Thấy nhi tử đưa thịt đến, Hoàng lão cha và Hoàng đại nương đương nhiên thích.
Các thân thích đều vây quanh xem, hỏi han.
Tiếp đón xong đều ngồi xuống, Hoàng Lão Thực hỏi: “Cha, tìm ta có việc gì?”
Hoàng lão cha sầm mặt nói: “Không có chuyện thì không thể gọi ngươi tới sao? Đại cữu cữu, tiểu cữu cữu ngươi không dễ dàng tới đây, ngươi lại đi không thấy bóng dáng, có ai làm cháu như ngươi sao?”
Hoàng Lão Thực lúng túng cười nói: “Là Hoàng Ly muốn ăn măng. Ta liền...”
Hoàng lão cha tức giận mắng: “Xem ngươi chiều chuộng con không ra bộ dáng gì. Con nít muốn trăng trên trời, ngươi cũng bắt thang hái xuống hả?”
Hoàng Lão Thực ngây ngô cười.
Hoàng lão cha quở trách nhi tử một hồi, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy Đỗ Quyên không nói tiếng nào đang ở trong ngực đại nhi tử, ánh mắt lấp lánh nhìn mình chằm chằm.
Hắn cả kinh, trầm giọng nói: “Đỗ Quyên, đi vào phòng chơi với nãi nãi đi.”
Hoàng đại nương vội đi tới dắt nàng đi. Mấy phụ nữ khác cũng kêu.
Đỗ Quyên lắc đầu, úp mặt vào ngực Lão Thực cha, nói: “Ta ở đây nghe cha và gia gia nói chuyện. Ta không tinh nghịch, không ngắt lời.”
Hoàng đại nương nói: “Đàn ông nói chuyện, có cái gì hay mà nghe?”
Đỗ Quyên nói: “Ta không nghe. Ta ở với cha.”
Đơn giản đem đầu chôn trong ngực Lão Thực cha, hết sức không muốn xa rời.
Hoàng lão cha nhìn thấy khó chịu, mắng: “Lớn như vậy, còn ra bộ dáng gì?”
Hoàng Lão Thực không biết vì sao cha lại phát tác lên người khuê nữ, vội nói: “Đỗ Quyên còn nhỏ mà.” Rất rõ ràng là che chở.
Hoàng lão cha tức giận muốn mắng to, 2 cữu gia gia vội khuyên giải.
Đỗ Quyên bỗng nhiên nói: “Hai ngày nữa ta phải đi tới nhà ông ngoại. Ta luyến tiếc cha, cho nên muốn mỗi ngày ở với cha.”
Hoàng Lão Thực nghe, trái tim muốn hòa tan, vội ôm nàng ngồi lên chân của mình, an ủi: “Sáng 16 cha đưa ngươi và nương ngươi đi.”
Hoàng lão cha nghe xong ngẩn ra, vội hỏi: “Đi nhà ông ngoại ngươi? Có những ai đi?”
Hoàng đại nương cũng nhìn chằm chằm Đỗ Quyên. Những người khác đều nhìn sang.
Đỗ Quyên nói: “Ta và nương ta đi.”
Hoàng Lão Thực thấy mọi người đều quan tâm việc này, nên bổ sung thêm: “Tiểu di và tiểu dượng nàng cũng đi chung, bằng không trên đường không yên lòng.”
Hoàng lão cha càng chú ý hơn hỏi: “Tiểu di và tiểu dượng nàng cũng muốn đi?”
Đỗ Quyên gật đầu nói: “ Ừ, tiểu di và tiểu dượng đi chung với chúng ta. Tỷ tỷ ta và Hoàng Ly cùng cha ở lại trông nhà.”
Nàng cẩn thận quan sát gia gia, nãi nãi và những thân thích kia.
Thế nhưng gia gia nãi nãi không có mắng, chỉ trao đổi ánh mắt.
Hoàng lão cha trầm ngâm một hồi, nói: “Mẹ ngươi có nói lúc nào trở về không?”
Đỗ Quyên nói: “Đi khoảng chừng mười ngày. Đã nhiều năm rồi nương ta chưa có trở về.”
Hoàng đại nương bỗng nhiên nói: “Nàng về nhà mẹ đẻ coi như xong, mang ngươi làm cái gì? Đỗ Quyên, đừng đi. Đường khó đi như vậy, lỡ bị té thật khổ.”
