Điền Duyên

Chương 366: Chương 366: Đánh lâu dài




Hoàng Ly và Hoàng Tước Nhi nhìn thần sắc khó xử của nãi nãi, đều cười.

Phùng Thị rất hài lòng nhìn Phương Hỏa Phượng, hỏi nàng có ăn cơm tối chưa.

Phương Hỏa Phượng nhân tiện nói, đã cho Hoàng Nguyên ăn trước rồi, các nàng còn chưa ăn, sợ là Hoàng bá bá và thím trở về ăn cơm, nên chờ thêm một chút.

Nàng vừa nói chuyện, tay không ngừng thu gọn sách Hoàng Nguyên đọc để bên gối, ôn nhu nói với hắn: “Buổi tối không thể đọc.” Nói xong đặt sách lên tủ nhỏ đầu giường.

Hoàng Nguyên nhìn nàng, khẽ gật đầu.

Hoàng Tước Nhi liền nói: “Hỏa Phượng, các ngươi đi ăn cơm đi.”

Phương Hỏa Phượng vội đáp ứng, lại hỏi Hoàng Nguyên: “Có muốn ăn thêm chút nữa không, hay là đợi chút nữa?”

Hoàng Nguyên suy nghĩ một chút nói: “Đợi lát nữa đi. Ta cùng đại tỷ trò chuyện. Đợi lát nữa để Hoàng Ly lấy cho ta ăn. Ngươi đừng quan tâm, ăn xong trở về đi nghỉ ngơi, mệt mỏi một ngày rồi.”

Phương Hỏa Phượng ửng đỏ mặt, nói: “Nào có mệt? Lại không làm gì.”

Nói xong cũng cùng Hồng Linh chuẩn bị đi.

Phùng Thị vì không muốn ngồi chung phòng với bà bà, cũng đứng lên nói: “Ta đi làm đế giày. Làm thêm mấy đôi, cuối năm không rảnh, đỡ phải đến mùa xuân bận rộn, không rảnh làm.”

Phương Hỏa Phượng bước lên phía trước đỡ nàng, nói: “Buổi chiều ta làm được 4 đôi đế giày. Ta thấy cỏ rơm đó rất tốt nên đệm thêm một tầng, may lại rất kín, nạp thêm tầng đế giày, đường núi không dễ làm mòn đế. Thím đến xem...”

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, Hồng Linh theo sau lưng.

Hoàng đại nương nhìn theo bóng các nàng, không hiểu sao trong long dâng lên sự ghen tị.

Bà ghen tị con dâu cả tốt số như vậy, nhặt được một khuê nữ giỏi giang không nói, tìm được con trai, còn thêm một con dâu có khả năng, thật không biết đời trước nàng tu luyện như thế nào.

Hoàng Nguyên nhìn bóng dáng Phương Hỏa Phượng, im lặng không lời gì để nói.

Đỗ Quyên cố gắng điều chỉnh chính mình. Phương Hỏa Phượng và Hoàng Nguyên cũng giống như vậy.

Phương Hỏa Phượng đến Hoàng gia, như từ trên đám mây ngã xuống trần ai, có nhiều thứ không thích ứng, nhưng vẫn cố gắng giãy dụa kiên trì. Ngày hôm qua ở nhà Đỗ Quyên trải qua một màn kinh tâm động phách, trở về lòng càng dày vò hơn.

Nhưng cuối cùng nàng là một cô gái phi thường, buổi tối vì muốn Hoàng Nguyên tĩnh tâm mà đàn một khúc, thì chính mình cũng dần dần định tâm lại. Trong đêm, nàng lại cẩn thận suy tư chuyện của Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên, cân nhắc tới lui, rốt cuộc nghĩ ra đường đi.

Đỗ Quyên quyết ý rời xa Hoàng Nguyên, không đấu với nàng nữa; nàng càng có tâm tư so đấu, càng có thủ đoạn so đấu, thì càng lộ vẻ kém cỏi. Tuy Đỗ Quyên ra đi, nhưng bóng dáng nàng vĩnh viễn ở trong lòng Hoàng Nguyên, lúc nào hắn cũng sẽ không tự chủ so sánh nàng và Đỗ Quyên. Nếu nàng hơi có sai lầm, hắn sẽ hối hận đã nhìn lầm nàng.

