Hoàng Nguyên thấy phòng rực rỡ hẳn lên, vội cảm tạ tỷ muội vất vả.
Đỗ Quyên cười nói: “Vẫn cảm thấy rối loạn.”
Hoàng Nguyên đảo qua bốn phía, nói: “Đừng nóng vội, xem ta!”
Nói xong, tìm đến thùng đựng thi hoạ, rút 2 cuộn tranh mở ra. Một bức là thư pháp nằm ngang, viết “Yên tĩnh đến nỗi xa” ; một bức khác là tranh chữ, là núi sâu cổ mộc, thác nước lưu tuyền, phía trên đề thơ Vương Ma Cật “Vạn hác thụ che trời, thiên sơn vang Đỗ Quyên. Trong núi một đêm mưa, thụ diểu trăm trọng tuyền.”* Lạc khoản cùng tiểu ấn (= ký tên đóng dấu) là Nguyên Mộng Sinh, là biệt danh của Hoàng Nguyên.
* Trích trong bài Tống Tử Châu Lý tướng quân của Vương Ma Cật.
Dịch nghĩa
Bên cạnh muôn khe nước, cây cao mọc ngất trời
Tiếng đỗ quyên vang trong ngàn non
Sau một đêm mưa ở trong núi
Trăm tầng suối đổ trên ngọn cây
Đỗ Quyên vui vẻ nói: “Cái này tốt!”
Lập tức, mọi người cùng nhau làm, bắt ghế, đóng đinh, đem tranh chữ và thư pháp phân biệt treo lên tường, căn phòng lập tức thanh nhã hẳn lên.
Lâm Xuân tránh đường cho Hoàng Nguyên đi vào phòng, còn mình chỉ đứng ở cửa nhìn qua một cái rồi xoay người rời đi. Tỷ đệ Hoàng gia đang nói chuyện, cũng không lưu ý. Một lát sau, hắn cùng Thu Sinh, Hạ Sinh, Đông Sinh mang một cái bình phong tới.
Bốn huynh đệ đồng loạt dũng mãnh tràn vào, phòng lập tức chật chội, ánh nến loạn hoảng.
Hoàng Nguyên thấy thế, vội vã cản Lâm Xuân, vừa định chối từ, ánh mắt dừng lại ở bức bình phòng trước mặt hắn: điêu khắc cảnh trồng trọt mùa xuân, rất có phong vị điền viên; lại nhìn qua tay những người khác, là phong cảnh nông thôn theo thứ tự Hạ Thu Đông, nhất thời không dời mắt sang chỗ khác được.
Lâm Xuân thấy hắn chắn ở trước mặt, hỏi: “Không cần?”
Hoàng Nguyên cướp lời: “Muốn! Đương nhiên muốn!”
Đám người Đỗ Quyên sửng sốt một chút, đồng loạt cười rộ lên.
Mọi người đặt bình phong sau tấm màn che, tách ra trong ngoài hai tầng không gian, Lâm Xuân ra vào 2 vòng, nhìn nhìn, hài lòng nói: “Cái này tốt hơn nhiều. Vừa rồi trống rỗng nhìn không thích hợp.”
Hoàng Nguyên càng mừng rỡ không thôi, bưng đèn đi qua, cẩn thận nhìn bình phong.
Đỗ Quyên cảm thấy buồn cười, nói: “Có thể thấy được người đều có lòng tham, bất quá phải gặp thứ yêu thích. Hoàng Nguyên, bộ dáng vừa rồi của ngươi, là chuẩn bị không cần phải không? Sau đó lại muốn.”
Hoàng Nguyên giả ngu nói: “Ta nói từ bỏ sao?”
Lâm Xuân đối với hắn cười nói: “Ta không tặng không mà, nhà ta nhiều phòng như vậy, mà không có một câu đối, cũng không có một bức họa nữa. Ngày mai ta phải đi, đều giao cho ngươi. Ngươi xem rồi làm đi.”
Hoàng Nguyên xoay người đặt đèn lên bàn, nói: “Ngươi chỉ quản đi, đều giao cho ta. Đợi ngươi trở về, tất cả làm cho ngươi vừa lòng.” Bỗng nhớ tới cái gì, hướng hắn nói: “Bên ta cũng có vài bức họa, các ngươi không ngại chọn trước mấy tấm.”
Lâm Xuân cười nói: “Vậy ta chọn.”
Hoàng Tước Nhi vội mở ra thùng, nói: “Đều ở đây.”