Đỗ Quyên lắc đầu nói: “Ta muốn đi. Ta lớn như vậy còn chưa từng đi ra ngoài. Ta muốn nhìn bên ngoài núi như thế nào.”
Hoàng đại nương cả giận nói: “Ngoài núi còn không phải là núi! Có cái gì tốt xem. Ngươi lớn như vậy? Ngươi có bao lớn! Ta sống mấy chục năm, ta còn chưa đi ra ngoài kìa! Ta còn chưa nói gì.”
Hoàng lão cha bỗng nhiên nói: “Nàng muốn đi thì tùy nàng đi thôi. Ngươi cấm được nàng chắc?”
Hoàng đại nương nghe xong tuy hoài nghi nhưng không nói chuyện .
Kế tiếp, Hoàng lão cha nói vài lời vô thưởng vô phạt, cũng không nói với đại nhi tử tìm hắn đến có chuyện gì. Hoàng Lão Thực vẫn đang cung kính chờ nghe.
Thấy không có việc gì, Đỗ Quyên kêu Lão Thực cha về nhà.
Hoàng đại nương bắt đầu âm dương quái khí.
Hoàng Lão Thực khó xử, cúi đầu dỗ Đỗ Quyên nói: “Khuê nữ, cha muốn bồi cữu gia gia bọn họ ăn cơm. Nếu không, ta đưa ngươi về trước?”
Đỗ Quyên âm thầm bĩu môi, nghĩ thầm cha thật không có mắt nhìn, còn tưởng rằng ở trong lòng gia gia nãi nãi và đám thân thích đó trọng yếu lắm, không biết người ta căn bản không coi hắn ra gì. Hắn ở hay không ở, bồi hay không bồi, người ta căn bản là không quan trọng.
Giữ hắn lại, hẳn là có mưu đồ.
Bởi vậy, nàng liền cười nói: “Nhà bà nội nhiều khách như vậy, hai bàn cũng ngồi không hết. Chúng ta còn ở đây ăn cơm, cũng thật không có mắt. Muốn nói cần người tiếp khách, không phải có gia gia và tiểu thúc sao? Cha ở trong rừng cả một ngày, vừa đào măng lại đào hang chuột, trên người rất bẩn, cần trở về tắm rửa đó.”
Hoàng lão cha nghe xong không kiên nhẫn nói: “Muốn đi thì đi đi!”
Rồi nhìn Hoàng đại nương trừng mắt.
Đại cữu gia cũng nói là không cần bồi bọn họ. Đều là thân thích, không cần những nghi thức xã giao đó.
Đỗ Quyên vội vàng đứng dậy kéo Lão Thực cha, nói: “Chúng ta đi đây.”
Hoàng đại nương gọi nàng lại nói: “Thân thích đông, bên này ngủ không đủ, phân mấy người tới nhà các ngươi. Tối qua đã muốn đưa mấy người qua. Tính tình mẹ ngươi ác liệt, lại biến thành nửa chết nửa sống, đi cũng không cho sắc mặt tốt, nên ta lười nhiều chuyện, để bọn hắn chen chúc ở đây, hại cữu cữu nãi nãi ngươi cả một đêm chưa ngủ đủ. Đêm nay muốn đưa mấy người qua. Nhà tiểu di ngươi rộng rãi, tỷ muội các ngươi đi tới nhà tiểu di ngươi ngủ, đem kia giường nhường lại đi.”
Đỗ Quyên nghe xong, vội đáp ứng một tiếng “Hảo”, một bên kéo Lão Thực cha đi ra ngoài, vừa nói: “Đợi Đại Nữu tỷ tỷ mang các nàng đến, ta đi tỷ muội giường của chúng ta, không cần đi nhà tiểu di ta.”
Nói chuyện, đã đi ra ngoài.
Hoàng đại nương nghe cảm thấy không đúng, đuổi theo ra ngoài nhìn theo bóng dáng hai cha con hô lơn: “Ta kêu các ngươi đem giường nhường lại, có nghe thấy không? Thân thích tới, không đưa giường cho người ngủ, mẹ ngươi dạy ngươi như vậy sao? Thật không có gia giáo!”