Nàng không cần nghĩ xa xôi, chỉ cần sống theo ước nguyện ban đầu là được.

Nàng buông tha hết thảy bỏ trốn vì hắn, không phải là muốn cùng hắn trường tương tư sao?

Bây giờ ở bên người hắn, nàng căn bản không nên bị ngoại vật ảnh hưởng, chỉ cần một lòng làm tốt bổn phận của mình, dùng cả đời chứng minh “Bất ly bất khí”!

Nàng chỉ cần sống tốt mỗi một ngày, ai thua ai thắng, sao có thể nói được rõ chứ?

Chờ nàng cùng Hoàng Nguyên bên nhau đến đầu bạc, ai thua ai thắng, sao có thể nói chắc được?

Cũng chỉ có như vậy, mới là sự đánh trả tốt nhất với hành động của Đỗ Quyên hôm qua, chứng minh tình nghĩa của nàng với Hoàng Nguyên, càng chứng minh Hoàng Nguyên không nhìn lầm nàng.

Nàng và Đỗ Quyên so đấu trong vô hình, hơn nữa là kéo dài cả đời!

Nghĩ rõ ràng xong, sáng nay thức dậy, cả người nàng khác trước.

Nàng khôi phục lại một Tảm gia tứ tiểu thư ôn nhu và cố chấp, trở thành một hào môn quý nữ, hạc trong bầy gà Tảm Lao Yên!

Dù thay váy áo vải bố, dù đổi tên thành Phương Hỏa Phượng, trong bản chất vĩnh viễn là Tảm Lao Yên!

Nàng không bị nghịch cảnh ép tới đọa lạc, mà càng trở nên hàm súc và cao ngạo.

Nàng mang theo Hồng Linh bận rộn gia vụ, chăm chỉ mà đạm nhạt.

Biến hóa của nàng, Hoàng Nguyên lập tức cảm nhận được, âm thầm gật đầu.

Hắn trải qua một đêm suy tư, cũng lột xác.

Tảm Lao Yên đã bỏ trốn, hắn cũng đã thích nàng, hết thảy đều không thể vãn hồi.

Hắn không bỏ được Đỗ Quyên, Đỗ Quyên cũng rời đi hắn!

Đau khổ thất lạc không phải là hành vi của đàn ông, nản lòng không thể tự thoát ra được càng không phải là hành vi của đại trượng phu. Hơn nữa, lần này hắn trở về trong núi, vốn là muốn dốc sức học hành, thể nghiệm sơn thủy thiên nhiên. Nay lại bị tư tình nhi nữ quấn quanh, cứ mãi giãy giụa, quả thực không phải là thượng sách.

Nghĩ thế, hắn liền bỏ qua hết thảy, vừa dưỡng bệnh vừa cầm sách lên tinh tế nghiền ngẫm.

Vì bọn người Phùng Thị đi vắng, một ngày này, Hoàng gia thập phần yên tĩnh.

Hồng trần luyện tâm, thiếu niên nam nữ sẽ trải qua suy sụp và đau khổ, nhưng có một số việc, tuyệt không phải muốn bỏ là có thể bỏ được. Không phải sao, bắt đầu từ sau giờ ngọ, Hoàng Nguyên không tự giác ngóng trông cha mẹ tỷ muội trở về.

Vì sao như vậy?

Ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao.

Đợi Hoàng Ly các nàng trở về, hắn sẽ hiểu.

Phương Hỏa Phượng và Phùng Thị, Hoàng Lão Thực đi khuất, hắn liền nhìn Hoàng Ly, “Ăn cái gì?”

Dò hỏi tiểu muội, tốt nhất bắt đầu từ phương diện ăn uống.

Lập tức mặt mày Hoàng Ly hớn hở nói tới.

Vì thế, hắn đã nhìn thấy hình ảnh hòa thuận ấm áp khi thân nhân gặp nhau, thấy tình cảnh ăn uống thoải mái, chỉ có một điểm không hài hoà là: Lâm Xuân làm nước máy gì đó hấp dẫn tâm thần của mọi người.

Hắn không tự giác cũng bị hấp dẫn, cẩn thận hỏi nước đi dẫn từ trên cao xuống ra sao, dẫn tới các nhà các hộ như thế nào, khoá nước ra sao.

