“Nói lung tung cái gì?”
Theo tiếng mà đến, là Đỗ Quyên đang cười khanh khách.
Hoàng Nguyên quay đầu, trên dưới đánh giá nàng.
Đỗ Quyên nhìn hắn nói: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Hoàng Nguyên cười, ho một tiếng nói: “Không có gì. Buổi tối có thịt chuột trúc? Con chuột ngươi cũng dám giết, dám ăn?”
Đỗ Quyên cười nói: “Ngươi chưa thấy qua chuột trúc à? Thật là kỳ quái, trước kia ngươi ở Dương gia, nhà hắn có tiền như vậy, ngay cả chuột trúc cũng chưa từng ăn?”
Hoàng Nguyên đàng hoàng trả lời: “Chưa từng ăn. Nghe cũng chưa từng nghe qua.”
Hoàng Tước Nhi nói: “Ngoài núi không có thứ này. Nghe Hạ Sinh ca ca nói, lần trước Thủy Tú tỷ tỷ trở về, mang một con về nhà chồng, bọn họ đều thật ly kỳ đâu.”
Lại nói cho Hoàng Nguyên biết, chuột trúc là loại động vật gì.
Mấy tỷ đệ sôi nổi ra tay, dọc theo tường rào hái đậu côve, vừa nói giỡn.
Đang bận, chợt nghe ngoài cửa viện có người gọi: “Hoàng Ly, cha về rồi.”
Hoàng Ly vừa nghe, vội vàng đem rổ đưa cho đại tỷ, bôn qua nghênh đón Lão Thực cha, “Cha, ngươi trở lại! Có hái được hạt dẻ không? Hái được sơn tra không? Ái dà, rất nhiều nấm!”
Hoàng Lão Thực dỡ gùi từ trên vai xuống. Hoàng Ly thăm dò xem xét, một bên ồn ào.
Đỗ Quyên thấy cha trở lại, ném đậu côve vừa hái vào trong rổ, phủi tay nói: “Cha trở lại, ta ra phía sau. Các ngươi hái mau lên, lập tức ăn cơm.”
Nói xong xoay người nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Động tác của Hoàng Nguyên và Hoàng Tước Nhi quả nhiên nhanh hơn.
Bởi dưới chân tường còn trồng bí đỏ, chen nhau leo lên giàn, thỉnh thoảng đụng đến một trái bí đỏ, nó bị đá đung đưa. Có một lần Hoàng Nguyên như đá trúng một khối đá, không hề động đậy. Hắn cúi người vén lá bí đỏ ra, thất thanh kêu lên: “Lớn như vậy!”
Đó là một trái bí đỏ lớn chừng chậu rửa mặt, không biết mấy chục cân.
Hoàng Tước Nhi tùy ý nhìn lướt qua, cũng không ngạc nhiên, cười nói: “Trái này lớn. Chúng ta cố ý giữ lại. Như vậy còn có mấy trái nữa. Đợi già chút, hái để dành không dễ bị hư, mùa đông làm bánh bí đỏ ăn. Ngươi khẳng định chưa ăn qua bánh bí đỏ đi, vùa ngọt lại mềm.”
Hoàng Nguyên ngồi thẳng lên, ha hả cười rộ lên.
Chờ chị em hắn hái hết đậu côve phía tường bên này, bên kia Phùng Thị và Hoàng Ly cũng chuyển bàn ghế ra sân. Đỗ Quyên giòn giã kêu ăn cơm.
Lúc này, ánh chiều dần đậm, có thể thấy được giữa thôn khói bếp lượn lờ, lại có mấy nhà hô trai gọi gái về ăn cơm. Đám gà chạy quanh không chịu lên chuồng. Chó vàng cũng hưng phấn lủi tới lủi lui. Trên đường thôn, nông dân về trễ gặp nhau, đứng lại nhàn thoại.
