Điền Duyên

Chương 189: Chương 189: Đào thải




Hai nhà đều đốt đuốc, nhuộm sáng, đêm xuân phá lệ mông lung lộng lẫy.

Các thiếu niên vẫn ăn cơm bên Hoàng gia, Lâm Xuân lại không ngồi ở bàn, bưng một chén cơm đứng cùng Đỗ Quyên bên bức tường viện dây leo phủ đầy, thấp giọng nói chuyện. Mùi hương thanh thoát của hoa Kim Ngân lặng lẽ tràn ngập, đối lập với tiếng người nói cười ồn ào.

Hòe Hoa ở trong bóng tối nhìn bọn họ, đau lòng không thôi.

Chính nàng cũng ngạc nhiên, mới có vài ngày, tâm tình của nàng biến hóa mỗi ngày, tối hôm nay đối với Đỗ Quyên bất mãn đạt tới cực đỉnh: tim càng đau, khát vọng trong lòng càng đầy, ý niệm kia càng kiên định.

Tình yêu cho người ta một lực lượng cường đại, trí tuệ vô cùng. Điều này ở trên người Hòe Hoa là một chứng minh tốt nhất.

Về nhà xong, đường muội Tiểu Diệp cách vách đến tìm nàng nói chuyện, cùng nàng chen lấn một giường.

Nói tới chuyện hôm nay phát sinh ở Lâm gia, Hòe Hoa nói trọng điểm là Lâm Xuân đồng ý làm cho mỗi người hỗ trợ nấu cơm một cái hộp trang điểm, “Xuân Sinh nói, ai hỗ trợ đều có.”

Lập tức tinh thần Tiểu Diệp tỉnh táo, bảo ngày mai cũng muốn đi hỗ trợ.

Hòe Hoa suy nghĩ một chút nói: “Ta không tiện dẫn ngươi đi, bằng không làm như ta kiến thức hạn hẹp, kéo ngươi đi chiếm tiện nghi vậy. Ngươi cùng Điền muội đi chung đi.”

Tiểu Diệp vội gật đầu nói chủ ý này tốt, nhiều người không tiện.

Lập tức thoả thuận, hai người ngủ không đề cập tới.

Trong đêm đen, hai mắt Hòe Hoa lấp lánh nhìn nóc giường, tưởng tượng ngày mai đối mặt một đám con gái tới cửa hỗ trợ, Đỗ Quyên sẽ ứng phó như thế nào.

Ứng phó không được, Lâm Xuân có cảm thấy đề nghị hôm nay của nàng quá lỗ mãng không, thêm phiền toái cho hắn? Đại Đầu mợ cũng sẽ trách Đỗ Quyên hôm nay không nên lắm miệng.

...

Lại nói Tiểu Phương, lúc ăn cơm tối nàng cũng không đi ra ngoài. Đợi người giải tán, nương nàng bới thêm một chén cơm, gắp chút đồ ăn bưng tới, kêu nàng dậy ăn.

“Ngươi thật không tiền đồ! Thanh Hà cũng bị mắng, sao không thấy nàng khóc chạy về nhà trốn? Ngươi ngay cả cơm cũng không ăn, đói bụng, thua thiệt còn không phải là chính ngươi.”

Đại mợ bực bội quở trách, trách khuê nữ không tiền đồ.

Tiểu Phương nhớ tới chuyện lúc trước, đôi mắt đỏ lên, nước mắt rơi vào trong bát cơm.

Nàng nức nở nói: “Ta giống như các nàng. Một đám...”

Nàng muốn nói các nàng một đám không mặt không mũi, không nhã nhặn tuân thủ bổn phận của con gái, nhưng cảm thấy không lý do để mắng người, mà mình cũng không được tiếng tốt nên lau nước mắt ăn cơm.

Nương nàng cũng không lên tiếng, vẻ mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Đợi Tiểu Phương ăn xong, nàng mới nói: “Ngày mai ngươi ngậm chặt miệng cho ta, mặc kệ các nàng làm gì. Hôm nay cô cô ngươi rất giận. Nàng thích nhất Đỗ Quyên, Tước Nhi lại là con dâu chưa qua cửa của nàng, đang tốt lành ngươi bắt lỗi các nàng làm cái gì?”

