên tốt hơn nhiều, bởi vậy yên tâm không ít.

Nhàn thoại một hồi, Lâm Xuân cùng Hạ Sinh đi ra ngoài.

Phùng Thị thấy Hoàng Lão Thực vẫn ngồi ở kia uống trà cắn hạt dưa, trợn mắt nói: “Đi giúp Đỗ Quyên chẻ đống củi phía sau đi. Một mình ngươi ăn bằng mấy người, ăn xong cũng không biết tìm chút việc làm.”

Hoàng Lão Thực nghe xong vội vàng đứng lên, nói: “Ta không biết nha! Thì đi.”

Vì thế vui vẻ tìm Đỗ Quyên lấy búa, đi ra đằng sau nhà chẻ củi.

Đỗ Quyên cũng không khách khí, như lúc trước giao phó hắn làm việc.

Nơi này, Phùng Thị cầm hộp hạt dưa, nhớ tới cái gì, nói là Đỗ Quyên một mình nấu cơm không có phương tiện, không bằng thừa dịp hôm nay nhiều người, rang mè, đậu và gạo rang, sau đó xay thành bột, như vậy lúc nàng làm việc mệt mỏi lười nấu nướng, có thể dùng nước sôi pha một chén uống, cũng tiết kiệm củi lửa.

Một lời nhắc nhở Đỗ Quyên, vội kêu Hoàng Ly, Thúy Nhi cùng làm.

Lập tức đám người Đỗ Quyên ở phòng bếp rang, Hoàng Tước Nhi ở hành lang xay.

Nàng dùng cối đá nhỏ xay, đường kính một thước, đặt ở trước mặt, một mình dùng tay có thể xoay, không cần gác lên kệ đẩy kéo.

Nhất thời khắp sân toả mùi thơm, đám con nít chạy tới chạy lui, vui sướng.

Đỗ Quyên ở phòng bếp vội một hồi, đi ra nói với Hoàng Tước Nhi: “Đại tỷ xay mệt không? Để cho ta tới. Mấy người các nàng rang là đủ rồi.”

Mặt Hoàng Tước Nhi đỏ bừng, mím môi cười nói: “Cũng thật mệt. Cánh tay mỏi hết.”

Đại mợ Đỗ thị nói: “Đừng thấy cối xay này nhỏ, không có lực đừng mong xoay được nó.”

Đỗ Quyên đợi Hoàng Tước Nhi đứng dậy, ngồi xuống ghế thế chỗ xay đậu tương. Nàng có sức khoẻ, vừa xay vừa nói đùa vơi đám người Phùng Thị.

Phùng Thị nhìn nụ cười sáng lạn đã lâu không thấy của nàng, giật mình như mộng.

Nhậm Viễn Minh chơi chán, chay như bay đến trước mặt Đỗ Quyên hỏi: “Tỷ tỷ, Như Gió đâu?”

Đỗ Quyên nói: “Như Gió? Đi lên núi rồi.”

Viễn Minh nghe xong thực không vui, muốn Đỗ Quyên kêu nó về.

Đỗ Quyên nói với đứa trẻ: “Ta không biết nó đi đâu, đi đâu mà kêu đây? Trong nhà nhiều người như vậy, sao nó ở được, không đi cho các ngươi làm khỉ đùa giỡn à? Nó cũng biết cáu gắt, không thích người khác trêu chọc. Người ta là vua bách thú đó!”

Viễn Minh nghe xong bất đắc dĩ, chỉ đành thôi.

Đám người Phùng Thị ở lại nhà Đỗ Quyên ăn cơm tối mới trở về.

Trở về, chuyện thứ nhất chính là đi Đông sương vấn an nhi tử. Hoàng Tước Nhi cũng đi.

Bởi cùng Đỗ Quyên hòa hảo, trong lòng Phùng Thị thư sướng không ít, lúc vào nhà trên mặt còn mang theo nụ cười. Nhưng khi vào sân thì không cười nổi, bởi vì Hoàng đại nương tới, đang ở Đông sương thăm Hoàng Nguyên. Thấy bà là biết có chuyện rồi.

Buổi sáng Hoàng đại nương cũng tới một chuyến. Biết Đỗ Quyên gọi mọi người tới ăn cơm, vậy mà không gọi người nãi nãi này, cũng không gọi cháu trai, tức đòi mạng.