Hoàng Ly và Hoàng Tước Nhi đồng loạt mở miệng, cuối cùng cũng làm cho hắn nghe hiểu.

Sau khi nghe xong, hắn lẳng lặng xuất thần.

Mọi người đều đi, 2 đứa cháu gái chỉ lo nói chuyện với Hoàng Nguyên, không ai để ý Hoàng đại nương, bà cảm thấy rất vô vị. Tuy cố chen vào vài câu, đại loại “thì có gì mà ngạc nhiên”, nhưng ba đứa cháu đều không để ý bà, bà dỗi bỏ đi.

Chờ bà vừa đi, Hoàng Nguyên liền nhìn Hoàng Tước Nhi, hỏi: “Đỗ Quyên có khoẻ không?”

Đại tỷ và tiểu muội hiểu lòng hắn, hắn cũng không kiêng dè.

Vừa hỏi, hắn mới phát hiện, hắn đợi nửa ngày chỉ vì câu này.

Hoàng Ly nghe xong, không biết đáp thế nào.

Nếu nói nhị tỷ tỷ rất tốt, lại sợ ca ca nghe xong khổ sở, nghĩ hắn vì nàng bệnh thành như vậy, nàng lại như không có gì vui vẻ với người ta; nếu nói nhị tỷ tỷ không tốt, lại sợ ca ca nghe xong lo lắng, nên trong lúc bối rối không biết nói sao, nàng liền nhìn về phía đại tỷ.

“Rất tốt!”

Hoàng Tước Nhi lại không tốn sức chút nào nói ra.

Thấy Hoàng Nguyên lẳng lặng nghe, lại nói: “Đỗ Quyên biết dỗ người hơn chúng ta. Cũng không phải là dỗ người, nàng sáng sủa, nói chuyện làm việc đều làm cho người ta thích. Nàng từ nhỏ đã là như vậy, cha và nương đều nghe nàng nói. Chỉ là gia gia nãi nãi hết cách với nàng, mắng nàng nàng cũng không tức giận, cả ngày cười tủm tỉm. Nương gặp mặt nàng là rùm beng lên, một lúc thì tốt rồi...”

Hoàng Nguyên nghe xong, cảm thấy Đỗ Quyên của ngày xưa đã trở lại, cảm thấy yên ổn.

Đang xuất thần, thấy Hoàng Tước Nhi từ trong tay áo lấy ra một cái quả táo hồng đưa cho hắn.”Cho ngươi ăn. Là Đỗ Quyên hái từ trong núi.”

Hoàng Ly thấy mắt sáng lên, cũng không biết từ đâu lấy ra một quả táo, hào hứng nhét vào tay ca ca, hạ giọng cười nói: “Ta cũng cầm một trái về. Vừa rồi nãi nãi ở đây, ta không dám lấy ra.”

Hoàng Nguyên nghe xong dở khóc dở cười.

Hoàng Tước Nhi nhìn muội muội bật cười.

Hoàng Ly thấy vẻ mặt ca ca như vậy, bĩu môi nói: “Nãi nãi không dễ hầu hạ. Ta mà lấy ra cho nàng ăn còn không được tiếng tốt. Khẳng định nàng sẽ mắng nhị tỷ tỷ ương ngạnh, không hiếu thuận, có thứ tốt không hiếu kính nàng. Năm rồi cũng là như vậy.”

Hoàng Nguyên vuốt ve trái cây trong tay, khẽ giọng hỏi: “Mùa này sao có trái này?”

Hoàng Ly nói: “Hái trong núi. Trong núi sâu có nhiều thứ tốt.”

Lòng Hoàng Nguyên vui buồn lẫn lộn, và chua xót.

Hắn không tự giác thấp giọng nói: “Nàng không kêu các ngươi lấy, mang về làm gì.”

Thanh âm tràn đầy thất lạc.

Nói xong kinh ngạc nhận ra: sao mình giống như một cô gái u oán than thở vậy chứ?

Là oán trách Đỗ Quyên không chủ động kêu đại tỷ tiểu muội mang trái cây cho mình?

Hoàng Tước Nhi ôn nhu nói: “Ta có nói với Đỗ Quyên. Đỗ Quyên kêu ta mang về nhưng đã hết rồi. Ta không biết là tiểu muội giấu một trái.”

