Điền Duyên

Chương 282: Chương 282: Không thể vong ân phụ nghĩa




Người đầu tiên phản ứng lại là Hoàng Lão Thực.

Lão Thực cứng cổ, chỉ nhìn thẳng một điểm phân cao thấp: “Đỗ Quyên là khuê nữ của ta! Chính là khuê nữ của ta! Ta nuôi nàng lớn như vậy, ai tới đòi cũng không cho!”

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Thị, trách nàng không nên nói ra việc này.

Đây là lần đầu tiên, hắn biểu đạt bất mãn với vợ trước mặt mọi người.

Tiếp, phản ứng kịch liệt hơn là Hoàng Ly.

Nàng cũng đứng dậy, bén nhọn kêu lên: “Nhặt được thì thế nào? Nhà chúng ta lại không giống họ Dương, không coi nhị tỷ như con ruột. Cha và nương đối đãi với nhị tỷ tỷ còn còn thân hơn đối đãi với ta nữa! Ta từ nhỏ đến lớn, số lần bị mắng nhiều hơn tỷ nhiều.”

Nói xong chuyển hướng Đỗ Quyên, vô cùng đau đớn nói: “Nhị tỷ tỷ, ngươi cũng không thể vong ân phụ nghĩa! Thân cha mẹ của ngươi khẳng định không phải là người tốt! Bọn họ không cần ngươi! Khi xưa nương làm mất ca ca là chuyện bất đắc dĩ, cha mẹ ngươi là vì sao? Ném ngươi trong núi, đây là người sao? Ngươi suy nghĩ một chút, bọn họ có tiền như vậy, không phải không nuôi nổi ngươi, khẳng định là chê ngươi là con gái, không muốn ngươi, mới bỏ ngươi. Nhất định là như vậy! Nhị tỷ tỷ, nếu ta là ngươi, cả đời này sẽ không nhận lại cha mẹ ruột. Bọn họ quá ác tâm!”

Bé gái kích động vạn phần, dùng mọi từ ngữ, cố tiêu trừ sự ngăn cách của Đỗ Quyên với Hoàng gia, cố chặt đứt khát vọng tìm cha mẹ ruột của nàng, muốn bóp chết khả năng nhận tổ quy tông của nàng ngay trong trứng nước.

Nàng nói một hồi, đám người Hoàng Tước Nhi đều tỉnh ngộ lại.

Mũi Hoàng Tước Nhi cay cay. Nỗi khủng hoảng Đỗ Quyên rơi xuống nước năm xưa lại nổi lên trong lòng.

Nàng nắm tay muội muội khóc nói: “Cái gì nhặt được chứ! Ngươi giống nhặt được chỗ nào? Từ nhỏ đến lớn, cha và nương rõ ràng thích ngươi thật nhiều, người trong thôn cũng đều thích ngươi, ta còn cảm thấy ta là nhặt được đó! Năm ấy, Tiểu Bảo đẩy ngươi xuống sông, ta thiếu chút nữa bị hù chết. Ta sợ nếu ngươi bị chết đuối, về nhà nương còn không chém chết ta! Ta khi đó cảm thấy mình không sống nổi nữa. Ngươi nói đi, ngươi giống nhặt về sao? Nhặt về còn thương hơn con ruột sao? Đỗ Quyên, không cho ngươi đi! Ngươi không thể vong ân phụ nghĩa...”

Nàng khóc. Đỗ Quyên nhịn không được cũng rơi lệ.

Khi đó a, tiểu thư tỷ mới chút xíu, đã giúp nàng thay tã, chiếu cố nàng. Nàng ẵm mình, đi lảo đảo nghiêng ngã, nhưng 2 tay nàng ôm chặt cổ tiểu thư tỷ, thập phần an tâm; chưng một cái trứng gà, luôn là 2 chị em chia nhau ăn; cả ngày thì thầm nói không hết lời, buổi tối lại chen nhau ngủ chung...

