Trong sân Lâm gia đốt vài cây đuốc, chiếu sáng đống hành lý giữa sân lớn nhỏ không đồng nhất. Huynh đệ hắn đều sẵn sàng xuất phát, chỉ đợi người đến.
Lâm Xuân nghiêm túc nói: “Gọi mọi người dậy đưa ta đi!”
Vẻ mặt có chút vô lại, giống như làm nũng, mang điểm bướng bỉnh, lại thập phần cường ngạnh.
Mọi người đều ngây người, tựa hồ không thể tin được lỗ tai mình.
Đỗ Quyên cũng hoảng hốt, cảm thấy thiếu niên trước mặt thực xa lạ, lại chợt thấy đây mới là bản sắc của hắn, “Muốn người đưa, tối qua sao không nói? Ồn ào đánh thức người ta, thật rất khó chịu ngươi có biết hay không hả?”
Thanh âm nàng tràn đầy ai oán ngủ chưa đủ giấc, xuống giường khí tận trời.
Lâm Xuân ngượng ngùng cười, cúi đầu nhỏ giọng dỗ nói: “Lát nữa về ngươi ngủ tiếp một giấc. Sáng mai ngủ thêm chút, ngày sau cũng có thể ngủ, còn có ngày kia...”
Duy chỉ có hôm nay hắn phải rời đi!
Đỗ Quyên nhìn thiếu niên này vừa bực mình vừa buồn cười, rốt cuộc nhịn không được đập một quyền vào ngực hắn, cả giận: “Ai! Còn tưởng rằng ngươi lớn lên hiểu chuyện. Đụng chuyện đuôi hồ ly liền lộ ra!”
Lâm Xuân bị nàng đánh một quyền, không chút động đậy, chỉ cười.
Lâm Đại Mãnh lười mắng cháu, chất vấn Lâm Đại Đầu: “Ngươi cũng hùa theo hắn?”
Ánh mắt Lâm Đại Đầu co quắp, ngượng ngùng cười.
Bỗng nhiên, hắn thốt ra: “Ngày cháu Hoàng gia trở về, trễ như vậy, các ngươi đều chạy tới đón hắn. Hôm nay Xuân Nhi phải đi, các ngươi không nên dậy sớm đưa tiễn sao?”
Mọi người tức giận sôi nổi mắng hắn, nói hắn như con nít không hiểu chuyện.
Lúc này, cha con Hoàng Lão Thực mới chạy tới.
Đợi hỏi rõ ngọn nguồn, Hoàng Nguyên cảm thấy choáng váng, trừng mắt Lâm Xuân hỏi: “Đưa tiễn? Tam ca, tiểu đệ tối qua bồi ngươi đánh đàn đến nửa đêm, tay đã tê rần, vậy cũng không tính là đưa tiễn sao? Ngươi còn chưa đủ, sáng nay còn muốn ta dậy sớm? Chân ta còn chưa khỏi! Một thân đau nhức mệt mỏi chưa tiêu trừ...”
Đang lên án, chợt thấy Đỗ Quyên một thân gọn gàng đứng ở một bên, nhất thời ngớ ra.
Bên tai Hoàng Nguyên văng vẳng thanh âm: “Hoàng huynh đệ. Ta không ở trong thôn, khẳng định ngươi cảm thấy tịch mịch không hứng thú, nhất định sẽ nhớ ta, vẫn nên đưa tiễn tốt hơn.” Hắn liền xoay người, yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, ôm quyền nói: “Tiểu đệ cực kỳ khâm phục tam ca!”
Lâm Xuân khiêm tốn đáp lễ, nói: “Đâu có! Không dám nhận tán thưởng của Hoàng huynh đệ.”
Mọi người thấy hai người đối đáp, miệng phun văn chương cổ hủ, yên tĩnh trở lại.
Trong yên tĩnh, tiếng nói thầm của một hán tử chợt trở nên rõ ràng: “Tối qua giằng co nghe thổi ống trúc tới nửa đêm, sáng nay lại bị lão hổ đánh thức, thật làm cho người ta không có cách nào sống!”
Lâm Xuân và Hoàng Nguyên: “...”
Đỗ Quyên nhất thời cười ngửa tới ngửa lui, hết buồn ngủ.
Lúc này, cha con Nhậm Tam Hòa cũng tiến vào.
Nhậm Tam Hòa hướng Lâm Xuân hỏi: “Cần sư phụ đưa ngươi?”
