Đi tới cửa, chợt nghe Đỗ Quyên kêu: “Tiểu Bảo ca ca đi từ từ. Ngươi nói với gia gia, chờ ta cha trở về, ta sẽ kêu hắn tới nhà bà nội. Còn có, nói với nãi nãi là ta và tỷ tỷ hôm qua đều mệt nhọc, đến bây giờ cánh tay còn đau nhức nhấc lên không nổi, không có cách nào qua hỗ trợ nấu cơm.”
Tiểu Bảo đứng vững, quay đầu, thật sâu nhìn Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên cảm thấy hắn như muốn nói “Ngươi thật có năng lực, ca bội phục ngươi!”
Nàng cười càng thêm sáng lạn.
Hừ, sẽ có lúc muội muội càng làm cho ngươi bội phục, chờ coi đi.
Lúc xoay người vào nhà bếp, trong phòng nương thật yên lặng, không có động tĩnh gì.
Hẳn là nương và thím Lâm đã nghe được chuyện vừa rồi.
Đỗ Quyên cũng mặc kệ, hừ hừ bài hát trẻ em đi vào bếp, ngồi xuống, thở ra một hơi nói: “Tốt lắm. Đuổi đi rồi.”
Hoàng Tước Nhi mím môi cười.
Đỗ Quyên lại lột mấy tép tỏi, thấy Hoàng Tước Nhi còn không lên tiếng, nhịn không được mở miệng nói: “Muốn cười thì cười đi. Nghẹn như vậy không khó chịu à?”
Hoàng Tước Nhi liếc nàng một cái, nói: “Xem ngươi có thể chắc!”
Đỗ Quyên ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Sai! Kỳ thật một chút ta cũng không thể. Ta nói với ngươi, đại tỷ, có thể hay không đều không trọng yếu, quan trọng nhất là tâm lý ngươi phải mạnh mẽ.”
Hoàng Tước Nhi nghi ngờ hỏi: “Tâm lý mạnh mẽ?”
Đỗ Quyên trịnh trọng gật đầu nói: “Đúng! Chính là không quan tâm người bên ngoài nói cái gì, ngươi đừng nóng giận. Đây là quan trọng nhất. Điều quan trọng thứ hai là, nếu ngươi có thể làm cho hắn tức giận đến mức 'một Phật xuất thế, hai Phật thăng thiên', đó mới là bản lãnh thật sự!”
Hoàng Tước Nhi nửa tin nửa ngờ nói: “Ngươi nghe nãi nãi nói chuyện, có thể không tức giận sao?”
Đỗ Quyên gật đầu nói: “Giận chứ. Nhưng nghe nhiều thì việc không đáng lo.”
Nói xong, nàng chợt nhớ tới chuyện lúc trước, vội nói: “Không nói cái này. Lúc nãy ta nói với ngươi chuyện đó, ta và Lâm Xuân nghĩ ra ý tưởng...”
Đêm chuyện Lâm Xuân và Hạ Sinh thương nghị nói ra.
Hoàng Tước Nhi không còn ngượng ngùng như trước nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn căng lên, có chút khẩn trương.
Đỗ Quyên hỏi: “Tỷ, ngươi quyết định ra sao? Có sợ không?”
Hoàng Tước Nhi lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta không sợ. Ta cũng nghĩ xong, thì... thì gả hắn. Ta... ta nhất định có thể sống tốt. Ta sẽ không như nương.”
Đỗ Quyên gật đầu nói: “Vậy thì tốt. Hai ngày nay, ngươi chớ có nhiều chuyện. Chịu đựng đến lúc ta và nương đi là tốt rồi. Nhưng ta cần phải nhắc nhở ngươi: đến lúc đó ngươi trăm ngàn lần đừng lùi bước. Nếu ngươi đồng ý, việc này không còn là chuyện của một mình ngươi, cũng không phải là chuyện của một nhà Hoàng gia. việc này liên lụy đến vài nhà đó.”
Hoàng Tước Nhi dùng sức gật đầu, nói: “Ta hiểu được. Ta không sợ!”
Nói xong, Đỗ Quyên khuyến khích nàng cố gắng, củng cố tâm lý của nàng.