Hoàng Tiểu Bảo cũng ném chiếc đũa, đối với Đỗ Quyên nói: “Ngươi còn nhặt được sao! Từ nhỏ đến lớn, vì ngươi, chúng ta nháo ra bao nhiêu sự? Đại bá và đại bá nương xem ngươi như mạng. Thì nói lại năm ấy ta đẩy ngươi xuống sông đi. Đại bá và đại bá nương khóc nháo, ai coi ngươi là nhặt được? Sau này, Ông ngoại Phùng gia lại mang bảy tám người đánh tới cửa, gây với gia gia. Ta bị đánh một trận, bây giờ nhớ lại mông còn đau nè. Cha mẹ ruột có thể đối với ngươi như vậy sao? Nếu bọn họ thật lòng thương ngươi, sẽ không ném ngươi vào sơn cốc! Đây là chuyện người làm sao?”

Hắn cũng như Hoàng Ly, chà đạp cha mẹ ruột của Đỗ Quyên.

Hoàng Ly cậy mạnh nói: “Đúng! Nhà chúng ta nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi không thể đi!”

Đám huynh đệ tỷ muội sôi nổi mở miệng, đều ngăn cản Đỗ Quyên tìm cha mẹ ruột.

Tiểu Thuận nghĩ không xa như vậy, nên không có phản ứng lớn gì, nhưng nghe lời của ca ca tỷ tỷ xong, cũng lo lắng, đối với Đỗ Quyên kêu lên: “Nhị tỷ tỷ!”

Quả thực không phải bọn họ suy nghĩ nhiều, thật sự là bởi vì mới tìm Hoàng Nguyên về, theo lẽ thường, bọn họ cũng sẽ giúp Đỗ Quyên tìm cha mẹ ruột, đưa nàng về nhà mới đúng. Nhưng là, bọn họ đều luyến tiếc.

Hoàng Lão Thực đặc biệt không muốn thừa nhận chuyện này.

Từ lúc Đỗ Quyên sinh ra, ai không hâm mộ hắn?

Lâm Đại Đầu cách vách mỗi ngày ghen tỵ nói hắn “tốt số”, nay nếu biết Đỗ Quyên không phải con ruột của hắn, còn không biết sẽ chê cười như thế nào hắn đây!

Phản ứng của người nhà làm Đỗ Quyên động dung, đối với Phùng Thị nức nở nói: “Nương...”

Nàng không biết vì sao Phùng Thị lựa chọn hôm nay nói ra chân tướng. Nhưng không thể nghi ngờ là huynh đệ tỷ muội đều luyến tiếc nàng. Mọi người đều nói “từ nhỏ đến lớn” thế nào thế nào, mỗi câu mỗi chữ đều nhắc nhở nàng một sự thật: Phùng Thị chưa từng coi nàng là nhặt được, sự quan ái đối với nàng vượt qua 2 người con gái ruột; cha và bọn tỷ muội không biết nội tình, đối với nàng thì càng không cần nói.

Còn có Hoàng Nguyên. Hoàng Nguyên đối với việc này thế nào đây?

Hai mắt nàng đẫm lệ mơ hồ nhìn phía thiếu niên kia.

Từ khi Phùng Thị nói ra chân tướng, Hoàng Nguyên cũng có chút theo không kịp ý nghĩ của bọn tỷ muội, hoàn toàn không ngờ tới sẽ có phản ứng như vậy, thật vui mừng ngoài ý muốn.

Hắn nghĩ, cũng tốt, như vậy thương tổn với Đỗ Quyên sẽ ít đi một chút.

Thấy nàng nhìn qua mình, hắn mỉm cười ném cho nàng một cái nhìn trấn an, chân thành tha thiết hơn bất cứ lúc nào, chứa đầy thâm tình và ý tứ hàm xúc khác.

Hắn đứng dậy, ho nhẹ một tiếng, trong phòng liền yên tĩnh trở lại.

Mọi người đều nhìn hắn - người cháu trai Hoàng gia có học thức nhất, có tiền đồ nhất - muốn xử lý chuyện này thế nào, ngay cả Hoàng lão cha và Hoàng đại nương cũng không phản đối. Tuy Hoàng Nguyên là vãn bối, nhưng ai cũng tin hắn xử trí việc này thoả đáng.

Hoàng Nguyên lại cười nói: “Nhị tỷ tỷ là nhặt được, việc này cũng không kỳ quái, ta đã sớm hoài nghi, bởi vì nàng quả thực không giống chúng ta.”

Hoàng Ly không phục nói: “Sao không giống? Rõ ràng giống như...”