Hoàng Nguyên rửa tay, đi đến bên cạnh bàn, ngồi kế bên Lão Thực cha, miệng hỏi: “Món nào ngon?”, ánh mắt lại quét lên bàn. Chỉ thấy trước mặt mỗi người một cái bát thô lớn, trong bát tràn đầy mì sợi. Trên bàn bày ba món một canh: một chén hồng hồng là tôm trộn thịt băm; một chén đậu côve thái sợi xào, ớt đỏ thái sợi xao với chân giò hun khói; còn có một chén thịt nẫu măng, nấm đều hầm nhừ, nhìn không đẹp bằng hai món kia; còn có một nồi canh thịt lớn, mùi thơm toả bốn phía.
Hoàng Lão Thực cười ha hả nói: “Mì trộn tương này ăn ngon nhất.”
Rồi chộp lấy muôi gỗ, múc một muỗng tương lớn vào bát, dùng đũa trộn đều, vừa kêu Hoàng Nguyên làm như hắn.
Hoàng Nguyên đều nếm thử ba món ăn.
Hoàng Ly theo dõi hắn hỏi: “Món nào ăn ngon nhất?”
Hoàng Nguyên gật đầu cười nói: “Đều ngon. Theo ta thấy, nấm nhìn xấu xí, hương vị lại ngon nhất, so với lần trước ăn càng thơm hơn. Mắm tôm và đậu côve vi cay ngon miệng, thích hợp với mì. Canh này...”
Đỗ Quyên sớm giúp mọi người múc một chén canh, giải thích: “Nấm do cha vừa hái về, ta lại bỏ chút thịt chuột trúc vào, ngươi nói có thể không thơm sao? Mặc kệ thứ gì, hái về nấu ngay đều có thể giữ được mùi vị nguyên thủy của nó.”
Hoàng Nguyên cười gật đầu, cúi đầu uống một ngụm canh, mắt sáng lên, nói: “Quả nhiên canh ngon! Đây chính là chuột trúc? Chả trách các ngươi hiếm lạ nó như vậy. Ai nha, thật là mỹ vị nhân gian! Nhân sinh như thế, phu quân còn có gì cầu?”
Hoàng Lão Thực và Phùng Thị nghe xong ngạc nhiên, tỷ muội Đỗ Quyên cười rộ lên.
Lập tức, cả nhà ngồi quây quần bên cái bàn lớn dùng khi có việc cưới xin hay tang ma, ăn cơm chiều.
Hoàng Nguyên tận tình ăn một chén mì lớn, lại uống một chén lớn canh thịt, ăn đến đầu đều đổ mồ hôi, Phùng Thị còn không ngừng giúp hắn gắp măng, chỉ bởi vì hắn khen một câu “ngon”, lại để cho Đỗ Quyên giúp hắn múc thêm canh.
Hoàng Nguyên vội vẫy tay nói, không ăn nổi nữa.
Hắn thấy Lão Thực cha đã thêm chén thứ ba, bộ dáng như còn chưa no, vội vàng khuyên nhủ: “Cha, buổi tối ăn ít chút. Ăn xong là đi ngủ, ăn quá no không dễ tiêu hoá.”
Đỗ Quyên cười nói: “Ngươi đừng khuyên, sức cha ăn nhiều. Lại nói, hắn còn phải chăm sóc trâu và lừa, tắm rửa xong còn phải đi ra ngoài dạo một vòng, cùng Đại Đầu bá bá bọn họ nói chuyện nữa.”
Hoàng Nguyên liền thôi.
Trong lúc đó, Lâm gia cách vách cũng bày cơm. Lâm Đại Đầu cao giọng hỏi bên này: “Nguyên Nhi, thịt chuột trúc có ngon không?”
Hoàng Nguyên vội vàng cao giọng trả lời: “Hết sức ngon. Đa tạ Đại Đầu bá bá.”
Hai gia đình cách bức tường nói giỡn qua lại.
Bỗng nhiên Phương Hạnh Nhi đi tới, chào hỏi xong ngồi xuống, cầm ra một đôi giày vải, nói nàng khi rảnh rỗi bớt chút thời gian làm cho Hoàng Nguyên, cảm tạ hắn chiếu ứng đám biểu đệ.
Phùng Thị vội cảm tạ, nhận lấy trước cẩn thận nhìn.
Vừa khen, vừa hỏi: “Ngươi làm mấy ngày nay?”