“Tuy nói là Đại Đầu bá bá keo kiệt, nhưng Hạ Sinh ca ca lại không thật thà như cha của mình. Hắn lợi hại lắm. Hắn như Đại Đầu bá bá vậy, lại biết lo cho gia đình, bao che khuyết điểm. Cho nên nói, đại tỷ ngươi hoàn toàn không cần lo lắng. Ngươi xem Đại Đầu bá bá đối với Thím Lâm tốt biết bao, đúng không? Nên ta nghĩ, ngươi gả đi, khẳng định Hạ Sinh ca ca cũng sẽ đối tốt với ngươi.”
Hoàng Tước Nhi nghe xong thực vui vẻ, trên mặt lại đỏ ửng, tiếng nhỏ như tiếng ruồi muỗi nói: “Hắn là người như vậy.” Nàng cảm thấy muội muội nói rất đúng, càng thêm kiên định tin tưởng.
Đỗ Quyên nhắc nhở nàng thêm vài chuyện, dặn dò nàng hai ngày nay phải suy nghĩ rõ ràng, xem còn có thiếu sót gì không, buổi tối ba tỷ muội thương lượng tiếp.
Đúng vậy, Đỗ Quyên tính cả tiểu Hoàng Ly vào.
Chẳng những tính vào, tiểu muội này còn có chỗ trọng dụng nữa.
Hoàng Tước Nhi nghiêm túc gật đầu.
Hai chị em chỉ lo nói chuyện, một đống tỏi và rau hẹ vẫn chưa nhặt xong.
Vợ Đại Đầu và Phùng Thị nhàn thoại một buổi sáng. Nhìn không còn sớm, liền cáo từ về nhà nấu cơm. Sau khi ra ngoài, không gặp hai chị em Hoàng Tước Nhi, liền hướng phòng bếp hô: “Tước Nhi, Đỗ Quyên! Đang nấu cơm hả?”
Đỗ Quyên nghe thấy vội nói: “Ai! còn chưa đâu. Đang nhặt rau. Thím đi sao?”
Vợ Đại Đầu nói: “Ừ! Về nhà nấu cơm. Ta là không có phúc như nương ngươi. Không nấu cơm một bữa là bị nhịn đói hết cả lũ.”
Đỗ Quyên nghe xong buồn cười nói: “Hôm nay thím đừng về nhà, ở lại nhà ta ăn. Ta cam đoan không đói chết người.”
Phùng Thị ở trong phòng và vợ Đại Đầu ở phòng khách đều cười.
Vợ Đại Đầu nói: “Đói không chết người, cũng ầm ĩ đến lật trời!”
Nói xong đi về nhà.
Hoàng Tước Nhi mỉm cười nghe.
Trong lòng, lời nói của thím Lâm như không giống như trước kia.
Nếu là... thành, đó chính là bà bà tương lai của mình. Nàng muốn đi cách vách giúp người ta nấu cơm.
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng trào ra cảm giác mới lạ, thực không quen.
Một ngày này, nàng ôm tâm sự, vừa khẩn trương, chờ đợi, còn thẹn thùng.
Nàng bỗng sợ hãi, không dám đi ra sân.
Nhưng nhà và sân nối liền, không ra ngoài là không có khả năng.
Mỗi khi nàng không thể không ra sân đổ nước, hoặc làm gì đó, trong lòng như có con nai con, bang bang nhảy, cúi đầu hoảng hốt khẩn trương, cũng không dám nhìn qua cách vách, sợ nghe tiếng kêu quen thuộc kia “Tước Nhi“.
Mà cách vách Hạ Sinh tương phản, cảm thấy đứng ngồi không yên.
Hắn thỉnh thoảng chạy ra sân nhìn qua bên Hoàng gia.
Một là sợ Hoàng lão cha và Hoàng đại nương mang thân thích đến bàn tính việc hôn nhân cho Hoàng Tước Nhi, hoặc có người đến kêu Hoàng Lão Thực qua bên kia nghị than; hai là muốn thấy Hoàng Tước Nhi một chút.
Lâm Xuân thấy Hạ Sinh như vậy, vội kêu hắn vào phòng, cùng hắn cẩn thận hợp kế, buổi tối nên nói với cha mẹ như thế nào.