Đỗ Quyên cũng không quay đầu lại đáp: “Giường của chị em chúng ta, không thể tùy tiện cho người khác ngủ. Nhà ta có dư bao nhiêu giường, các thím tới không có chỗ ngủ.”
Hoàng đại nương nhìn bóng dáng hai cha con nàng khuất sau hàng hiên, tức giận đến không còn cách nào.
Nàng vốn muốn an bài mấy người nhà mẹ đẻ tới nhà đại nhi tư ngủ, kêu Đỗ Quyên Hoàng Tước Nhi nhường giường ra, vừa thể diện lại thể hiện uy nghiêm trưởng bối của mình. Ai ngờ Đỗ Quyên hoàn toàn không để ý tới nàng, sao bà không khí?
Đáng giận nhất là, bà không bắt được ý nghĩ của Đỗ Quyên.
Nếu Đỗ Quyên nói giường của con gái không cho người lạ ngủ, nhất định sẽ không cho.
Dù mắng buộc nàng nhượng, nàng cũng sẽ không nhượng. Cuối cùng nói nhao nhao cho cả thôn biết, nàng có thể ở trước mặt người cả thôn nói bà vô lý. Kết quả đó, Hoàng đại nương nghĩ tới là da đầu run lên.
Nàng cũng hoài nghi, sao Lão Thực lại sinh ra một khuê nữ như vậy chứ?
Chẳng những Đỗ Quyên, ngay cả Hoàng Ly cũng không giống là con Lão Thực, đương nhiên cũng không giống cháu gái bà. Hoàng Tước Nhi hoàn hảo hơn, cũng chỉ là giống hơn. Bản chất nha đầu kia cũng là đứa can trường.
Bà càng nghĩ càng giận, cuối cùng chỉ có thể ra sức mắng Phùng thị, nói nàng không biết dạy khuê nữ.
Đỗ Quyên sớm đã kéo Lão Thực cha đi dưới ánh trăng.
Nàng nghe phía sau viện truyền đến tiếng mắng, thập phần phiền chán.
Nãi nãi ỷ mình là bà bà, chuyện gì cũng đổ hết lên người nương, người tốt tính cách mấy cũng bị tra tấn đến điên luôn, huống chi nương là người chịu không nổi oan uổng.
Tuy nói là thân thích tới nên an trí thoả đáng, nhưng cũng phải xem là chuyện gì. Dù ở nông thôn nghèo cũng có quy củ. Như giường của tỷ muội các nàng, kêu Đại Nữu tỷ tỷ đến chen chúc còn có thể, nhưng bắt nhường ra cho đám phụ nữ kia thì thật quá đáng, trong nhà lại không phải là không có giường.
Ngay cả lần trước bà ngoại đến, tỷ muội các nàng muốn nghe bà ngoại nói ngạn ngữ, kéo bà ngoại ngủ một giường với các nàng. Bà ngoại còn nói “Ta một bà già, chen lấn với đám trẻ các ngươi làm làm cái gì? Giường các ngươi sạch sẽ, ta ngủ không quen. Kêu ngươi cha ngủ trên gác xép, ta ngủ với nương ngươi.”
Nãi nãi ngược lại không có mắt nhìn, chỉ muốn lấy lòng, chỉ thích tới nhà con trai kiếm cái ăn đồ mặc, rồi khoe khoang trước mặt thân thích, lấy mặt mũi mà không hề cố kỵ cảm thụ của con dâu cả và cháu gái.
Chuyện như vậy, Đỗ Quyên tuyệt đối sẽ không nuông chiều.
Bằng không có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, sau này còn không đem gia sản nàng tính cho hết.
Đi trên đường thôn với Lão Thực cha. Đã gần đến ngày trăng tròn, ánh trăng xuyên qua chạc cây thưa thớt, thành những đốm sặc sỡ, bóng cây lắc lư. Người đi, trăng cũng đi. Dến nơi trống trải, ánh trăng mờ ảo phủ khắp nơi, khó phân rõ cảnh vật xa gần.
Nhớ tới chuyện sắp làm, tâm tình Đỗ Quyên đột nhiên sáng sủa.
Cao hứng, nàng ôm cánh tay Lão Thực cha đong đưa, miệng còn hừ hừ “Ánh trăng đi ta cũng đi“.
Lão Thực cha thấy khuê nữ cao hứng như vậy, cũng cao hứng theo.