Thu Sinh huynh đệ nghe xong đều cao hứng, bước lên phía trước xem họa.
Hoàng Ly nhanh chóng dặn dò: “Nhẹ tay chút, đừng kéo hư.”
Hoàng Nguyên dạy bọn hắn mở ra thế nào, nhất nhất giảng giải cho bọn họ. Hoàng Ly và Đông Sinh cùng tranh đoạt, một đứa nói: “Ta muốn bức này.”; đứa kia nói: “Ta nhìn trúng trước.” Hoàng Nguyên khuyên nhủ: “Tranh không thể treo loạn, phải xứng với phòng ở. Tiểu muội, tranh này không thích hợp treo ở khuê phòng các ngươi, cho Đông Sinh đi.”
Hoàng Ly liền để cho Đông Sinh.
Mọi người xem tranh, Lâm Xuân lại không đi qua.
“Giường gỗ chuyển tới nơi này?”
Hắn thấy trong phòng để cái sập mỹ nhân hắn làm cho Đỗ Quyên, nên hỏi.
Đỗ Quyên nói: “Phòng chúng ta có giường La Hán. Đưa cái này cho đệ đệ dùng.”
Lâm Xuân gật đầu, bốn phía đảo qua, lại nói: “Trong phòng này thiếu giá sách...”
Đỗ Quyên trả lời: “Tiểu Bảo ca ca nói chờ hắn rãnh sẽ làm.”
Lâm Xuân không lên tiếng, cười hì hì nhìn nàng.
Đỗ Quyên cũng cười, không biết sao bật thốt lên: “Ngươi ở bên ngoài phải coi chừng chút. Trong thành không thể so với nông thôn. Ở thôn Thanh Tuyền, luận gia thế nhân phẩm ngươi đều nổi tiếng, mọi thứ hơn người khác. Nhưng ở phủ thành, ngươi chỉ là một tiểu tử nghèo từ nông thôn tới, dễ bị người ghen tị khi dễ. Nếu có ai cười nhạo ngươi quê mùa, nghèo kiết hủ lậu, ngươi đừng đấu khí với người ta. Đấu khí với bọn họ, cuối cùng thua thiệt khẳng định là ngươi.”
Lâm Xuân gật đầu cười nói: “Biết.”
Đỗ Quyên cũng cười, cảm thấy mình thật dong dài.
Hoàng Nguyên nghe đối thoại bọn họ, ngẩng đầu nới với Lâm Xuân: “Lâm tam ca có chuyện gì chỉ cần đi tìm bằng hữu của ta, bọn họ rất trượng nghĩa. Thư viện có một số con em nhà giàu, ngươi đừng để ý tới bọn họ là được.”
Lâm Xuân như cũ gật đầu đáp ứng.
Thu Sinh gấp gáp hỏi thăm Hoàng Nguyên, những người đó có thể hiếp đáp những học sinh khác, thật không yên lòng đệ đệ.
Hạ Sinh hung ác nói: “Coi như là ma cũ bắt nạt ma mới. Xuân Nhi cũng không phải dễ trêu!”
Hoàng Tước Nhi vội vàng trợn trắng mắt nhìn hắn, đối với Lâm Xuân nói: “Đừng nghe nhị ca ngươi! Xuân Nhi, đi ra ngoài đừng gây chuyện, đừng đánh nhau với người ta. Ngươi chỉ chuyên tâm đọc sách của ngươi. Không ai quản ngươi, phải nhớ rõ ăn cơm, tắm rửa, thay quần áo thường...”
Tuy nàng chưa qua cửa, nhưng Lâm Xuân là nàng nhìn lớn lên, con cái hai nhà lại thân, tương lai nàng là nhị tẩu (chị dâu thứ hai) của hắn, bởi vậy bất tri bất giác nàng trưng ra cái giá đại tỷ, lặp lại dặn dò hắn.
Hạ Sinh thấy nàng quan tâm đệ đệ, vui vẻ cười.
Lâm Xuân cũng ha hả cười nói: “Ai, Tước Nhi tỷ tỷ, ta nhớ rõ.”
Nói xong liếc mắt nhìn Đỗ Quyên, nghĩ thầm điều này có người đã sớm dặn dò nhiều lần.
Hoàng Ly bỏ lại tranh trong tay, chạy đến trước mặt Lâm Xuân dặn dò: “Xuân Sinh ca ca, lần tới khi ngươi về nhà, nhớ rõ từ hẻm Ngư gia mua chút trái cây mang về.”