Như lại nhớ tới điểm mấu chốt, Lâm Xuân muốn tới Hoàng gia nói với Đỗ Quyên.
Hạ Sinh cũng muốn đi.
Lâm Xuân dừng bước nói: “Nhị ca, lúc này ngươi không thể đi. Nam nữ lớn có cách biệt ngươi hiểu hay không? Ngươi đừng hại Tước Nhi tỷ tỷ bị người nói nhảm.”
Hạ Sinh rất buồn bực. Hai nhà bình thường đều thoải mái nói chuyện, sao bây giờ lại lén lút như vậy?
Hắn không phục hỏi: “Vậy còn ngươi? Ngươi không phải là con trai chắc?”
Hai mắt Lâm Xuân nhìn nóc nhà nói: “Ta mới có 10 tuổi. Ngươi bao lớn rồi?”
Hạ Sinh thở phì phò nói: “Không đi thì không đi. Vậy ta làm cái gì?”
Lâm Xuân cau mày nói: “Nhị ca, ngươi có nhiều chuyện làm lắm. Dù không có chuyện gì, ngươi không thể luyện lực cánh tay sao? Nếu không nữa thì đem công khóa ta dạy ngươi ôn tập lại một lần. Ngươi cũng đừng có không có việc gì, thợ đá phải dựa vào khí lực, còn muốn giỏi hơn nữa, ngươi không luyện sức cổ tay, tương lai sao làm được tổ sư gia khai núi đá của Lâm gia ta chứ?”
Hạ Sinh nói: “Ta không nói là muốn làm tổ sư gia, là ngươi nói.”
Lâm Xuân nói: “Vậy ngươi không muốn làm? Thật không tiền đồ!”
Hạ Sinh nói: “Tốt lắm. Ta luyện là được. Ngươi đi nhanh đi!”
Lâm Xuân liền cầm hai tờ giấy chạy qua cách vách tìm Đỗ Quyên.
Hai người nói nhỏ một hồi, sau đó Lâm Xuân trở về.
Trong chốc lát, Đỗ Quyên lại chạy đến Lâm gia, nói với Lâm Xuân và Hạ Sinh là mình phát hiện lỗ hổng mới, rồi giao phó hai người một phen.
Cứ như vậy, Lâm Xuân và Đỗ Quyên chạy tới chạy lui giữa hai nhà, không ngừng tu chỉnh hoàn thiện kế hoạch, càng ngày càng có tin tưởng.
Chạng vạng, Đỗ Quyên đang ở Lâm gia thương nghị cùng huynh đệ bọn họ, chợt nghe bên ngoài náo động. Đám người đào măng đã trở lại.
Đỗ Quyên vội vàng nói: “Nhanh! Cha người và cha ta đều trở lại.”
Lâm Xuân bình tĩnh nói: “Đừng hoảng hốt. Xem ta và ca ta đi.”
Hạ Sinh cũng nói: “Đỗ Quyên, ngươi về nhà đi. Bắt đầu từ nhà ta trước. Các ngươi đừng nóng vội.”
Đỗ Quyên không để ý, nói: “Uh, ta không vội!”
Có thể nói là nàng thật có điểm gấp, không trấn định như buổ sáng.
Nàng không thể đoán trước được kết quả của chuyện này.
Chạy ra sân là thấy một đám người đang đi tới trên đường thôn. Hoàng Lão Thực, Lâm Đại Đầu bọn người trở lại, đeo giỏ trúc, kéo rổ.
Tiểu Hoàng Ly thấy nàng, thật nhanh chạy tới ôm lấy chân nàng, cười nói: “Nhị tỷ tỷ, chúng ta bắt chuột trúc, còn đào rất nhiều măng nữa.”
Đỗ Quyên cũng hết sức cao hứng, cười nói: “Các ngươi còn có thể bắt chuột trúc? Khẳng định là Thu Sinh ca ca bọn họ tìm được hang chuột trúc, rồi các ngươi giúp một tay, đúng hay không?”
Hoàng Ly rất thành thật gật đầu nói: “Đúng!”
Đông Sinh cũng đắc ý nói: “Hai ổ chuột trúc đều do đại ca ta tìm được.”