Phương Hạnh Nhi gật đầu, khiêm tốn nói kim chỉ không tốt, để biểu thẩm chê cười.
Phùng Thị vội nói: “Sao lại nói vậy, ngươi còn nhỏ, vài ngày làm một đôi giày, đường may còn đều đặn như vậy. Lúc ta còn trẻ, ngay cả một nửa ngươi còn không kịp đâu.”
Hoàng Tước Nhi nhìn cũng nói tốt.
Phương Hạnh Nhi cười nói không ghét bỏ là tốt, nàng ở đây chỉ giúp đám nhỏ giặt đồ nấu cơm, cũng không có chuyện gì khác, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, làm chút kim chỉ cảm tạ biểu đệ cũng là nên. Còn nói nàng đang làm một đôi giày mềm, cũng cho biểu đệ.
Hoàng Nguyên đang dạy Hoàng Ly đánh đàn, nghe vậy trong lòng không được tự nhiên, nhân tiện nói: “Để biểu tỷ phí tâm, đệ đệ nơi này cám ơn. Ta vẫn còn giày, là nương và nhị tỷ làm lúc ở phủ thành, còn chưa mang. Biểu tỷ thật có long thì giúp gia gia nãi nãi làm đi, lão nhân gia khẳng định cao hứng.”
Phương Hạnh Nhi vội đáp ứng nói, đợi làm xong đôi còn dang dở, sẽ làm cho cô nãi nãi.
Hoàng Nguyên không nói nữa, lại thầm nghĩ, chuyện của Đỗ Quyên không thể kéo dài được nữa...
Bởi Trung Thu đến, Hoàng gia đích tôn cùng nhị phòng nghị định: năm nay muốn đoàn viên, tối 15 sẽ họp mặt ở nhà Hoàng Lão Thực, tối 16 sẽ đoàn tụ ở nhà Hoàng lão Nhị.
Sớm vài ngày tỷ muội Đỗ Quyên đã bắt đầu chuẩn bị, đêm nay 15 nấu một bàn lớn đồ ăn, còn xay gạo nếp làm bánh trôi, lại ủ rượu gạo ngọt, ngay cả bánh trung thu cũng không thiếu, là Nhậm Tam Hòa mua từ ngoài núi về.
Trong nhà chính, già trẻ ba thế hệ không phân biệt nam nữ, chen chung một bàn: Hoàng Tiểu Bảo và Hoàng Nguyên ngồi kế bên Hoàng lão cha, kế tiếp là Tiểu Thuận và Hoàng Ly, sau đó là Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi, rồi đến Phùng thị, Hoàng Lão Thực, Hoàng lão Nhị, Phượng Cô, lại chuyển tới Hoàng đại nương, Hoàng lão cha.
Cũng không có nhiều quy củ, một gia đình vui vẻ ra mặt, ăn uống thoải mái.
Tiểu Thuận ăn một vòng, không thấy bánh trôi, hỏi: “Bánh trôi đâu?”
Hắn mê ăn gạo nếp, nên hỏi.
Hoàng Ly nói: “Nhiều món như vậy, ăn bánh trôi trước, ngươi còn có thể nuốt trôi đồ ăn?”
Tiểu Thuận nói: “Nhiều món như vậy, đợi ăn rồi, còn có thể nuốt trôi bánh trôi?”
Hoàng Tiểu Bảo nói: “Ngốc! Ngươi không biết quản miệng mình, chừa bụng ăn bánh trôi hả? Ngươi liều mạng ăn, đương nhiên không ăn nổi nữa.”
Mọi người cười vang không thôi, ai cũng vui vẻ.
Huynh đệ Hoàng Nguyên không ngừng rót rượu cho ông bà, nói chuyện lý thú trời nam biển bắc với bọn họ. Tỷ muội Đỗ Quyên cũng thường xuyên đứng dậy gắp đồ ăn cho ông bà, rồi giải thích món ăn này nấu thế nào. Hoàng lão cha và Hoàng đại nương được con cháu tôn kính, thập phần vui vẻ.
Phượng Cô cười nói với Phùng Thị: “Đại tẩu thật có phúc khí, không cần động thủ, mấy khuê nữ đã nấu một bàn đồ ăn lớn như vậy.”