Hoàng Nguyên khoát tay muội muội, nói: “Các ngươi đừng nghĩ quá nhiều. Ta có thể bị người nhặt đi, nhị tỷ tỷ bị nương nhặt được cũng không lạ. Kỳ thật, ruột cũng tốt, nhặt được cũng thế, đều không quan trọng. Nhà chúng ta không giống Dương gia, cha mẹ ta thật là người tốt thiện lương. Người tốt có báo đáp tốt! Các ngươi nghĩ xem, nếu không có nhị tỷ tỷ, sao ta có thể dễ dàng nhận tổ quy tông như vậy? Chúng ta cũng không thể hưng vượng như bây giờ, có phải không?”

Lời vừa nói ra, huynh đệ tỷ muội sôi nổi tán đồng.

Hoàng lão cha và Hoàng đại nương lại nghĩ tới Ngư nương nương.

Đỗ Quyên yên tâm, hít sâu một hơi, đổi thành tươi cười nói: “Cha, nương, cho dù là ta được nương nhặt về, ta cũng coi các ngươi như cha mẹ ruột. Năm đó, nương sinh đệ đệ lại mất đệ đệ, nửa cái mạng gần như không còn, còn lê tấm thân yếu đuối ôm ta từ trên núi về, so với mẹ ruột tháng 10 mang thai sinh ta cũng không kém, đều như đi qua quỷ môn quan một lần. Phần thiện tâm này nên được quả báo lành! Sau này, các ngươi lại nuôi dưỡng ta như con ruột, ta không làm con gái các ngươi, chẳng lẽ còn muốn đi tìm cha mẹ ruột không biết ở đâu sao?”

Phùng Thị nghe xong rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng.

Hoàng Lão Thực vui vô cùng, nói với Đỗ Quyên: “Ai! Ai! Đỗ Quyên, con gái ngoan, ngươi nghĩ như vậy là được rồi. Cha luyến tiếc ngươi. Ngươi đi, cha cũng không sống được!”

Bị Hoàng Ly ảnh hưởng, Lão Thực cha hạ bút thành văn nói những lời buồn nôn, Hoàng lão cha, Hoàng đại nương và đám người Hoàng lão Nhị nghe xong nổi da gà, nét mặt quái dị nhìn hắn chằm chằm.

Đỗ Quyên cũng buồn cười, vội nói: “Ta sao có thể bỏ lại cha chứ.”

Nói xong, đưa mắt nhìn về phía Hoàng lão cha và Hoàng đại nương, nói: “Gia gia, nãi nãi, khi còn nhỏ ta không ít lần ta chọc giận các ngươi, nói không làm cháu gái các ngươi, cũng đều là nói dỗi. Như vậy cũng tốt, ta thật không phải là cháu ruột các ngươi, các ngươi còn nhận ta sao?”

Nàng cười hì hì nhìn hai ông bà, phảng phất không hề lo lắng đáp án.

Hoàng đại nương tức giận nói: “Không nhận? Chúng ta không nhận có thể được sao? Cha mẹ ngươi còn không liều mạng với chúng ta! Ta nói Đỗ Quyên, từ nhỏ đến lớn ——” nghe câu này đám huynh đệ tỷ muội đồng loạt bật cười —— “Ngươi còn thật chọc không ít chuyện. Cha mẹ ngươi vì ngươi bỏ biết bao tâm sức? Chỉ bằng cái này, ngươi cũng không thể bỏ bọn họ đi. Bằng không không phải nuôi không ngươi! Nãi nãi cũng không có lời gì để nói, nãi nãi cảm thấy, ngươi coi như hiếu thuận...”

Bà nói liên miên cằn nhằn quở trách, cũng biểu đạt một cái ý tứ: Đỗ Quyên không thể đi!

Vì sao cũng luyến tiếc như vậy chứ?

Bởi vì Đỗ Quyên tuy không ít lần chọc giận bà, nhưng đứa cháu gái này thật hiếu thuận; còn có Hoàng Nguyên vừa nói “Người tốt có báo đáp tốt” cũng đả động bà. Trong tư tâm bà cảm thấy, con dâu cả cứu Đỗ Quyên, cho nên Ngư nương nương mới phù hộ thêm cho Hoàng gia. Thêm nữa: Dương gia nuôi cháu trai bà một thời gian, đòi nhiều nuôi nấng phí như vậy, trước đó Hoàng Nguyên còn giúp bọn hắn mở cửa hàng kiếm tiền. Tương lai cha mẹ ruột Đỗ Quyên đến đòi khuê nữ, không ra một số lớn bạc, mơ tưởng đem nàng đi!