Lâm Xuân vội cười làm lành nói: “Không dám phiền đến sư phụ. Đồ nhi đoán chừng sư phụ đã thức dậy, mới dám gọi.”
Nhậm Tam Hòa vuốt càm nói: “Thật là khéo, sáng nay vi sư chuẩn bị ngủ thêm một lát, may mà ngươi gọi, mới không ngủ trễ.”
Lâm Xuân nhất thời xấu hổ, không biết hắn nói thật hay giả.
Tiểu Viễn Minh không có chút oán khí nào. Náo nhiệt như vậy hắn rất thích, ngửa đầu nhỏ nói với Lâm Xuân: “Sư huynh, tiểu đệ chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, núi xanh còn đó, nước biếc vẫn xuôi dòng, sau này còn gặp lại!”
Cha hắn nạt nhỏ: “Lộn xộn cái gì!”
Mọi người đều cười ha hả.
Người tới càng nhiều, kẻ ban đầu buồn bực qua đi. Nói tới đều cảm thấy buồn cười, cũng không về đi ngủ, mỗi người đều hỏi thăm cha con Lâm Đại Đầu, quả thật là tới đưa tiễn.
Cuối cùng, ngay cả Lâm thái gia cũng tới.
Hắn một câu cũng không mắng tôn tử, chỉ lôi kéo hắn dặn dò rất nhiều.
Hòe Hoa cũng theo người nhà vội vàng đuổi tới.
Nàng nhìn bóng người lắc lư đầy sân, mọi người hoặc cảm thán, hoặc cười mắng, nhưng bộ dáng lại không giống xảy ra đại sự nên kinh ngạc vạn phần. Chen vào đám người, thấy tỷ muội Đỗ Quyên đứng đang cùng vợ Đại Đầu nói chuyện, vội đi tới hỏi: “Đại Đầu mợ, Đỗ Quyên, đây là có chuyện gì?”
Vợ Đại Đầu chột dạ xấu hổ, vội nói: “Không có việc gì, không có việc gì!”
Hòe Hoa nghi ngờ nhìn về phía Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên buông thõng tay nói: “Hỏi Xuân Sinh đi!”
Hòe Hoa càng mê hoặc.
Nhưng Lâm Xuân đang cùng Hoàng Nguyên nói chuyện, nàng không tiện tới hỏi. Cũng không cần nàng hỏi, bên cạnh sớm có người tới trước nói cho kẻ đến sau, kẻ đến sau truy vấn người tới trước, một phen đối đáp, nàng hiểu trọn vẹn, nhất thời trong lòng chua xót.
Lúc này Lâm Đại Đầu lớn tiếng nói: “Đi thôi! Không đi nữa sẽ trễ.”
Vì thế, mọi người nói lời từ biệt, “Đi mạnh khoẻ”, lại cái gì “Đi học cho giỏi” “Qua năm trở về, đừng nhớ nhà” vân vân, đậm tình ly biệt.
Bọn tiểu bối thấy tình hình như vậy, cười nghiêng ngã.
Đỗ Quyên và Phúc Sinh, Hạ Sinh, Đông Sinh, tiếp tục tiễn đưa hắn. Hoàng Ly cũng đi theo, xem như rèn luyện buổi sáng; còn hướng Hoàng Nguyên nói, trên đường về còn có thể tìm chút nấm tươi, làm canh cho ca ca uống.
Hoàng Nguyên dặn tỷ muội nàng cẩn thận.
Vì thế, Lâm Xuân oanh oanh liệt liệt lên đường, người tiễn đưa kéo dài không dứt.
Đỗ Quyên nói: “Ngươi thật là “Không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng”!”
Mọi người cười to.
Tống xuất gần hai mươi dặm, Lâm Xuân kêu bọn họ trở về.
Đỗ Quyên nhìn chăm chú vào hắn hỏi: “Chờ chúng ta đi, ngươi xác định sẽ không gào thét nữa?”
Lâm Xuân lập tức bật cười, đám người Thu Sinh cũng cười.
Lâm Xuân vỗ vỗ Như Gió, ý bảo nó cùng Đỗ Quyên đi, rồi hướng Đỗ Quyên nói: “Không gào! Ngay cả Như Gió cũng theo ngươi, còn gào cái gì.”Đưa quân ngàn dặm, cuối cùng cũng từ biệt.” đừng đưa!”