Tiểu Phương nghe xong, tính tình vừa áp chế xuống lại nổi lên, nói: “Ta chỉ nói một câu, lại không phải chỉ vào Đỗ Quyên nói. Là các nàng cố ý nương vào Đỗ Quyên ra mặt, làm cho ta bị mắng. Lại nói, ta cũng chưa nói sai. Đỗ Quyên không thể bị người nói sao? Nàng tiêu tiền như nước, chiên cái này chiên cái kia, không phí dầu hả? Nước xương hầm ngon lành, nàng dùng để kho măng và dương xỉ. Một tá là hơn mười cái trứng gà, nàng dùng thịt bao, thịt heo, ức gà, rồi cánh gà, mỗi ngày mỗi món, băm thịt hấp sủi cảo, làm bánh bao, còn thêm trứng gà, vừa phí thịt lại phí bột mì trắng... Nương nghĩ coi, bao nhiêu gia nghiệp đủ cho nàng phá? Không phải là đồ của nhà mình nên không đau lòng! Cô cô dượng không hiểu được, chỉ nghe người bên ngoài ăn khen, cảm thấy có mặt mũi...”

Đại mợ càng nghe sắc mặt càng sầm xuống, cuối cùng quai hàm đều nhanh sụp xuống.

Tiểu Phương đang nói hăng say, hai vợ chồng Lâm Đại Đầu về phòng, nghe bên này có tiếng nói, liền đi sang xem Tiểu Phương, “Tiểu Phương khá hơn chưa?”

Đại mợ vội cao giọng nói: “Rất nhiều. Mới ăn cơm xong. Nàng cô, bên ngoài xong xuôi hết rồi sao, Tiểu Liên đã trở lại?”

Vợ Đại Đầu liền đi tới, nói: “Tiểu Liên đang ở bên Đỗ Quyên kia xem xiêm y.”

Đại mợ thoáng nhìn Lâm Đại Đầu đứng ở cửa, quay mình bỏ đi, vội hô: “Dượng cũng vào ngồi một lát. Tiểu Phương đứa nhỏ này, trong lòng nghẹn khuất, ta mắng cũng mắng không xong. Cô cô cùng dượng giúp ta quản giáo vài câu, bằng không nàng không biết trời cao đất rộng.”

Lời nói này rất kỳ quái. Vợ Đại Đầu quản giáo cháu gái nhà mẹ đẻ còn thích hợp, Lâm Đại Đầu thì không, huống chi là buổi tối.

Bất quá, Lâm Đại Đầu vẫn đi vào.

Hắn cũng nghe nói lúc chạng vạng đám con gái cãi nhau. Khác với đường ca Lâm Đại Mãnh, Lâm Đại Đầu rất để ý. Hắn đang định hỏi vợ về việc này, nhất là trong đó liên lụy đến 2 đứa con trai, còn dính líu tới con dâu tương lai, hắn đương nhiên muốn để ý.

Đại mợ để hai người ngồi xuống xong, nửa kín nửa hở nói ra uỷ khuất của Tiểu Phương, còn nói mình mắng khuê nữ như thế nào, không nên nói thẳng trước mặt người khác, dễ đắc tội với người, có chuyện gì cũng nên đợi buổi tối về nói cho cô cô, vân vân.

Thì ra Ngụy gia (nhà mẹ đẻ vợ Đại Đầu) đều biết tính nết keo kiệt của Lâm Đại Đầu. Bây giờ muốn kết thân với Lâm gia, cố ý chỉ bảo khuê nữ phải biết tính toán trong sinh hoạt, phải tiết kiệm, không thể tiêu tiền như nước, nếu không khẳng định không được dượng thích.

Ngụy gia vốn cũng không giàu, Tiểu Phương cũng quen tiết kiệm, với lý do này, đương nhiên nói ra rất hợp lý. Đại mợ lời trong lời ngoài đều có ý nói Đỗ Quyên thu xếp không tốt, lãng phí đồ Lâm gia, không thể quản gia. Hôm nay Tiểu Phương vì duy trì Lâm gia, mới đắc tội Thanh Hà ...

Hai vợ chồng Lâm Đại Đầu sao nghe không hiểu, đều im lặng.

