Điền Duyên

Chương 280: Chương 280: Hồng Nhạn đưa tình




Phương Hạnh Nhi mười bốn tuổi, lớn hơn Đỗ Quyên 1 tháng, là người cần mẫn lại hiểu ý người.

Nàng không chỉ chiếu ứng thoả đáng vấn đề ẩm thực cho đám nhỏ, còn chủ động quét tước học đường, dọn dẹp trong ngoài tư thục thập phần sạch sẽ. Lúc rỗi rãnh cũng làm chút đồ ăn vặt ngon miệng mà không hoang phí, thừa dịp sau khi học xong kêu đám nhỏ đưa một chén nhỏ cho Hoàng Nguyên nếm thử, tỏ vẻ tôn sư.

Hoàng Nguyên được trút bỏ một bao phục lớn, một thân thoải mái; lại thấy an bài mới không có gì không ổn nên càng hài lòng. Nhưng mấy ngày kế tiếp, hắn liền không được tự nhiên, cảm thấy biểu tỷ ở trong tư thục, hắn hành động câu nệ không ít.

Ngày hôm đó lúc tan học chạng vạng, hắn vội vàng thu thập sách vở rời đi, ở trong viện gặp Phương Hạnh Nhi cùng đám nhỏ quét dọn, vội đứng lại chảo hỏi, nói: “Vất vả“.

Phương Hạnh Nhi mỉm cười nói: “Chút chuyện này tính cái gì. Biểu đệ chiếu cố thân thích như vậy, chúng ta ở đây, ngay cả tiền học và tiền phòng đều không cần giao mà không biết cảm tạ, thật không hiểu được tốt xấu. Lúc trước không nghĩ ra biện pháp này, một đám người đều ở bên cô nãi nãi và nhà đại biểu thúc, quả thật cũng kỳ. Nương ta ở nhà thường nói, rất xin lỗi cô nãi nãi. Đưa đồ tới, kỳ thật cô nãi nãi nào hiếm lạ những thứ đó! Nếu không phải là chí thân, bà sẽ không làm chuyện bao đồng, trong lòng thực băn khoăn đâu...”

Hoàng Nguyên thấy nàng nói có tình có lý, không thể không đáp, đành cười làm lành nói: “Đều là thân thích, phải nên.” Chờ nàng dừng lại, vội vàng xen vào nói: “Biểu tỷ đang vội, đệ đệ cũng có một số việc về nhà cùng nương nói, ta phải đi.”

Nói xong không chờ Phương Hạnh Nhi đáp lời, liền xoay người đi.

Phương Hạnh Nhi nhìn theo bóng dáng kiện khang kia, sắc mặt ửng đỏ.

Hơn nữa nói tới Hoàng Nguyên, tại cửa sân gặp Lâm Đại Đầu, vội đứng lại nói: “Đại Đầu bá bá khoẻ. Có chuyện gì người đến đây?”

Lâm Đại Đầu cao hứng cười nói: “Xuân Nhi gởi thư. Ta tới báo tin cho Đỗ Quyên. Nga, có thư cho 2 ngươi đó, mẹ ngươi cầm cho ngươi.”

Hoàng Nguyên nghe xong vội hỏi hắn Lâm Xuân ở ngoài núi có tốt không, hàn huyên vài câu mới vào nhà.

Trong sân phơi rất nhiều thứ, sàng lớn sàng nhỏ bày đầy. Bắp vàng ươm treo trên sào trúc dưới mái hiên, mẹ con Phùng Thị đang bận thu thập.

Hoàng Nguyên cùng các nàng chào hỏi, vì không thấy Đỗ Quyên, lập tức đi vào phòng, quẹo vào phòng tỷ muội các nàng.

Chỉ thấy Đỗ Quyên ngồi trước cái bàn tròn nhỏ, trong tay cầm một xấp giấy viết thư thật dày, đang lật từng tờ xem, trên mặt mang nét cười nhẹ. Nghe động tĩnh, nàng vội vàng ngẩng đầu lên, thấy là Hoàng Nguyên, cười hỏi: “Tan học?”

Hoàng Nguyên không đáp, lẳng lặng nhìn chằm chằm thư trên tay nàng.

Đỗ Quyên bỗng nhiên xấu hổ, giải thích: “Lâm Xuân gởi thư.”