Đỗ Quyên buồn cười, nói: “Ngươi đối với cái ăn thật là cố chấp! Chúng ta mua về còn chưa ăn hết, ngươi đã lo đặt trước lần tới.”
Mọi người đều cười.
Nhất thời, Thu Sinh chọn xong tranh, liền cáo từ tỷ đệ Hoàng gia.
Đỗ Quyên cười nói với Lâm Xuân: “Không tiễn ngươi.”
Hoàng Nguyên tiến lên đưa tay mời, cười nói: “Ta đưa Lâm tam ca.”
Lâm Xuân phất tay với mọi người, nói: “Đều đừng đưa. Sáng mai ta mới đi.”
Hoàng Nguyên vội vàng nói: “Sáng mai ta sẽ không tiễn, ta không dậy sớm như vậy nổi, ta còn chưa nghỉ ngơi đủ đâu.”
Lâm Xuân cười híp mắt nhìn lướt qua mọi người, phất tay lớn tiếng nói: “Đi!”
Tựa hồ như đang nói lời từ biệt, lại tựa hồ như gọi Đông Sinh.
Chờ huynh đệ bọn hắn đi xong, Hoàng Nguyên xoay người nhìn hắn đi khuất mới mỉm cười.
Chẳng biết tại sao, rõ ràng cả người mệt mỏi nhưng trong lòng lại vô cùng dễ chịu.
Hắn cảm thấy, hắn và Lâm Xuân trái ngược: Lâm Xuân rời núi đi lịch lãm, mà hắn tạm vứt lại hồng trần, vào trong núi sâu tu thân dưỡng tính. Tuy hôm nay bận cả ngày, nhìn như rất nhiều chuyện thế tục, đối với hắn mà nói, thể xác và tinh thần bắt đầu yên tĩnh lại.
Đỗ Quyên cũng cảm giác được tâm cảnh biến hóa của hắn, tựa vào cạnh bàn nhìn hắn cười.
Phùng Thị ở cuối hành lang kêu: “Các ngươi xong chưa? Nguyên Nhi tắm.”
Hoàng Nguyên vội cao giọng nói: “Nương, ta thu thập xong mới tắm. Để cha tắm trước đi.”
Phùng Thị không lên tiếng.
Đỗ Quyên nghi ngờ hỏi: “Đều thu thập xong, còn thu thập cái gì nữa?”
Hoàng Nguyên đi đến sát tường, dùng chân đá đá một cái rương gỗ, quay đầu cười nói: “Giúp ta đem sách ra.”
Hoàng Ly vội nói: “Không có giá sách, để chỗ nào?”
Đỗ Quyên cũng nói: “Ta không biết thói quen của ngươi, sợ làm rối loạn mới không dám động. Giá sách chúng ta đã đầy rồi, không nhét thêm được.”
Hoàng Nguyên nói: “Dưới cửa sổ phòng các ngươi không phải có cái bàn dài sao? Ta thấy các ngươi cũng không dùng tới, thì đưa cho ta đi. Ta để sách lên đó, cũng tiện nghi. Ở chỗ đó, quay đầu ta và Tiểu Bảo ca ca thiết kế một cái bàn đánh đàn, đem đàn của ta chuyển qua, đặt bên cửa sổ vừa vặn. Tiểu muội muốn học đàn cũng tiện.”
Hoàng Ly hoan hô, vội vàng muốn đi dọn dẹp, kêu Lão Thực cha hỗ trợ.
Đỗ Quyên bật cười nói: “Ngươi đừng ham mới mẻ, học vài ngày rồi không học nữa.”
Hoàng Ly đã sớm chạy đi.
Hoàng Nguyên hỏi nàng: “Ngươi không muốn học?”
Đỗ Quyên lắc đầu, cười nói: “Ta không học được.”
Kiếp trước nàng từng thử qua đàn tranh, cảm thấy mình không có thiên phú.
Nhất thời, Phùng Thị và Hoàng Lão Thực tự mình khiêng bàn dài nâng lại đây, theo lời của Hoàng Nguyên, đặt dựa vào tường phía đông, sau đó chị em hắn chậm rãi thu thập sách, phân loại bày lên.