Nếu là lúc trước, Phùng Thị sẽ nghĩ là lời này cười nhạo nàng chỉ sinh con gái; nhưng hôm nay đã khác, nàng có con trai, bởi vậy thản nhiên nhận lấy lời lấy lòng của em dâu.
Nàng khiêm tốn nói: “Ta thô thiển, tỷ muội các nàng không có ai giống ta.”
Đỗ Quyên thời khắc nhớ kỹ tìm cơ hội để Phùng Thị công khai nội tình, nói nàng không phải là con gái Hoàng gia. Lúc này nghe lời Phùng Thị nói, vội gắt giọng: “Xem nương nói kìa! Từ nhỏ đến lớn, ai cũng nói ta không giống cha mẹ sinh, không giống khuê nữ Hoàng gia, cũng không going đệ đệ chút nào. Người bên ngoài nói cũng coi như xong, nương cũng nói như vậy!”
Thần sắc Phùng Thị cứng đờ, tay gắp đồ ăn bỗng nhiên run lên.
Ánh mắt Hoàng Nguyên chợt lóe, nhìn về phía Phùng thị.
Phùng Thị được nhi tử cổ vũ, hít sâu một hơi, tận lực dùng thanh âm bình thản nói: “Ngươi vốn cũng không phải là con gái của nương, là... là nương từ trên núi nhặt được.”
Thật khó khăn nói xong, người khác còn chưa như thế nào, Hoàng Ly đã cười to ầm ĩ trước.
Khi còn nhỏ, nương thường dùng lời này đùa nàng, nay lại chọc nhị tỷ.
Nhưng nàng cười một nửa thì cười không nổi nữa, chợt thấy không đúng: thần sắc nương thực ngưng trọng, thực không đúng; lại thấy đám người gia gia nãi nãi đều kinh ngạc nhìn nương; Nhị tỷ đặc biệt phản ứng lớn, không hề coi đây là lời nói đùa, lại đứng lên.
Tâm tình Đỗ Quyên kích động: chẳng lẽ nương quyết tâm muốn nói ra?
Mặc kệ như thế nào, nàng muốn đẩy tới, triệt để đem việc này công khai.
Nàng đứng dậy, nhìn chằm chằm Phùng Thị hỏi: “Nương nói thật? Ta thật không phải là khuê nữ Hoàng gia? Vậy ta từ đâu đến?”
Phùng Thị đã đi bước đầu nên không sợ nữa, cũng đứng lên, đối mặt cha mẹ chồng cúi đầu nói: “Cha, nương, con dâu bất hiếu, giấu diếm các ngươi nhiều năm như vậy. Nhưng là, con dâu thật hết cách, năm ấy làm mất Nguyên Nhi, ta sắp điên...”
Nàng dựa theo Hoàng Nguyên dạy nàng, đem tình hình năm đó thuật lại một lần.
Không chỉ như thế, nàng còn đi vào trong buồng, đem bọc vải bọc Đỗ Quyên khi xưa ra cho mọi người thấy, với điều kiện Hoàng gia lúc trước, vạn vạn lần không có khả năng có được chất vải như vậy.
Bọn người Hoàng lão cha nghe choáng váng.
Ăn, đương nhiên là không ăn được nữa; nói, lại không biết nên nói gì.
Nhưng mà, mọi người cứ việc kinh dị, lại không có một tia hoài nghi.
Như Đỗ Quyên mới vừa nói: từ nhỏ đến lớn, không biết bao nhiêu người nói nàng không giống khuê nữ Hoàng gia, ngay cả Hoàng đại nương từng nghi hoặc qua. Không chỉ vì Đỗ Quyên không giống nông gia nữ, còn bởi vì nàng và vợ chồng Hoàng Lão Thực một điểm tương tự cũng không có. Như Hoàng Nguyên, tuy có bộ dáng nhẹ nhàng thư sinh, nhưng diện mạo đó, không một ai có thể nghi ngờ hắn không phải nhi tử Hoàng gia.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thanh âm của ngọn đuốc lẹt rẹt, còn có thanh âm của mèo chó dưới bàn tranh nhau một khối xương