Nói thập phần thành khẩn.
Đỗ Quyên thở phì phò nói: “Sao không sớm nói lời này!”
Lâm Xuân lại cười rộ lên, nhìn nàng có chút ngượng ngùng, còn có chút nghịch ngợm.
Hòe Hoa ở bên cạnh thấy, bỗng nhiên cười đề nghị: “Đỗ Quyên, không bằng ngươi đưa chúng ta đi ra ngoài, đến nhà ông ngoại ngươi ở một đêm, ngày mai lại trở về.”
Nói xong nhìn về phía Lâm Xuân, có ý giật giây hắn.
Lâm Đại Đầu và Lâm Xuân đồng thời lên tiếng. Lâm Đại Đầu nói: “Chủ ý này tốt!” Lâm Xuân vội la lên: “Không cần! Không cần đưa ra. Đỗ Quyên ngươi mau trở về ngủ bù đi.”
Đỗ Quyên la lên: “Hòe Hoa, ngươi cho là ta trâu bò hả? Muốn đưa cũng nên là bọn họ đưa một cô gái yếu đuối như ta mới đúng.”
Hòe Hoa ngượng ngùng cười, đối với Lâm Xuân le lưỡi.
Lâm Xuân chuyển hướng Phúc Sinh, Hạ Sinh nói lời từ biệt, lại dặn Đông Sinh: “Đừng tinh nghịch, cố giúp nương làm việc, cùng Hoàng gia đại ca học cho giỏi.” Đông Sinh liên tục đáp ứng.
Dứt lời, Lâm Xuân thúc giục bọn họ đi về, nhìn bọn họ khuất sau rừng cây, mới cùng đám người Lâm Đại Đầu tiếp tục lên đường.
Nói đám người Đỗ Quyên trở lại trong thôn, sắc trời sáng tỏ.
Sân nhà Hoàng gia yên tĩnh, chỉ có chút động tĩnh ở nhà bếp. Hai tỷ muội đi vào nhà chính, thấy Hoàng Nguyên đứng trước bàn, chuyên chú mài mực. Trên bàn trải một tờ giấy trắng to, phía trên dùng cái chặn giấy đè lại.
Mắt Hoàng Ly sáng lên, lớn tiếng hỏi: “Ca ca, ngươi làm cái gì?”
Hoàng Nguyên nghe tiếng ngẩng đầu, thấy là các nàng, dừng tay mỉm cười hỏi nói: “Trở lại?” Lại đáp Hoàng Ly câu hỏi, “Ta cảm thấy có chút hưng trí, thừa dịp sáng sớm mát mẻ, muốn vẽ một bức, lại viết mấy câu đối, trang trí trong nhà.”
Hoàng Ly mừng rỡ, nói: “Ta tới giúp ngươi mài mực.”
Hoàng Nguyên nghiêng người tránh ra, cho nàng cầm thanh mực, dạy nàng dùng lực như thế nào, thêm nước ra sao. Dặn dò xong mới nhìn Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên cười nhìn hắn, chờ hắn nói.
Nhưng hắn không nói cũng không hỏi gì.
Đỗ Quyên đành hỏi trước: “Ngươi đi qua gia gia chưa?”
Hoàng Nguyên gật đầu nói: “Đi. Gia gia nói cũng muốn câu đối, ta tiện dịp viết luôn. Ngươi muốn vẽ tranh gì treo trong phòng?”
Đỗ Quyên vội nói: “Vẽ cảnh hừng đông, sương mù bao phủ khắp thôn Thanh Tuyền. Cảnh tranh này dùng mực nước thích hợp nhất. Còn có, chúng ta nơi này không có người biết sửa vá tranh, trực tiếp dán lên tường như vậy, bị phá hư thì phải làm thế nào?”
Hoàng Nguyên cười nói: “Ta biết sửa tranh. Ngươi đi rửa mặt trước đi, sắp ăn cơm rồi. Đợi ăn xong, ta còn cần ngươi hỗ trợ đó. Ngươi nói vẽ cảnh bình minh, từ nay trở đi ta từ từ vẽ. Có thời gian, không vội!”
Có thời gian, không vội?
Đỗ Quyên giật mình, tỉnh ngộ lại: bọn họ đã ở chung, hết thảy đều từ từ đến, quả thật là “có thời gian, không vội.” Tâm tình của nàng chợt rực rỡ lên, cười nói với hắn, “Ta đi rửa mặt trước“. Xoay người liền đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng nàng, Hoàng Nguyên mỉm cười.
