Vừa cất lời, cửa phòng “phanh” một tiếng bị đẩy ra, Hoàng Nguyên xông tới, sắc mặt đỏ lên, nôn nóng khó chịu, lớn tiếng quát: “Đỗ Quyên!”
Nhưng quá chậm, chỉ thấy Tảm Lao Yên môi run run, nước mắt doanh tròng.
Hồng Linh vội tiến vào đỡ lấy, vẻ mặt tức giận nhìn Đỗ Quyên muốn phát tác.
Tảm Lao Yên kéo nàng lại, khẽ lắc đầu.
Hoàng Nguyên cũng nghiêm nghị nói với nàng: “Hồng Linh ngươi đi ra ngoài trước!”
Hồng Linh không cam nguyện đi ra ngoài, trước khi đi thống hận nhìn Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên bỗng nhiên cảm thấy rất chán, nói với Tảm Lao Yên: “Ngươi buông tha hết thảy bỏ trốn tìm Hoàng Nguyên, ta cũng rất khâm phục, cho nên ta chưa từng trước mặt người khác cười nhạo nhục nhã ngươi; nhưng ngươi cũng không thể cưỡng ép ta sinh hoạt theo ý ngươi. Ngươi là ngươi, ta là ta!”
Nói xong lại chuyển hướng Hoàng Nguyên, nói: “Ta biết ngươi đau lòng nàng, sợ nàng nghe lời ta nói không chịu nổi, đi vào tuyệt lộ ——” Hoàng Nguyên lo lắng nói: “Đỗ Quyên, ngươi hãy nghe ta nói...” Đỗ Quyên xua tay, tiếp tục nói —— “Ta cũng biết ngươi lo lắng ta, vì Tảm Lao Yên ruồng bỏ ta ngươi cũng sẽ không làm. Nhưng là, việc này không còn đường cứu vãn. Ta sẽ không thành toàn ngươi “lưỡng toàn“. “Lưỡng toàn” của các ngươi, đối với ta mà nói không tính là “toàn”, đem chuyện đó hủy diệt cuộc đời của ta. Cho nên Hoàng Nguyên, ta chỉ có thể nói với ngươi thực xin lỗi, dù việc này không thể trách ta.”
Hoàng Nguyên nghe xong ngẩn người, một tiếng ra không được.
Tảm Lao Yên bỗng nhiên hỏi: “Nếu là ta đi thì sao?”
Đỗ Quyên khẽ cười một tiếng, chế nhạo nói: “Ngươi đi? Ngươi đi, sau đó không biết chết ở đâu, ta cùng hắn còn có tương lai sao? Tảm gia có thể buông tha chúng ta sao? “Văn quân có lưỡng ý, cố đến tướng quyết tuyệt.” Nếu hắn không có “lưỡng ý”, ngươi bỏ trốn cũng vô dụng.”
Nói xong, nàng xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lươn đều giết xong, Hoàng Tước Nhi nhặt một phiến đá gần đó, đặt lươn đã được lấy hết nội tạng lên phiến đa, để bụng hướng lên trên, dùng hòn đá không nhẹ không nặng đập.
Bắt đầu đập từ đầu cổ xuống, đập cho con lươn từ tròn vo thành bẹp, xương sống bị đập vỡ toang hoác, lại dùng kéo cắt thành khúc.
Đỗ Quyên nhìn thao tác thuần thục của nàng, cười nói: “Ai nghĩ ra cách này?”
Hoàng Tước Nhi mỉm cười nói: “Ai biết đâu! Đều làm như vậy.”
Nhất thời toàn bộ làm xong, Đỗ Quyên dùng nước rửa sạch máu trên phiến đá, mới cùng Hoàng Tước Nhi đứng dậy trở về. Một đường nói chuyện sẽ đi ra sau vườn hái rau gì, nấu ra sao.
Trong vườn rau, hai chị em vừa hái cọng tỏi non vừa nói chuyện.
“Tỏi quá nhỏ, mới lên mầm.”
“Hái mấy cây là đủ rồi, chỉ làm hương liệu thôi.”
“Ta thấy nên trồng thêm 2 luống tỏi.”
“Trồng nhiều làm cái gì?”
“Đại tỷ, sao ngươi quên rồi. Cuối năm ngươi phải xuất giá. Nấu một tiệc rượu phải cần bao nhiêu rau củ? Món nào cũng cần tỏi, thiếu là không được. Đúng rồi, củ cải trắng cũng cần trồng thêm. Săn thú, không phải thịt nấu với củ cải, đồ chua, măng, nấm này đó sao?”
Hoàng Tước Nhi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Sao lo xa như vậy chứ.”