Buổi chiều, bà canh giờ lại tới nữa, thấy đám người Phùng Thị còn chưa về, chỉ có Hỏa Phượng chăm sóc Hoàng Nguyên, đầy mình hỏa khí không chỗ phát, chờ con dâu cả về phát tác.

Lúc này nhìn thấy mẹ con Phùng Thị đầy mặt tươi cười đi vào, bắt đầu mở máy nói.

Bà hừ một tiếng nói: “Thật là việc lạ, bỏ mặc ruột thịt trong nhà mặc kệ, lại đi tới chăm đứa nhặt được. Người ta không cho mặt mũi, còn phân cũ mới, không biết mời đi. Thật là muốn Nguyên Nhi không dễ chịu, muốn làm Hoàng gia bất hòa!”

Phùng Thị nghe xong bực mình, nhưng không biết cãi lại thế nào.

Nàng liền nhớ đến Đỗ Quyên nói: “Gia gia nãi nãi luôn nói ta, trong lòng ta khó chịu.” Đúng là khó chịu đựng, khó trách Đỗ Quyên không muốn trở về. Tiếc là nàng không có nơi đi, bằng không cũng đi, để lão bất tử kia tự lải nhải đi!

Hoàng Ly liền nói: “Nãi nãi, ca ca ta ngã bệnh, không thể ăn dầu mỡ. Nãi nãi trách nhị tỷ tỷ không gọi ngươi và gia gia đi? Không phải ngươi không thích nhị tỷ sao, có gọi ngươi cũng không đi.”

Hoàng đại nương trừng mắt.

Chẳng lẽ bà nói là Đỗ Quyên thỉnh bà khẳng định sẽ đi?

Hoặc nói kỳ thật bà rất thích Đỗ Quyên?

Nói vậy khác chi bà tự tát mặt mình.

Bà cả giận nói: “Ngươi cái tốt không học, chỉ học dã nha đầu kia. Há miệng không lớn không nhỏ, cái gì cũng dám nói. Sao ngươi không cùng Phượng Nhi tỷ tỷ ngươi học nhiều một chút? Người ta như vậy mới gọi là lễ độ.”

Hoàng Ly nói: “Ta nói cái gì mà nãi nãi kéo một đống lớn?”

Rồi hờn dỗi ngồi vào bên giường ca ca, hỏi hắn đỡ hơn chưa.

Từ khi đám người Phùng Thị đi vào, Hoàng Nguyên vẫn đánh giá các nàng, căn cứ sắc mặt các nàng phỏng đoán tình hình gặp nhau hôm nay, lúc này ôn hoà nói với Hoàng đại nương: “Nãi nãi, đừng nói “nhặt được “ “dã nha đầu” nữa. Nếu trong nhà nhặt thêm vài dã nha đầu như vậy, Hoàng gia mới thật là có phúc đó.”

Hắn vừa lên tiếng, Hoàng đại nương không dám nói thêm nữa.

Lúc này Phương Hỏa Phượng và Hồng Linh bưng lên trà đến, nhất nhất rót cho mọi người.

Phương Hỏa Phượng trước hỏi thăm Phùng Thị, sau đó mỉm cười nói: “Từ khi ta tới đây, tuy chưa gặp qua bao nhiêu người, nhưng ai cũng nói Đỗ Quyên giỏi giang, lại hòa khí với mọi người, trong ngoài đều quán xuyến, cũng hiếu thuận gia gia nãi nãi. Hoàng nãi nãi ngoài miệng nói ác, kỳ thật là nhớ nàng. Người một nhà đều là như vậy, chỉ có với người ngoài mới khách khí.”

Đây là nói Đỗ Quyên là người Hoàng gia, nàng mới là người ngoài, mới đến.

Phùng Thị nghe xong trong lòng dễ chịu không ít.

Hoàng đại nương không phản bác được, bởi vậy huênh hoang nói: “Tính tình nàng ngang bướng, lên cơn thì 10 con bò cũng kéo không lại; nói chuyện cũng chọc chết người không đền mạng, nàng còn làm ra vẻ không có gì cười cười. Nói tới làm việc coi như cho qua, việc may vá, cơm nước cũng tốt, còn biết đánh săn, còn có thể mò cá...”

Phương Hỏa Phượng mím môi cười nói: “Hoàng nãi nãi, đừng đếm. Mấy việc đó, không phải nử tử bình thường có thể làm được, ai so được chứ? Như tri thư thức lễ nghĩa, ta ở nhà còn chưa học bằng nàng đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.