Đỗ Quyên liền hỏi: “Cha, ngươi nói xem ta có nên nhường giường lại hay không?”
Hoàng Lão Thực nói: “Nhượng cái gì? Không phải trong nhà còn có giường sao. Trên gác xép cũng có thể ngủ được.” Một mặt ở trong lòng nói thầm, nương cũng thật là, giường khuê nữ hắn, làm sao có thể cho người khác ngủ chứ?
Người đều có tư tâm, chỉ là không bị đào ra mà thôi.
Tỷ như Hoàng Lão Thực, tuy hắn là Lão Thực nhưng thập phần thiên vị mấy khuê nữ.
Ở trong lòng hắn, đồ của khuê nữ hắn đều không thể tùy tiện lộn xộn. Mợ biểu tẩu gì đó, hết thảy đều không thể so với khuê nữ. Vì các nàng mà kêu khuê nữ hắn chịu ủy khuất, vậy cũng không được.
Đỗ Quyên nghe xong cười hì hì nói: “Cha thật có đạo lý. Cũng không biết nãi nãi làm sao, mỗi lần thân thích tới là ước gì chúng ta đem hết vốn liếng ra chiêu đãi người, không cho ăn không cho ngủ chiêu đãi thân thích.”
Hoàng Lão Thực ha hả ngây ngô cười, không tiện nói tiếp.
Về đến nhà, tiểu Hoàng Ly nghe thanh âm, lập tức từ phòng bếp chạy vội ra hô: “Cha và nhị tỷ tỷ trở lại. Nương! cha trở lại.”
Thì ra, Hoàng Tước Nhi đã nấu xong cơm chiều.
Bởi vì mấy mẹ con không biết Hoàng Lão Thực và Đỗ Quyên về ăn hay không, nên không ăn trước, tập trung trong phòng bếp chờ.
Nhìn thấy hai cha con đi vào, Phùng Thị dò xét nhìn Hoàng Lão Thực, cũng không hỏi, chỉ nói: “Ăn cơm đi. Hoàng Ly, bưng ghế kia qua.”
Nàng chờ Hoàng Lão Thực tự mình nói với nàng.
Đỗ Quyên cảm thấy nàng không nên như vậy: Lão Thực cha là người chất phác, không tỉ mỉ như vậy. Nếu đợi hắn cảm nhận tâm tư của ngươi, chủ động tới nói cho ngươi biết, an ủi ngươi, đợi một vạn năm cũng đợi không được.
Lão Thực cha cũng không cố ý bỏ qua. Hắn chính là như vậy.
Cho nên, tỷ muội các nàng tận khả năng cứu vãn, trong nhà mới ấm áp rất nhiều.
Hoàng Tước Nhi thì không như vậy, vừa bưng thức ăn lên bàn nhỏ, vừa như không có chuyện gì xảy ra hỏi Đỗ Quyên: “Gia gia tìm cha có chuyện gì?” Đáy mắt lại lộ ra khẩn trương và thân thiết.
Hoàng Ly vừa bưng ghế, vừa vểnh tai nghe.
Chuyện trong nhà này, bất kể việc lớn việc nhỏ, chuyện tốt chuyện xấu, chỉ cần có khả năng, con gái nhỏ cũng muốn biết rõ ràng, lúc cần thiết thì chen một chân.
Chuyện trước mắt, rõ ràng có liên quan tới chuyện tối qua nhị tỷ nói “Rất trọng yếu, rất trọng yếu”, nàng có thể mặc kệ sao?
Đỗ Quyên cũng không muốn tỷ muội sốt ruột, cười nói: “Không có việc gì.”
Hoàng Tước Nhi nghe xong kinh ngạc, sao lại không có việc gì chứ?
Trước gia gia gọi Tiểu Bảo đến kêu cha. Buổi tối lại nhắn riêng hắn, có thể không có việc gì?
Đỗ Quyên nói: “Là thật không có việc gì. Chúng ta đến, nãi nãi giữ chúng ta ăn cơm, ta nói người nhiều ngồi không đủ chỗ, ta và cha trở về trước.” Nghĩ nghĩ lại nói, “Nga! Ăn cơm xong đi dọn giường. Nãi nãi nói muốn an bài vài người lại đây ngủ.”
Phùng Thị nghe xong gật đầu, mới yên tâm ăn cơm.