Đỗ Quyên không tán thành, nói: “Lo xa thì sao? Tối qua ta nghe Nhị Ny và Bệnh Chốc Đầu tính toán, bọn họ nghĩ rất tỉ mỉ, còn tích trữ nhiều cá tươi và lươn nữa. Con mồ côi không cha mẹ thật đáng thương, cái gì cũng phải tự an bài. Chúng ta tuy khá hơn bọn họ cũng nên suy nghĩ, đỡ làm cho cha mẹ quan tâm.”
Hoàng Tước Nhi nghe vậy mới quan tâm, tỉ mỉ hỏi Nhị Ny chuẩn bị những gì.
Khi nói chuyện, người thì hái tỏi non, người thì hái cải thìa.
Đang bận, chợt nghe trong phòng “oành” một tiếng trầm vang, có người quát lớn: “Ngươi cũng xứng!” Hai người đều ngây ngẩn cả người.
Đỗ Quyên nghe ra thanh âm Nhậm Tam Hòa, thấy không ổn.
Nàng ném cây cải thìa vừa cắt vào trong rổ, “ba ba” vỗ hai tay, bỏ lại một câu: “Ta đi xem xem.”, rồi xoay người dọc theo luống rau chạy ra ngoài.
Hoàng Tước Nhi sửng sốt một chút, cũng cầm rổ đồ ăn theo sau.
Tại cửa phòng, các nàng gặp chủ tớ Tảm Lao Yên cũng theo tiếng mà đến, bất chấp chào đón, đồng loạt nhìn vào phòng.
Chỉ thấy cái bàn lớn trong phòng vỡ vụn ra, mấy khối lớn mặt bàn đổ nghiêng lệch, chén trà cũng vỡ đầy đất. Hoàng lão cha và Nhậm Tam Hòa một ngồi một đứng, giằng co 2 bên bàn vỡ; Hoàng Nguyên cúi đầu đứng phía dưới. Hoàng đại nương và Phùng Thị cũng đứng ở một bên.
Đỗ Quyên vội gọi: “Tiểu dượng!”
Nàng không cần hỏi cũng biết tình hình này là bởi nàng mà nên.
Hoàng lão cha nghe thanh âm của nàng, quay đầu nhìn nàng, trong mắt không che giấu được phẫn nộ.
Nhậm Tam Hòa chỉ vào Hoàng Nguyên, hỏi Đỗ Quyên: “Ngươi đáp ứng hắn?”
Đỗ Quyên vội vàng lắc đầu, kiên định nói: “Đỗ Quyên sẽ không chung một chồng với người khác!”
“Tốt!” Nhậm Tam Hòa cười, lại chuyển hướng Hoàng Nguyên, “Ngươi dám bức nàng?”
Hoàng Nguyên ngẩng đầu, tối nghĩa nói: “Không dám! Vãn bối đâu thể làm chuyện như vậy, bất quá là bất đắc dĩ mới hy vọng xa vời có thể vẹn toàn đôi bên. Nhưng vãn bối cuối cùng là tài đức nông cạn, không có phúc phận kia.”
Vừa rồi Nhậm Tam Hòa tới hỏi, hắn lại dấy lên một hi vọng, cho rằng tiểu dượng nghe xong ngọn nguồn chắc chắn duy trì mình, trợ giúp khuyên giải an ủi Đỗ Quyên. Ai ngờ Nhậm Tam Hòa nổi cơn thịnh nộ, nói hắn không xứng. Hắn ngoài mặt không chống đối nhưng trong lòng thực không phục. Nếu là Tảm tuần phủ trách cứ hắn còn được, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý vì Đỗ Quyên chống đỡ bão táp Tảm gia; tiểu dượng dựa vào cái gì nói như vậy? Hắn lại không để Đỗ Quyên làm thiếp!
Nhậm Tam Hòa cũng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, cười lạnh nói: “Coi như ngươi tự hiểu mình!”
Hoàng lão cha cũng không nhịn được nữa, run giọng chất vấn Nhậm Tam Hòa nói: “Nơi này ai là cháu bên ngoại của ngươi hả? Khuỷu tay cong ra ngoài coi như xong, còn nói như vậy. Một nha đầu nhặt được, sao cháu trai ta không xứng nàng?”
Hắn vừa nói vừa đưa ánh mắt phẫn nộ về phía Phùng thị.
Phùng Thị bị hắn nhìn ép tới xấu hổ không thôi, huống chi trong lòng mình cũng sinh khí, thốt ra nói: “Hắn tiểu dượng, Nguyên Nhi không kêu Đỗ Quyên làm thiếp, sao ngươi mắng hắn như vậy? Gả cho Nguyên Nhi là Đỗ Quyên tự mình đáp ứng...”