Đỗ Quyên rửa mặt xong, Hoàng Lão Thực gánh một gánh rau dại đã rửa sạch về, đang nghỉ mệt ở trong viện. Phùng Thị cặp một bó lớn đậu tương trong nách, trên tay lại xách một bó lá khoai núi non, đặt dưới cây đào.
Thấy thế, Đỗ Quyên vội vàng từ phòng bếp mang ra một cái sàng to, cùng Lão Thực cha mở đám rau dại ra đặt lên sàng phơi nắng.
Vừa làm vửa hỏi: “Cha, việc ngoài ruộng còn nhiều ít?”
Hoàng Lão Thực đắc ý cười nói: “Còn hơn một mẫu chưa làm xong. Hôm nay làm một ngày thì xong rồi. Cũng không nhìn xem hôm qua có mấy tráng lao động, làm rất nhanh!”
Có con trai là việc tốt a!
Đỗ Quyên nhìn bộ dáng cha vui vẻ, cũng nhịn cười không được.
Phơi xong rau dại, Hoàng Lão Thực thẳng lưng hỏi: “Nguyên Nhi đâu?”
Đỗ Quyên bĩu môi liếc về phía phòng, nói: “Vẽ tranh!”
Hoàng Lão Thực vừa nghe, vội vàng chạy vào phòng xem.
Trong phòng bếp, Phùng Thị rửa dọn xong, liền cùng Hoàng Tước Nhi thu xếp ăn điểm tâm. Bởi bàn lớn trong nhà chính bị Hoàng Nguyên chiếm dụng, nên đặt đồ ăn trên bàn vuông nhỏ trong phòng bếp, chung quanh là một vòng ghế nhỏ.
Phùng Thị đi nhà chính kêu nhi tử khuê nữ, “Nguyên Nhi, ăn cơm rồi vẽ tiếp.” Lại oán trách Hoàng Lão Thực, “Ngươi đi theo nhìn cái gì? Ngươi có thể xem hiểu sao?”
Hoàng Lão Thực ha hả cười láo lỉnh nói: “Mẹ nó, Nguyên Nhi vẽ tấm lớn đó! Liền treo ở đây ——” hắn xoay người chỉ vào giữa vách tường.
Phùng Thị nghe xong đầy mặt tươi cười, cũng ngắm một cái, lại thúc nhi tử.
Hoàng Nguyên mới vẽ được một nửa, thấy mọi người đều chờ hắn, vội đặt bút xuống đi ăn cơm.
Vội vàng ăn hai chén cháo ngô, hắn vội vàng đi vẽ tiếp.
Sau bữa cơm, vợ chồng Phùng Thị như cũ đi ra ruộng, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi thu bát, xong ra dưới gốc cây đào bóc đậu, đi hái lá khoai, vừa khẽ giọng nói chuyện.
“Hôm nay còn có người tới báo danh sao?”
“Khẳng định có. Thôn ta cũng không chỉ có bấy nhiêu trẻ.”
“Nhiều người như vậy, một mình đệ đệ làm sao xuể?”
“Tách ra dạy. Tỷ như, dạy bọn người này nhận vài chữ, rồi cho bọn hắn luyện tập viết, sau đó sẽ đi dạy một đám khác. Bọn họ cần bỏ công phu ra học tập, viết chữ, không phải lúc nào cũng cần phu tử giảng.”
Khi nói chuyện, hai chị em nhanh nhẹn bóc xong đậu. Hoàng Tước Nhi ôm đám vỏ đậu, bước nhanh ra ngoài, để trước mặt trâu cho nó ăn. Nơi này, Đỗ Quyên từ phòng bếp lấy ra một tấm gỗ cũ và một con dao phay, bắt đầu băm đám rau dại khô.
Hoàng Nguyên đi ra phòng chính, đứng ở hành lang duỗi cánh tay.
Đỗ Quyên mừng rỡ hỏi: “Vẽ xong?”
Hoàng Nguyên nhảy xuống bậc thang, đi đến trước mặt nàng, cười nói: “Vẽ xong.”
Rồi ngồi xổm xuống, dùng tay nhặt mảnh rau dại, nghi ngờ hỏi: “Thái cái này làm cái gì? Phơi rau khô, hầm thịt ăn?”