Đại mợ Lâm Xuân thấy khuê nữ bị người chèn ép như vậy, mắng: “Nha đầu chế tiệt, cho ngươi lắm miệng. Cô cô ngươi không ngại tiêu phí, ngươi lo lắng làm cái gì?”
Tiểu Phương xấu hổ muốn tìm cái lỗ để chui vào, khóc nói: “Ta chỉ nói một câu, nàng liền không buông tha người. Các ngươi không nghe thấy nàng mắng ta, nói ta còn chưa vào cửa Lâm gia đã muốn đương gia, còn nói ta không biết có phúc khí vào cửa được không. Nương, ngươi nói đi, ta có thể không giận sao?”
Nói xong, bụm mặt khóc chạy ra ngoài.
Tại cửa viện gặp đám người Thu Sinh, càng thêm xấu hổ, vẫn chạy về Đông sương Lâm gia, ngã xuống giường khóc rống.
Đám người Thu Sinh sắp kết thúc công việc. Bởi nghe nói bên này cãi nhau, các thiếu niên sao có thể chịu được, tự nhiên muốn đuổi tới xem đến tột cùng là chuyện gì. Nếu là đám phụ nữ cãi nhau, bọn họ còn có khả năng không để ý tới. Đám con gái cãi nhau, bọn họ rất hứng thú.
Quả nhiên đến đã nghe tin tức này, đồng loạt nhìn về phía Thu Sinh.
Thu Sinh đen mặt.
Trong viện, đại mợ tức giận đến cả người phát run, trừng chết Thanh Hà.
Vợ Đại Mãnh cũng trầm mặt, trách cứ nhìn Thanh Hà.
Xưa nay Thanh Hà rất sợ đại bá nương, sợ tới mức vội trốn ra sau lưng Quế Hương.
Ngẫm lại lại không chịu nhận thua, nhô đầu ra kêu lên: “Nàng cũng nói ta, nàng còn mắng người. Nàng mắng Hòe Hoa si tâm vọng tưởng, còn nói Xuân Sinh ca ca đã giúp nàng làm đồ chơi, nàng tự thiếp vàng lên mặt mình muốn gả cho hắn, còn nói nàng không có phúc đó.”
Hòe Hoa nhất thời đỏ mặt, trong lòng không biết là tư vị gì.
Vợ Đại Đầu nghe đến méo miệng, đây là cái gì chứ!
Lâm Xuân giật mình, sụp mí mắt.
Vợ Đại Mãnh cũng cảm thấy lời này không xuôi tai, không biết giảng hòa thế nào. Giờ nàng mới hiểu được lời Đỗ Quyên nói lúc nãy: “Gọi trưởng bối tới, sợ là ai cũng không tốt.” Là sao thế này, trong lòng thầm trách Hòe Hoa gây chuyện, lúc nãy Đỗ Quyên đã khuyên giải, đám con gái đã không đề cập tới nữa, nhưng nàng lại nhắc lại.
Nàng liền sầm mặt nói: “Còn nói cái gì nữa! Còn không đi xào rau đi! Nếu không muốn đến thì đừng tới, ở đây không thiếu người hỗ trợ nấu cơm. Nếu không phải là các ngươi nói muốn học tay nghề thì không gọi các người tới đâu.”
Nói xong, xoay người phất tay với đám thiếu niên nói: “Không sao. Đều đi thôi. Đợi lát nữa ăn cơm.”
Đuổi đám người đi, thấy tỷ muội Đỗ Quyên sớm không ở đây, ngay cả Quế Hương và Nhị Nha cũng ở phòng bếp nấu ăn, nghĩ thầm vẫn là Đỗ Quyên có mắt, Hòe Hoa nha đầu kia, cứ tưởng rằng là người tốt, trước đây thật là nhìn lầm rồi.
Rồi hối hận, các nàng những người này căn bản không nên tới đây!
Lại nghĩ, là ai gọi bọn họ tới đây?
Ngẫm lại Đỗ Quyên lúc ấy nói chuyện, khẳng định không phải nàng cho người đi gọi.