Thu Sinh nghe xong hết sức cao hứng, nói: “Đỗ Quyên, hôm nay ngươi nói sai rồi. Là Lão Thực thúc nói những cây trúc này sao bị chết trước, ta mới phát hiện ra phía dưới kia có hang chuột. Cho nên nói, Lão Thực thúc cũng có công lớn.”
Đỗ Quyên liền cười: “Là chó ngáp phải ruồi.”
Vừa nói cười, mọi người ai tự trở về nhà nấy.
Hoàng Lão Thực được chia một con chuột trúc, còn đào được một gùi măng.
Đem mấy thứ đổ xuống sân viện, nhìn mặt ba khuê nữ và vợ đầy vui vẻ, Lão Thực cha cảm thấy rất thoả mãn, rất hạnh phúc.
“Nương Tước Nhi, vừa rồi gặp lão Nhị, nói cha gọi ta tới một chuyến. Chuột trúc này ngươi giết đi.” Hoàng Lão Thực nói.
Đỗ Quyên nghe xong cả kinh, cùng Hoàng Tước Nhi trao đổi ánh mắt.
Đầu óc nhanh chóng chuyển động, vội vàng tiến lên nói: “Cha, gấp cái gì. Ngươi bắt được chuột trúc sao có thể không đưa một chút cho gia gia nãi nãi chứ? Vậy sao được! Ta xem như vậy, cha đem chuột này giết, lột da, chặt hơn một nửa đem qua. Vừa lúc các thân thích ở đó, gia gia nãi nãi thấy không chừng sẽ cao hứng.”
Hoàng Lão Thực nghe thấy cũng đúng, liền nói: “Tốt lắm. Giết rồi mới đi.”
Phùng Thị nghe xong mím chặt miệng, không nói đi, cũng không nói không đi.
Mỗi lần nàng nghe chuyện gì có liên quan đến cha mẹ chồng là phiền lòng nhưng lại giữ lấy trong lòng. Tuy phiền nhưng biết Đỗ Quyên nói rất đúng, bởi vậy chấp nhận.
Cả nhà bận rộn. Lão Thực cha giết chuột, lột da. Mẹ con Phùng Thị lột măng. Hoàng Tước Nhi chuẩn bị cơm chiều.
Vội một lúc cũng xong. Lão Thực cha chặt một cái đùi chuột, dùng dây cỏ buộc lại, muốn đi tới nhà cha mẹ.
Đỗ Quyên vội đứng lên nói: “Cha, ta đi với ngươi.”
Hoàng Ly cũng nói: “Ta cũng đi.”
Phùng Thị bản mặt nói: “Đều đi làm cái gì? Hoàng Ly, ngươi điên cả một ngày, còn không mệt hả? Chân không mỏi sao? Trời tối còn muốn chạy? Ở nhà đợi đi, buổi tối tắm rửa thay quần áo!”
Đỗ Quyên liền cười nói: “Hoàng Ly không đi. Ta đi với cha.”
Phùng Thị nghe, thập phần hoài nghi.
Đỗ Quyên không thích tới nhà bên nội. Hôm nay nhất định là có chuyện, nàng không ngăn cản nữa. Khuê nữ này làm việc rất có chừng mực.
Lão Thực cha không nghĩ nhiều, cho rằng khuê nữ muốn đi dạo với mình, bởi vậy nói: “Muốn đi thì đi mau. Trời tối rồi.”
Đỗ Quyên tiến lên vịn cánh tay hắn, đi ra ngoài, vừa cười nói: “Hôm nay 14, trăng thật tròn. Cha, chúng ta đi nhanh chút. Nếu là không có việc gì, sớm chút trở về, ta nấu chuột trúc hầm măng cho ngươi ăn. Cha, hôm nay ngươi mệt muốn chết rồi.”
Hoàng Lão Thực sung sướng, cười nói: “Cha không mệt. Chút chuyện này tính cái gì, có khác gì đi chơi đâu.”
Đỗ Quyên lại hỏi hắn quá trình bắt chuột trúc.
Lão Thực cha liền hưng trí ngẩng cao đầu nói.
Hai cha con cười cười nói nói, rất nhanh đã đến nhà bà nội Đỗ Quyên.