Hoàng Nguyên vội la lên: “Gia gia, nương. Việc này không cần nói nữa!”
Tảm Lao Yên thấy ánh mắt sắc bén của Nhậm Tam Hòa bắn về phía nàng, có chút không chịu nổi; hơn nữa Phùng Thị cũng tức giận nhìn về mấy người ở cửa, nàng không xác định có phải Phùng Thị đang trách mình hay không, hoặc là trách Đỗ Quyên, nhưng là người khởi xướng, nàng không thể không ra mặt.
Vì thế nàng bước vào cửa, quỳ xuống nói: “Đều do vãn bối gây họa. Thỉnh tiểu dượng không cần trách cứ Hoàng công tử. Nếu phẩm tính hắn không thuần thiện, cũng sẽ không khó xử như vậy.”
Lệ khí trong mắt Nhậm Tam Hòa chợt lóe, quát: “Ai là tiểu dượng của ngươi? Ngươi bất quá là...” Hắn tựa nhớ tới cái gì, mạnh mẽ đem lời nuốt trở vào.
Hoàng Nguyên sợ hắn làm nhục Tảm Lao Yên, tiến lên phía trước nói: “Tiểu dượng, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của vãn bối, là tâm chí vãn bối không kiên, làm Đỗ Quyên thất vọng rồi.”
Nhậm Tam Hòa chế nhạo nói: “Ngươi che chở nàng như vậy?”
Hắn chỉ Tảm Lao Yên.
Hoàng Nguyên khổ sở nói: “Đều là vãn bối không tốt. Tiểu dượng đừng oán trách người khác.”
Hắn nhất định sẽ hộ nàng!
Nhậm Tam Hòa cười lạnh nói: “Hy vọng tương lai ngươi không hối hận!”
Nói xong, hắn đẩy mạnh 1/4 cái bàn trước mặt, nhấc chân bước nhanh ra ngoài.
Đi qua Đỗ Quyên, gật đầu với nàng nói: “Có chí khí!”
Đỗ Quyên thấp giọng nói: “Tiểu dượng đừng trách Hoàng Nguyên. Hắn đã không còn đường lui.”
Nhậm Tam Hòa thoáng chựng lại nhưng cũng không nói gì, lập tức đi.
Nghe lời Nhậm Tam Hòa nói, trong lòng Hoàng Nguyên lo lắng khó chịu.
Hắn còn đợi tương lai sao?
Hiện tại trong lòng hắn đã đau đớn rồi!
Nhưng đây không phải là kết quả hắn muốn.
Không phải hắn không cần Đỗ Quyên, mà là Đỗ Quyên không cần hắn; mà hắn lại không thể vì Đỗ Quyên vứt bỏ Tảm Lao Yên, vì đều không còn có tương lai.
Đỗ Quyên thấy mặt Hoàng lão cha trầm đến có thể vắt ra nước, sắc mặt Phùng Thị cũng không tốt, chính nàng cũng khó chịu vạn phần, ở lại đây chỉ làm cho mọi người khó chịu, thôi để Hoàng Nguyên bọn họ thu thập đi, vì thế nàng trốn đi vườn rau.
Trận nháo này, triệt để cắt đứt niệm tưởng của nàng.
Mười mấy năm chờ đợi, cố gắng, đều như trăng trong nước, hoa trong gương, tiêu tán.
Ngàn tư vạn tưởng, đáy lòng đau đớn như những gợn sóng từng vòng khuếch tán.
Đỗ Quyên không thích cảm giác này, không muốn bi thương bao trùm vạn vật!
Nàng là Đỗ Quyên, là Đỗ Quyên không buồn không lo!
Nàng mờ mịt nhìn quanh, muốn tìm nơi dựa vào, đuổi đi đau đớn trong lòng.
Vì thế nàng nhìn thấy một mảnh cải thìa xanh biếc, xanh đến nhức mắt, liền ngồi chồm hổm xuống cắt cải thìa, nghĩ, buổi trưa luộc cải thìa hay xào đây?
Như thế nào cũng tốt, không phải còn có lươn sao!
Nghĩ tới lươn, nàng liền nhớ đến Nhị Ny và Bệnh Chốc Đầu.
Sau đó, nàng phảng phất như tìm được hy vọng và khát khao, trong lòng không đau như trước nữa.
Sinh hoạt của Nhị Ny và Bệnh Chốc Đầu làm cho nàng có cảm giác yên tĩnh kiên định, đồng thời cũng khơi dậy nhiệt tình sinh hoạt. Nàng khẽ cười nghĩ, nên chuẩn bị hôn sự cho đại tỷ.