Nàng có chút chột dạ vì phong thư này thật quá dầy, chừng hai mươi tờ giấy.

Hoàng Nguyên thấy nàng như vậy, bỗng nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: “Hắn ổn chứ?”

Đỗ Quyên nói: “Hoàn hảo...”

Không chờ nàng nói rõ, Hoàng Nguyên cười nói: “Đại Đầu bá bá nói, ta cũng có 2 phong thư nữa. Ta tới xem thư. Ăn cơm xong, chúng ta đi miếu nương nương tản bộ, ngắm trăng khuya.”

Đỗ Quyên vội “Ai” một tiếng, sững sờ nhìn hắn quay đầu bước đi.

Rồi cúi đầu nhìn thư trong tay, chỉ thấy phỏng tay.

Trong thư, Lâm Xuân cũng chưa nói gì làm người kinh hãi, bất quá là kể những chuyện vặt và sinh hoạt hàng ngày của hắn. Đỗ Quyên đọc, phảng phất như thấy cuộc sống hàng ngày của hắn, dù sớm hay muộn, học tập vui đùa đều rõ ràng trước mắt.

Sự bộc bạch này làm nàng lo sợ không yên.

Nàng lặng lẽ nghĩ, cần biện pháp gì để nương nói ra chân tướng đây?

Nàng phải quyết định, sau đó nói cho Lâm Xuân biết quyết định của mình.

Lại nói Hoàng Nguyên, trở lại phòng của mình, quả nhiên thấy trên bàn cạnh cửa sổ có 2 phong thư.

Hắn để quyển sách xuống, cầm thư lên nhìn, theo thứ tự là của Tảm Hư Cực và Thẩm Vọng. Vì thế ngồi vào chỗ của mình, không chút hoang mang bóc thư ra xem.

Trước xem thư của Thẩm Vọng. Nội dung bức thư là oán trách hắn vừa vào núi sâu, đã ném bạn thân ra sau đầu vân vân, còn nói hắn tưởng niệm Hoàng Nguyên thế nào, nên ăn không biết vị, ngủ bất an. Hắn mỉm cười lắc đầu.

Tiếp, hắn lại mở ra thư của Tảm Hư Cực.

Phong thư này dày hơn chút, ngoại trừ ân cần thăm hỏi hắn, còn tóm tắt chút thông tin ngoài núi; cuối cùng còn nói, bởi hắn nghe Lâm Xuân tả cảnh trí bốn mùa trong núi, rất muốn tới thăm, nên quyết định để hắn về nhà thăm người thân, áng chừng ba năm sẽ cùng bạn thân cùng trường tới. Đến lúc đó muốn hắn “Giết gà khoản đãi”, bọn họ muốn cùng hắn “Mở cửa thấy sân phơi, nâng cốc nói chuyện dâu tằm.”

Nhìn đến nơi này, Hoàng Nguyên lần nữa mỉm cười.

Hắn nghĩ, chuyến lữ hành này không dễ dàng đâu, cũng không biết Lâm Xuân có nhắc nhở bọn họ không, đừng hứng thú quá chạy tới đây, lỡ trượt chân rớt xuống vách núi Hoàng Phong Lĩnh kia, chẳng phải thảm rồi?

Vừa nghĩ, vừa lật tới trang thư cuối cùng, tập trung nhìn, không khỏi sửng sốt. Chỉ thấy dòng chữ cực nhỏ, viết một bài thơ của Vương Ma Cật, miêu tả sinh hoạt nhàn nhã quy ẩn của hắn:

Ngồi một mình U Hoàng trong, đánh đàn phục thét dài.

Thâm Lâm nhân không biết, Minh Nguyệt đến tướng chiếu.

(Tạm dịch: Ngồi một mình trong ánh sáng mờ nhạt, đánh đàn ca hát; Chốn rừng sâu người không biết, chỉ có ánh trăng soi sáng)

Bút tích tuy tương tự Tảm Hư Cực, lại thoáng có chút xinh đẹp, nếu không phải là người hết sức quen thuộc sẽ nhận không ra, sẽ nghĩ là Tảm Hư Cực viết cho Hoàng Nguyên, hỏi hắn sinh hoạt có thản nhiên thích ý như vậy hay không, tuy không có bằng hữu, lại thường được trúc xanh, trăng thanh làm bạn!