Vợ Đại Đầu hàm hồ nói: “Đỗ Quyên biết làm đồ ăn, một vật liệu có thể làm ra nhiều món, không phí thứ gì.”

Đại mợ nghe xong bất mãn, kêu lên: “Ai yêu, còn không phí! Ngươi không biết...” Vội vàng đem lời Tiểu Phương mới vừa nói lặp lại một lần, ý nói bọn họ đều bị che mắt.

Lâm Đại Đầu nhịn không được.

Hắn keo kiệt nhưng không ngu ngốc.

Ngược lại, bởi vì hắn keo kiệt, phương diện tính toán rất tinh minh.

Hai mẹ con này nói chuyện quá hồ đồ, theo các nàng nói, xào rau tốt nhất không cần thịt, trứng gà và dầu, mỗi ngày ăn cháo ngô, bằng không đều là lãng phí.

Hắn thấy vợ không biết như thế nào cho phải, biết là để cho nàng nói, nàng cũng tính không ra, vội cướp lời nói: “Đỗ Quyên mới có thể làm đó, rất khéo tay. Làm cái suy luận: một cân thịt, Tiểu Phương có thể làm ra một chén thịt kho tàu. Nếu là Đỗ Quyên, nàng khẳng định tách thịt nạc ra làm 2 món xào, lại đem mỡ thắng dầu. Nếu không hầm măng, không nấu dương xỉ, nàng còn có thể băm tóp mỡ, cho một cái trứng gà vào, cắt chút rau hẹ, trộn đều bao sủi cảo. Ngươi nói, nàng làm được mấy món ăn? Mỗi món còn có thịt nữa.”

Hắn nói đầy sinh động nhưng không phải ai cũng thông minh như hắn —— hắn tự cho là rất thông minh —— đại mợ chính là đầu gỗ, chết cũng không nghe lý lẽ của người khác.

Liền thấy nàng trừng lớn mắt, bộ dáng hận rèn sắt không thành thép nói: “Cô gia, ngươi đã nhìn thấy vài món ăn đó, ngươi không tính tới trứng gà, bột mì trắng, Đỗ Quyên có thể biến ra sủi cảo hả?”

Lâm Đại Đầu buồn bực muốn chết, cảm thấy nói chuyện với kẻ ngu dốt sao tốn sức như vậy chứ?

Một cái trứng gà giá bao nhiêu?

Xây nhà không nỡ cho người ăn gạo trắng bột mì trắng có thể được sao?

Hắn hít sâu một hơi, nói: “Vậy thì không làm sủi cảo, cũng không đánh trứng gà, dùng dầu trộn với dưa chua, làm bánh ngô đi. Mấy ngày nay chúng ta mỗi ngày đều ăn bánh ngô, ai ăn cũng khen, đây không phải là dùng bột mì trắng làm chứ?”

Đại mợ á khẩu không trả lời được.

Lâm Đại Đầu thấy nàng vẫn là bộ dáng không phục, thần sắc Tiểu Phương vẫn ẩn hàm bất mãn, nên không muốn nới với các nàng nữa, có khuyên không thay đổi được, nên đứng lên, cười nói: “Trước đây ta nghèo khổ nên rất keo kiệt mới mang danh keo kiết. Nay ta khá hơn, ta không thể cứ keo kiệt như thế. Con trai cần phải cưới vợ, thanh danh keo kiệt không dễ nghe. Lại nói, trong nhà cũng không thiếu thịt ăn.”

Nói xong đi ra ngoài.

Câu nói sau cùng mới là quan trọng nhất ——

Nay Lâm gia căn bản không thiếu thịt ăn, tiết kiệm để làm gì?

Thu Sinh, Xuân Sinh, Đông Sinh, thêm Như Gió, nếu cùng lên núi vài ngày, ít nhất cũng có mấy trăm cân con mồi trở về, hắn còn sợ không có thịt ăn?

Đường núi khó đi như vậy, không có khả năng đem thịt đem ra ngoài bán. Tốn công mang thịt đi bán, không bằng săn thêm vài con thú, lột thêm mấy tấm da lông, đó mới đáng giá.