Vì thế vội đưa ánh mắt đi tìm đám nhóc.
Thì ra Hoàng Ly, Viễn Minh, Viễn Thanh ngại đứng mệt, mang đòn ghế đặt dưới mái hiên, ngồi xem diễn, vừa cắn hạt dưa. Nghe thấy chuyện lúc trước đều kéo ra, Hoàng Ly thiếu chút nữa bật cười, lại sợ người nhìn thấy, vội nhịn lại.
Lúc mắt vợ Đại Mãnh quét tới, Tiểu Viễn Minh đang duỗi cổ sững sờ nhìn đám người bỏ đi, sao lại bỏ đi hết vậy? Hắn vừa nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Ly tỷ tỷ, vào nhà lấy một đĩa hạt dưa ra, đợi xem náo nhiệt ăn. Người đều đi, hắn xem cái gì đây?
Sân khấu vừa mới bắt đầu, con hát đi ra dạo qua một vòng, sau đó tuyên bố trình diễn xong, này còn xem diễn sao!
Đương nhiên, tiểu Viễn Minh ra đời ở trong núi, chưa từng xem qua diễn, nhưng gương mặt không hài lòng của hắn, cộng thêm ý còn chưa hết, chuẩn xác biểu đạt ra ý đó.
Tuy vợ Đại Mãnh không biết tên tiểu tử này đang nghĩ gì, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt không thôi của hắn, cũng nhịn không được miệng bĩu ra, rất muốn đi tới đánh vào mông hắn.
Không cần hỏi nàng cũng biết ai kêu tiểu Viễn Minh đi gọi người.
Nói tới ba khuê nữ Hoàng gia, thật khó cho nàng, có nhị tỷ xuất sắc như vậy, nàng còn có thể lớn lên lanh lợi hơn người, đích thực khó được.
Lập tức, vợ Đại Mãnh không để ý tới Hoàng Ly và Nhậm Viễn Minh, cùng đám người vợ Đại Đầu đi hỗ trợ nấu cơm chiều.
Vì vợ Đại Mãnh ở trong phòng bếp, Thanh Hà không dám vào, chỉ ở nồi và bếp bên ngoài làm, cần gì đó đều kêu người vào lấy. Cũng có lúc mọi người đều vội, nàng không thể không đi vào, nên lặng lẽ đi sát vào tường, cầm gì đó rồi chạy.
Vợ Đại Mãnh thấy mắng: “Chạy cái gì? Ta không phải là lão hổ. Lúc này mới biết dùng mắt nhìn người, lúc trước làm cái gì? Không có mắt, ngốc chết!”
Thanh Hà một tiếng không dám nói, chỉ đối với Quế Hương le lưỡi.
Hòe Hoa cũng ở trong phòng bếp, nghe xong lời này, đỏ mắt nói: “Lâm cữu mẫu, việc này không trách Thanh Hà, là ta, đều là ta không tốt. Vốn Đỗ Quyên đã khuyên giải xong rồi, trong lòng ta khó chịu, một hơi không ra được, chỉ muốn xả giận nên không nghĩ nhiều đã đem việc này nói cho 2 mợ. Ta tưởng mợ nghe xong khẳng định sẽ mắng Tiểu Phương tỷ tỷ, ta được trút giận. Nào ngờ... Đều là ta không tốt!”
Vợ Đại Mãnh nghe xong thật bất ngờ, không nghĩ tới nàng có thể thẳng thắn nhận sai.
Lại nghĩ, thiếu nữ trẻ tuổi nào hiểu biết nhiều. Hòe Hoa, như lời nàng nói, trong lòng không phục, không nghĩ chu toàn đã liều mạng đem sự tình nói ra.
Vì thế, nàng cười nói: “Ngươi cũng đừng khổ sở, sau này cần rút kinh nghiệm. Con gái trẻ tuổi ở chung tranh miệng, cãi nhau cũng không phải có gì đáng ngại, chỉ là đừng mang thù rồi nói những lời tổn thương người.”