Lòng Hoàng Nguyên run lên.

Hắn nhận ra đây là bút tích của Tảm Lao Yên.

Trước khi rời phủ thành, hắn thu được một phong thư của nàng do Tảm Hư Cực chuyển giao, nói “Lòng ta thác Minh Nguyệt, khổ nỗi Minh Nguyệt chiếu câu cừ.” Nay gửi đến bài thơ này, tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng hắn nhìn ra nàng không hề “Đem tâm nhờ Minh Nguyệt”, mà là “Đem tâm hóa Minh Nguyệt”, mặc kệ cách bao nhiêu xa, bất luận hắn ở chỗ nào, nàng đều lẳng lặng dõi theo hắn.

Hắn cảm thấy mình thật buồn cười, sao có ý niệm như vậy.

Nhưng chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy nàng muốn truyền đạt ý tứ này tới hắn.

Nàng đem bại thơ được ưa chuộng này xen lẫn trong đường ca. Một chữ “tình” chưa hề được nhắc tới, nếu không phải tri âm, tuyệt đối không thể thể nghiệm và cảm nhận được phần ân tình này của nàng.

Nhưng là hắn thể nghiệm và cảm nhận được!

Nhất thời, tâm Hoàng Nguyên loạn như ma.

Hắn lẳng lặng ngừng một hồi, nghe ngoài cửa sổ tiếng nói chuyện của nương và đại tỷ mới thanh tỉnh lại. Buông mi nhìn tờ thư trên tay, quyết đoán xếp lại theo nếp gấp cũ, bỏ lại vào phong bì, cùng với thư của Thẩm Vọng, để vào trong ngăn kéo.

Không nên suy nghĩ lung tung, hắn thầm nghĩ.

Coi như là Hư Cực huynh viết đi. Hắn viết không sai, nhưng lại không nghĩ rằng: mỗi lần hắn đánh đàn, không phải là một mình, bên người luôn có tỷ muội thưởng thức, Đỗ Quyên còn thường lấy tiêu cùng hoà tấu, tuy nàng thổi không bằng Lâm Xuân.

Đứng dậy đi ra khỏi phòng, đến bên Phùng Thị, hỏi: “Nương, đây là cái gì?”

Phùng Thị dùng tay hốt đậu trong sàng bỏ vào trong sọt, cười nói: “Đậu đỏ. Cha ngươi, muội muội của ngươi đều thích ăn bánh đậu và bánh trôi nhân đậu, ta trồng nhiều chút. Xem, có tới bảy tám cân đó!”

Hoàng Nguyên ngạc nhiên nói: “Trồng ở đâu. Sao ta không thấy ngoài đồng có cái này?”

Phùng Thị nói: “Ở chân núi, mảnh đất xa nhất kia, ở một đầu ruộng ta trồng một khối nhỏ. Thứ này đầu quý giá gì, nếu trời làm thu không được, cũng không đau lòng.”

Hoàng Nguyên gật đầu, thuận tay chộp lấy một vốc đậu, cảm giác trơn trượt, từ kẽ tay chảy xuống. Hắn vừa chơi, vừa tới gần Phùng thị, thấp giọng nói: “Nương! Tìm cơ hội, ngươi nói với cha và gia gia nãi nãi chuyện của Đỗ Quyên đi.”

Phùng Thị liền ngây người: “Nói... Nói sao? Lúc nào nói?”

Nàng bắt đầu khẩn trương, vừa vui lại phiền.

Vui là sau khi việc này được công khai, việc hôn nhân của con trai có thể định ra, trong lòng nàng không còn gánh nặng bí mật; phiền là không biết cha mẹ chồng và thôn dân sẽ nói nàng như thế nào, sẽ nháo ra chuyện gì nữa.

Hoàng Nguyên thấy nàng như vậy, khẽ giọng an ủi: “Nương đừng lo lắng, có ta đây!”

Phùng Thị nhớ tới nhi tử đương gia mọi chuyện thoả đáng, lòng mới an ổn chút.

Hai mẹ con thấp giọng nói vài câu, ngầm quyết định trước mười lăm tháng tám đem việc này công khai. Đang nói, bên kia Hoàng Ly nũng nịu kêu lên: “Ca, tới giúp ta hái đậu côve.”