Ôm tín niệm này, Hoàng đại nương đối với Đỗ Quyên hết sức hiền lành.

Đỗ Quyên thật là mừng rỡ.

Tuy nàng không ở nhà cũ, cũng không trông cậy vào gia gia nãi nãi tán thành mình, nhưng bọn hắn có thể nhận mình đương nhiên tốt hơn, bằng không lại có chuyện gì. Nàng đã không còn là con gái Hoàng gia.

Vì thế, nàng mặt mày hớn hở nói: “Rốt cuộc là người một nhà, gây thì gây, gây xong vẫn ở chung vui vẻ. Ta và gia gia nãi nãi không phải là ông cháu ruột, so với cháu ruột còn muốn thân đâu!”

Ái dà, lời buồn nôn này, nàng cũng không biết sao lại thốt ra, chắc là bị ảnh hưởng từ Lão Thực cha.

Cả người nàng nổi gai ốc, không dám nhìn đám huynh đệ tỷ muội, cuống quít chộp lấy chiếc đũa, tha thiết giúp gia gia nãi nãi gắp thịt cá, nói: “Gia gia, nãi nãi, nếm thử món cá sốt chua ngọt ta làm, so với trước kia vị thế nào?”

Hoàng đại nương rất hài lòng biểu hiện của nàng, cúi đầu ăn.

Hoàng lão cha uy nghiêm sầm mặt nói: “Cái gì ruột với nhặt được! Nuôi lớn như vậy, nói bỏ là bỏ có khác gì họ Dương súc sinh kia? Vợ lão Đại, không cho ngươi nói chuyện này ra ngoài! Đỗ Quyên chính là cháu gái Hoàng gia ta!”

Tâm tư của hắn, ngoại trừ theo sát cháu trai Hoàng Nguyên ra, còn bởi vì mối hận thâm sâu với Dương gia, muốn biểu hiện Hoàng gia lương thiện hơn Dương gia, cho nên bày ra bộ dáng rộng lượng. Thêm nữa, hắn cũng giống như Hoàng đại nương, có phần tư tâm của mình, không muốn dễ dàng trả Đỗ Quyên lại cho cha mẹ ruột của nàng.

Hắn thấy, Dương gia giúp người ta nuôi con hết mười mấy năm, còn bồi dưỡng thành tài, rồi nháo cho ân đoạn nghĩa tuyệt, đó chính là óc heo! Hắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Lại nói Đỗ Quyên cũng không có khả năng gặp quan toà liên lụy toàn tộc như Hoàng Nguyên, cho nên, hắn nói thập phần từ nghiêm chính nghĩa.

Phùng Thị lại ngạc nhiên, khó xử nhìn về phía Hoàng Nguyên.

Không nói ra ngoài thì làm sao định thân cho con trai mình và Đỗ Quyên đây?

Hoàng Nguyên nháy mắt nương, ý bảo nàng không cần sốt ruột.

Phùng Thị thấy thế mới an tâm, cung kính đáp ứng một tiếng.

Bọn tiểu bối thấy Hoàng lão cha cũng nói như thế, triệt để yên tâm, khâm phục hắn không thôi, sôi nổi mời rượu hắn, “Gia gia” dài, “Gia gia” ngắn gọi không ngừng, trong phòng một lần nữa náo nhiệt, còn hơn lúc nãy.

Hoàng Tước Nhi giúp Đỗ Quyên gắp một đũa đồ ăn, nhìn nàng như mừng như giận, như lúc mới nhận thức nàng. Đỗ Quyên cười làm lành gọi: “Đại tỷ!“. Tuy Hoàng Tước Nhi không trả lời, nhưng thấy nàng liên tục gắp thức ăn cho Đỗ Quyên là biết càng thân thiết hơn trước đây.

Nàng làm như vậy, là sợ trong lòng muội muội chán ghét khổ sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.