Hắn tiết kiệm, thịt ăn không hết, quyết sẽ không vứt bỏ, liền làm thịt muối. Sau này hắn phát hiện, như vậy càng hao tốn, mất muối không nói, thịt mặn ăn hoài cũng ngán. Không muốn ăn lại luyến tiếc ném, đành phải tặng người. Đem thịt muối tặng người, tương đương là đưa muối lại đưa thịt, thật là thua thiệt lớn. Có kinh nghiệm rồi, hắn sẽ không làm việc ngu ngốc đó nữa.

Đại mợ chỉ thấy Lâm gia ngày khá giả, nào hiểu được nội tình bên trong.

Thu Sinh lên núi săn thú mỗi ngày, chỉ xuống tay với thú có da lông tốt, bởi vậy sẽ không tồn trữ gà thỏ ở nhà, người khác nhìn không ra.

Theo ý của Lâm Đại Đầu, để con mồi sống trên núi, muốn ăn thì lên núi bắt. Bắt dư về bỏ phí là bị sét đánh.

Cho nên Lâm Đại Đầu không tiếc thịt, nhưng đau lòng gạo, bột mì trắng. Bởi vì trong sơn cốc này ruộng đất hữu hạn, tuy hoa màu không thiếu, lúa gạo vào lúa mạch không thể trồng trên đất đai bình thường được. Lâm gia thanh niên lao động nhiều, lượng cơm ăn lớn nên không đủ gạo ăn. Ngặt nỗi đường núi khó đi, dù có tiền cũng không chỗ đi mua. Người trong thôn cũng không ai có gạo dư.

Đỗ Quyên nấu cơm, tốn tâm tư làm rất nhiều thức ăn ngon, sau đó phối hợp hoa màu cho người ăn, người ăn lại không oán trách, lại giảm đi không ít bột gạo, rất hợp ý Lâm Đại Đầu, hắn vô cùng vừa lòng.

Đại mợ và Tiểu Phương muốn lấy lòng, chỉ là trật phương hướng.

Đại mợ thấy cô gia (em rể) hẹp hòi bỗng nhiên nói chuyện hào phóng, nhất thời không có từ ngữ gì đáp lại.

Chẳng lẽ cô gia nay lưng thẳng, không hẹp hòi nữa, trở nên sĩ diện?

Vợ Đại Đầu về phòng. Lâm Đại Đầu đã nằm trên giường nhưng chưa ngủ.

Hắn đợi nàng cũng lên giường, rồi bỗng nhiên giận dữ nói: “Cửa thân của lão Đại... sợ là đứa cháu gái này của ngươi không thích hợp. Nhìn đi, con dâu cả, tương lai phải chống đỡ môn hộ, phải đại khí.”

Hắn làm người keo kiệt, lại muốn con dâu đại khí, nhưng không hề thấy có chút sai nào.

Vợ Đại Đầu cũng thở dài, sau một lúc lâu mới nói: “Chờ sau này hãy nói đi. Đợi xây nhà xong rồi nói, bằng không, ta cũng không tiện mở miệng.”

Nàng cũng cảm thấy Tiểu Phương không thỏa đáng. Bây giờ chỉ làm khách thôi đã cùng người cãi nhau, so với khuê nữ Hoàng gia kém không chỉ một tầng. Xem Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi kìa, hôm nay nháo lớn như vậy, cũng không thấy tỷ muội các nàng giương nanh múa vuốt, người ta cũng không dám khi dễ.

Lâm Đại Đầu nói: “Cũng tốt. Ngươi không muốn trở mặt, đến lúc đó để ta nói.”

Hắn không có gì không dám nói. Không tốt là không cần, tốt là muốn đoạt, điểm ấy cùng vợ Đại Mãnh phi thường nhất trí.

Lại nói Hoàng gia, phòng bếp, sân viện đều thu thập sạch sẽ. Sau khi mọi người đều đi hết, người một nhà tụ ở phòng bếp nói chuyện, vừa nấu nước rửa mặt.

Phùng Thị hỏi kỹ lại Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì.

Hoàng Tước Nhi kể lại một lần.

Phùng Thị tức giận bĩu môi nói: “Nàng (chỉ Tiểu Phương) xuẩn còn nói người khác. Nếu Thu Sinh cưới nàng, sau này sẽ gây chuyện thị phi, sợ ngươi sẽ bị khinh bỉ.”

Lại thay khuê nữ bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.