Hoàng Nguyên ngẩng đầu “Ai” một tiếng, nói tới ngay.

Phùng Thị mắng: “Hái đậu côve cũng gọi ca ngươi! Hắn còn phải đọc sách đó.”

Hoàng Ly giải thích: “Đọc sách cũng phải nghỉ ngơi một chút, bằng không mắt chịu không nổi. Ca ca dạy cả ngày, hiện tại nên nghỉ ngơi một chút, hoạt động một chút, đợi ăn cơm tối xong rồi đọc sách tiếp. Đậu côve leo lên đầu tường ta với không tới. Ca ca cao, cánh tay dài, nên ta kêu ca ca đến hái.”

Phùng Thị im lặng, dừng một lát mới cả giận: “Ngươi cả người đều là lý!”

Hoàng Nguyên an ủi cười cười với nàng, rồi đi về phía tường viện. Vừa đi vừa nghĩ, đợi chuyện với Đỗ Quyên định xong, sẽ viết thư báo cho Tảm huynh, vậy cũng là việc vui.

Đi đến sát tường, duỗi cánh tay không tốn sức chút nào hái đậu côve trên đầu tường, vừa cố ý hỏi tiểu muội: “Thường ngươi hái như thế nào?”

Hoàng Ly nhấc rổ đi theo bên người hắn, cười nói: “Lấy băng ghế đứng hái. Hiện tại có ca ca, không cần băng ghế nữa.”

Hoàng Nguyên bật cười ha ha, cảm thấy tiểu muội quá khả ái.

Hoàng Ly thấy hắn không phân non già đều hái xuống, vội vàng kêu lên: “Hái đậu non, lưạ cái non hái. Là cái màu xanh, giống màu nước, hạt đậu bên trong không phồng to lên.”

Hoàng Nguyên dừng tay, cúi đầu nhìn hàng mẫu nàng đưa qua.

“Vì sao phải hái non? Mấy cái này, đều không hái được?”

“Quá nhiều, ăn không hết. Đêm nay hái mé trên đầu tường, trộn với ớt muối dưa chua. Sáng mai lại hái mé tường bên kia phơi khô; Đậu già thì giữ lại, đợi già hơn thì lấy hạt, làm đậu giống cũng tốt, nấu cháo cũng tốt.”

Hoàng Nguyên nghe rõ ràng, một lần nữa hái theo yêu cầu. Vừa hái, hắn vừa khẽ cười nghe tiểu muội nói đậu côve muối chua ăn với cháo ngon ra sao, đậu côve xào thịt thơm nhất... trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp.

Từ khi trở về, hắn thấy cả nhà mỗi ngày bận rộn vì hai chữ ăn mặc, ngoài ra không theo đuổi những thứ phức tạp khác. Mà hắn ban đầu chướng mắt vài mẫu nhưng cũng theo người nhà chăm chỉ hầu hạ, không chỉ thu hoạch rất phong phú, hơn nữa hắn thấy một ngày ba bữa cũng không kém bên ngoài núi. Tỷ như mấy cân đậu đỏ kia, hắn cũng nghĩ ra bọn tỷ muội sẽ dùng nó làm ra nhiều món ăn mới mẻ, làm cho sinh hoạt nông gia thêm phong phú.

Đơn giản chất phác sinh hoạt, là hình ảnh thu nhỏ của cuộc sống cách xa hồng trần vạn trượng!

“Hoàng Ly, ngươi lại sai sử người!”

Hoàng Tước Nhi đi tới cười nói.

Hoàng Nguyên kêu “Đại tỷ”, hỏi nàng buổi tối ăn cái gì.

Hoàng Tước Nhi mím môi cười nói: “Cơm chiều là Đỗ Quyên làm. Bất quá, thật là có một món ngon, không chừng ngươi chưa từng ăn qua.”

Hoàng Nguyên nghe xong thập phần hưng phấn, vội hỏi: “Là cái gì?”

Hoàng Ly giành nói: “Thịt chuột trúc. Là đại tỷ phu đưa đến.”

Hoàng Tước Nhi đỏ mặt, quát lên: “Cái gì đại tỷ phu! Nói lung tung!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.