Mỗi khi cầm lấy một quyển sách, nếu Hoàng Ly hỏi tới, Hoàng Nguyên có thể trích dẫn một đoạn hay câu chuyện trong sách, hoặc cùng Đỗ Quyên thảo luận nội dung sách, còn nhờ đại tỷ giúp hắn may túi đựng sách. Dưới ngọn đèn lung linh, tiếng nói chuyện hoà với tiếng côn trùng rên rỉ ngoài cửa sổ, càng làm đêm như yên tĩnh hơn, càng tăng thêm thân tình ấm áp.
Hoàng Ly trước nhịn không được, ngáp dài.
Hoàng Nguyên và 2 tỷ tỷ thấy đều cười.
Lúc thu thập xong, bên ngoài vang lên tiếng tiêu của Lâm Xuân.
Hoàng Nguyên nói nhỏ: “Còn có hưng trí như vậy? Cũng được, ta đến bồi hắn.” Rồi mỉm cười với Đỗ Quyên: “Còn lại đều giao cho ngươi và đại tỷ. Ta đi rửa mặt trước, vì các ngươi khảy một bản.”
Đỗ Quyên ước gì nghe hắn cùng Lâm Xuân hợp tấu, vội nói: “Ngươi mau đi đi!”
Hoàng Tước Nhi vội rửa tay, lấy xiêm y cho hắn thay.
Hoàng Ly cũng muốn nghe ca ca đánh đàn, bởi vậy tinh thần phấn chấn nỗ lực chống đỡ cơn buồn ngủ.
Đợi Hoàng Nguyên tắm xong, chị em hắn đã thu thập sách vở xong, còn dọn dẹp phòng ốc thêm một lần, bàn ghế đều lau chùi sạch sẽ, ở góc tường còn xông Ngải Thảo, khói xanh lượn lờ.
Hoàng Nguyên ngồi trước bàn, yên tĩnh trong giây lát, rồi tiếng đàn cùng tiếng tiêu bên ngoài từ từ tuôn ra. Tiếng tiêu tựa hồ rất hoan nghênh tiếng đàn gia nhập, mau chóng hoà quyện, bất đồng âm sắc cùng ngân lên nhàn nhã tự tại.
Đây là kinh điển < ngư tiều vấn đáp >.
Lúc trước, Hoàng Nguyên không hẳn có thể diễn tả hết ý cảnh của ca khúc này. Nhưng tới thôn Thanh Tuyền dù chỉ mới hai ngày, với thông tuệ của mình hắn lĩnh ngộ sâu hơn ca khúc, hơn nữa tâm cảnh cũng có biến thành hóa, tiếng đàn tự nhiên bất đồng.
Buổi tối hôm nay, thôn Thanh Tuyền đều nghe thấy được bản cầm tiêu hợp tấu tuyệt mỹ này!
Đỗ Quyên nghe xong hai lần, lặng lẽ rời đi.
Nàng rửa mặt lên giường xong, tiếng cầm tiêu vẫn chưa ngừng, đưa nàng vào giấc ngủ.
Phảng phất vừa nằm xuống, vừa có một giấc mộng đẹp, đột nhiên, nàng nghe tiếng thét dài không dứt, mang theo tiếng hổ rống rung trời, cả kinh bật dậy.
Lúc này, Hoàng Tước Nhi, Hoàng Ly cũng thức tỉnh, đều hỏi: “Sao vậy?”
Đỗ Quyên yên lặng nghe, rồi kêu rên: “Tiểu tử này!!!”
Nàng cắn răng nghiến lợi rời giường, mặc quần áo, sau đó như cơn lốc xông ra ngoài, chạy đến cách vách, hai tay chống nạnh, từ từ nhắm hai mắt, nhìn trời hô lớn: “Đừng gào! Ta —— đưa —— ngươi!”
Tiếng tiêu cùng tiếng hổ rống đồng thời đình chỉ, Lâm Xuân từ trên nóc phòng nhảy xuống.
Hắn đi đến trước mặt Đỗ Quyên, đang định mở miệng nói chuyện, rất nhiều người từ bên ngoài vọt vào sân, sôi nổi hỏi: “Như Gió nổi điên hả? Ăn hiếp người?”
Lâm Xuân cười ha ha. Thu Sinh, Hạ Sinh và Đông Sinh cũng đều cười to.
Lâm Đại Đầu tựa hồ có chút xấu hổ, không ngừng chắp tay với mọi người, nhưng không giải thích.
Lâm Đại Mãnh từ ngoài xông tới, đối với Lâm Xuân mắng: “Tiểu tử đáng chết này, ngươi ngứa da à? Đánh thức cả làng, ngươi muốn làm gì?”