Vợ Đại Đầu cũng sôi nổi cười hoà giải.
Hòe Hoa liền nịnh nọt nói: “Vẫn là Đỗ Quyên hiểu chuyện nhất. Chúng ta không thể kềm chế tính tình của mình, khi giành cái gì cũng quên hết.”
Phùng Thị đắc ý.
Nhưng Đỗ Quyên lại đối với Hòe Hoa cười nói: “Tính tình gì chứ? Thanh Hà có cáu gắt, không quản được mình ta cảm thấy bình thường, ngươi luôn hiểu lòng người sao hôm nay cũng nhất quyết không tha vậy?”
Trời đất chứng giám, nàng thật rất ngạc nhiên, không phải nghi ngờ Hòe Hoa.
Hòe Hoa nghe xong mặt cứng đờ, đành ủy khuất nói: “Còn không phải... Ngươi nghe Tiểu Phương tỷ tỷ nói như vậy, ta còn có thể bình thường sao? Lúc ấy ta thật muốn xông lên đánh người đó.”
Lời này gợi ra một trận tiếng cười, mọi người đều hiểu nàng.
Vợ Đại Đầu vội dỗ nói: “Hòe Hoa, ngươi đừng nóng giận, sau này ta sẽ nói nàng. Vừa rồi trước mặt người ta, ta không tiện mắng nàng. Nếu nàng tức giận đến gây thêm chuyện, sẽ không tốt.”
Hòe Hoa vội nói: “Chuyện đã qua, mợ đừng nói Tiểu Phương tỷ tỷ. Ta cũng nghĩ thông suốt, nàng cũng như ta, lúc nổi nóng là liều mạng, cũng không phải thật tâm mắng ta.”
Vợ Đại Đầu vội khen nàng hiểu chuyện.
Thanh Hà nghe tiếng cười trong phòng bếp không ngừng, thực buồn bực nên lặng lẽ tới gần nghe lén.
Vợ Đại Mãnh đã sớm nhìn thấy nàng, lại thấy việc này còn có thể hoan hỉ kết thúc, trong lòng cũng cao hứng, càng muốn mượn cơ hội này chỉ bảo đám con gái này, vì thế cười nói: “Con gái ở chung với nhau, cãi nhau cũng là bình thường. Đừng nói các ngươi, lúc ta còn ở nhà mẹ đẻ cũng cãi nhau với người ta. Đại bá của ngươi thấy ta cãi nhau lanh lẹ, mới để ý ta.”
Mắt Đỗ Quyên và Quế Hương sáng lên, vội hỏi: “Thật sao?”
Vợ Đại Mãnh nhướng mày nói: “Còn không phải là thật!”
Nói tới việc này là nàng đắc ý, muốn kể với mọi người.
Đỗ Quyên cười hì hì khẩn cầu: “Mẹ nuôi, ngươi nói thêm chuyện lúc trẻ đi.”
Quế Hương cũng nói: “Đại mợ, ngươi nói cho chúng ta nghe đi!”
Ngay cả Hòe Hoa, Hoàng Tước Nhi đều mím môi cười, dựng lỗ tai lên.
Đám phụ nữ thấy thế đều ồ ồ cười vang.
Vợ Đại Mãnh nhân tiện nói: “Làm sao ở chung à? Lúc đó ta cũng cãi nhau với mấy đứa con gái, vì đệ đệ các nàng đánh tiểu huynh đệ của ta...“. Nói xong chuyển qua Quế Hương: “Chính là tiểu cữu cữu của Cửu Nhi ca ca ngươi. Ta liền gây với các nàng, mắng cho các nàng không ngóc đầu lên được. Đại cữu ngươi vừa lúc mang da ra ngoài bán, đã nhìn thấy ta, nói ta mắng được thống khoái, còn không phải là nhìn trúng ta!”
Đám người Đỗ Quyên lúc đầu tập trung tinh thần nghe, tiếp đó liền ngây ngốc.