Hoàng Ly không ngượng ngùng cười, ấp a ấp úng nói nàng ăn hết mấy trái, còn giấu một trái. Thấy đại tỷ buồn cười nhìn mình, nàng vội nói không phải một mình nàng ăn, Thúy Nhi tỷ tỷ cũng ăn mấy trái.

Hoàng Nguyên và Hoàng Tước Nhi đều cười rộ lên.

Hoàng Nguyên nghe xong cảm thấy trong lòng tựa hồ nhẹ nhàng hơn.

Hắn và đám tỷ muội nói vài câu, Phương Hỏa Phượng bưng một bát cháo đi vào.

Hoàng Nguyên vội buông trái cây xuống, đưa tay đón bát cháo, nói: “Ta tự mình ăn. Ngày mai sẽ dậy. Cũng không bệnh nặng gì, chỉ nằm thì không được, trong tư thục còn có chút việc phải giao phó.”

Phương Hỏa Phượng đưa bát cho hắn, lại cẩn thận từ khung giường cầm một cái khăn mặt trải lên đệm trước mặt hắn rồi mới nói chuyện, đã nhìn thấy 2 trái cây màu đỏ bên gối.

Hoàng Nguyên cảm thấy nàng khác thường, theo ánh mắt của nàng nhìn, cũng nhìn thấy.

Hắn nhân tiện nói: “Đại tỷ và tiểu muội lấy từ bên Đỗ Quyên về.”

Tuy hắn nói thản nhiên, nàng lại phát giác bề ngoài hắn im lặng nhưng thầm dao động.

Trong lòng nàng chua xót, cười nói: “Màu sắc thật đẹp, hái ở đâu?”

Hoàng Ly vội nói: “Hái trong núi. Phương tỷ tỷ, ngươi ăn một trái.”

Sóng mắt Phương Hỏa Phượng khẽ nhúc nhích, cầm một trái lên, khẽ cười nói với Hoàng Nguyên: “Vốn muốn để cho ngươi ăn, nhưng thấy nó chín đỏ rất ngon, ta chỉ muốn nếm thử. Hay là cho ta một nửa, được không?”

Hoàng Nguyên bật cười nói: “Nói đến như vậy, thì chia cho ngươi một nửa.”

Hoàng Ly thấy, vội nói: “Ta đi lấy dao.” rồi chạy nhanh ra ngoài.

Dao được mang tới, quả táo được cắt thành hai, Phương Hỏa Phượng cầm một nửa ăn, Hoàng Nguyên cũng ăn cháo xong, cũng cầm lấy nửa kia ăn.

Phương Hỏa Phượng nhìn hắn tươi cười, nói: “Thật ngọt! Còn có chút chua.”

Tình cảnh này nàng rất thích, thầm thấy quyết định ăn trái cây là chính xác.

Hoàng Nguyên thích Đỗ Quyên, nàng biết; nàng cũng từng yêu cầu chung một chồng với Đỗ Quyên. Nếu ghen tị với Đỗ Quyên là tự mình chuốc lấy khổ, còn xác minh lời Đỗ Quyên nói nàng là “Dấm hải phiên ba“. Cho nên, tận lực lấy cõi lòng bình thường đối diện với việc Hoàng Nguyên nhớ thương Đỗ Quyên, mới là sáng suốt nhất. Dù sao nàng đã rời đi, tuyệt sẽ không tái hợp với hắn, cũng tuyệt sẽ không cùng hắn vương vấn không dứt. Nếu Đỗ Quyên như thế chẳng khác nào đánh chính miệng nàng, cho nên nàng tuyệt đối yên tâm bọn họ. Nàng cần gì ăn dấm vô vị này?

Nếu vì chuyện này mà thầm chuốc khổ, nàng nhất định sẽ thua.

Mỗi ngày cùng hắn nối tơ tình cho tới bạc đầu, mới là điều nàng muốn.

Quả nhiên Hoàng Nguyên thấy nàng như vậy, cũng mỉm cười gật đầu nói: “Hương vị rất ngon.”

Còn nói cười một hồi, Hoàng Tước Nhi nghe bên ngoài truyền đến tiếng Hạ Sinh nói chuyện, là tới đón nàng, nàng liền đứng dậy cáo từ đi ra ngoài. Nơi này huynh muội hắn cũng thu thập nghỉ tạm không đề cập tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.