Nghĩ đến bởi vì mắng người quá phấn khích mà kết lương duyên, đừng nói Quế Hương, ngay cả Đỗ Quyên ở kiếp trước cũng rất ít khi nghe nói qua.
Đỗ Quyên hỏi tới: “Sau đó thì sao?”
Vợ Đại Mãnh nói: “Sau này? Sau này cha nuôi ngươi liền tìm người tới cửa xin cưới.”
Đỗ Quyên không cam lòng hỏi: “Cứ như vậy?”
Vợ Đại Mãnh ngạc nhiên nói: “Không như vậy còn có thể thế nào?”
Vừa nói tay vẫn không ngừng, đặt một con gà đã nấu chín lên một cái thớt gỗ sạch sẽ, vung đao chặt xuống. Một trận tiếng vang “thùng thùng” đi qua, con gà đổ xuống, thân thể và các bộ vị vẫn còn ra bộ dáng, chỉ là bị chặt thành vô số khối, mỗi khối đều không xê xích bao nhiêu.
Đỗ Quyên rất thưởng thức kỹ thuật xắt rau hơn người của nàng, vừa tằng hắng một cái nói: “Các ngươi... ngươi và cha nuôi... Các ngươi không có chút khúc chiết nào?”
Vợ Đại Mãnh liếc nàng một cái, nói: “Đừng có nói chuyện nho nhã với ta. Cái gì khúc chiết? Ta vừa thấy cha nuôi ngươi lớn lên dáng dấp tốt, lại vào núi nhìn....phòng này, nhà này làm tốt. Người tốt như vậy, ta còn không nhanh chóng đáp ứng, gả lại đây hưởng phúc sao?”
“Ha ha ha...”
Một phòng người đều cười ngã trái ngã phải.
Vợ Đại Mãnh không hề mất tự nhiên, nói: “Cười cái gì? May mà ta có chủ ý, nhanh chóng đồng ý. Các ngươi đoán thế nào? Sau này công công cũng giúp cha nuôi ngươi tìm môn thân ở Cây Lê Câu, khuê nữ nhà kia cũng không sai. Ta đương nhiên không cho. Nam nhân tốt nhìn trúng là phải đoạt!”
Vợ Đại Đầu cười sẵng giọng: “Tẩu tử trước mặt nói đám nhỏ nói mấy chuyện này, cũng không sợ bị chê cười.”
Vợ Đại Mãnh cười nói: “Chê cười cái gì? Không phải ta không đứng đắn.”
Đỗ Quyên nhìn người phụ nữ trước mặt đầy thưởng thức.
Rõ ràng nàng không che giấu chút nào nói nhìn trúng tiền tài quyền thế Lâm gia, Lâm Đại Mãnh đẹp trai, mới đáp ứng cửa thân này, nhưng người nghe không cảm thấy nàng là con buôn, chỉ cảm thấy nàng dứt khoát quyết đoán sảng khoái, nghe rất thống khoái.
Nàng cười đủ rồi mới nói: “Mẹ nuôi, ta thích tính tình sảng khoái này của ngươi, quá đã! Thích thì nói, bằng không bị bỏ lỡ nhân duyên tốt.”
Vợ Đại Mãnh hắc hắc vui vẻ nói: “Nếu không hai mẹ con mình làm sao lại hợp ý chứ!”
Hòe Hoa chậm rãi thu lại tươi cười, thầm nghĩ, “Nam nhân tốt là phải đoạt.” Lời này tốt!
Vợ Đại Mãnh nói xong chuyện của mình, còn muốn nói tới chuyện kết thân của vợ chồng Lâm Đại Đầu, “Đỗ Quyên, ngươi muốn nghe khúc chiết, chuyện của Đại Đầu thím ngươi mới khúc chiết, rất nhiều cong cong nhiễu...”
Một lời chưa xong đã bị vợ Đại Đầu cản lại, chết cũng không cho nàng nói.
Vì bên kia kết thúc công việc, mọi người ngừng nói giỡn, dọn cơm chiều ra.