Điền Duyên

Chương 303: Chương 303: Đỗ Quyên chính là Đỗ Quyên




Trong tiếng ồ lên, có người kinh hô: “Xiêm y! Xiêm y trôi đi!”

Mọi người vội vàng quay đầu, thấy có người mải mê xem náo nhiệt không để ý, bất tri bất giác buông lỏng tay, một kiện xiêm y bị nước cuốn đi, trôi xuống hạ du.

Người phụ nữ đó gấp thẳng giơ chân, nhìn dòng sông ngoắc kêu: “Xiêm y! Trở về!”

Đáng tiếc xiêm y không phải gà chó hiểu tiếng người mà quay đầu. Nó như cũ trôi theo dòng nước, không hề quyến luyến chủ nhân.

Có người nói xuống sông vớt, kẻ nói đi về phía trước ngăn lại, loạn thất bát tao. Viễn Minh và Viễn Thanh huynh muội thấy cười ngửa tới ngửa lui.

May mắn hạ du có một người đi tới, khiêng một bộ lưới đánh cá, nhìn thấy tình hình này, đem sào trúc dài đưa ngang mặt sông một cái, cuối cùng vớt được xiêm y, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.

Đợi hòa hoãn lại quay đầu nhìn, Đỗ Quyên sớm dắt 2 đứa nhỏ đi.

Hoàng đại nương vẫn khó chịu, hùng hùng hổ hổ không ngừng.

Đáng tiếc không có đối tượng, dĩ nhiên không náo nhiệt bằng lúc trước.

Lại nói Đỗ Quyên, lúc mọi người lo vớt xiêm y đã cùng Nhị Ny rời đi.

Bởi nhà Nhị Ny ở lối khác, hai người chia tay.

Nhị Ny nhìn Đỗ Quyên, lo lắng nói: “Đỗ Quyên, ngươi đừng nóng giận...”

Đỗ Quyên lắc đầu cười nói: “Ngươi thấy ta tức giận sao? Yên tâm đi, ta rất khỏe mạnh. Đêm nay nếu có rãnh rỗi, ta còn đi xem các ngươi mò cá.”

Ngẫm nghĩ lại nhanh chóng hỏi: “Ngươi có ngại ta vướng bận hay không?”

Nhị Ny cao hứng liếc nàng một cái, nói: “Rất ngại! Chỉ ngại ngươi không đến!”

Nói giỡn vài câu, hai người rẽ lối đi.

Đỗ Quyên nắm tay Viễn Minh và Viễn Thanh đi về nhà. Nhớ tới tình hình trong nhà, nàng nói với 2 đứa nhỏ: “Nhà tỷ tỷ có việc, các ngươi đi về trước đi. Đi học cho giỏi, buổi trưa ta làm lươn đưa một chén cho các ngươi ăn.”

Viễn Minh, Viễn Thanh đáp ứng, tay cầm tay chạy về nhà.

Đỗ Quyên thấy hai huynh muội vào sân Nhậm gia mới quay đầu.

Nàng gặp Hoàng Lão Thực ở cửa nhà, đang gánh một gánh phân ra bên ngoài, đòn gánh ép tới cong cong, vội hỏi: “Cha, gánh đi bón cái gì?”

Hoàng Lão Thực gặp nàng rất cao hứng, nói: “Đỗ Quyên ngươi trở lại hả? Cha bón phân cho củ cải. Bón phân xong là không lo rồi, mùa đông củ cải mới ngọt đó.”

Đỗ Quyên nở nụ cười, nghiêng người để hắn đi qua.

Vào sân nhìn thấy Phùng Thị cúi đầu đang sóc đậu tương, hẳn đã sớm nghe nàng và cha nói chuyện, biết nàng trở lại nhưng làm bộ như không biết, nàng chủ động kêu lên: “Nương!”

Phùng Thị ngẩng đầu, không mặn không lạt nói: “Trở về rồi? Ta còn tưởng ngươi muốn ngốc ở nhà người ta một đời, không trở lại nữa.”

Mặt Đỗ Quyên cứng đờ, chợt cười cười, đi đến phòng bếp.

Nàng rốt cuộc cũng nếm được tư vị bị người mỉa mai lạnh nhạt.

Trước đây lúc chưa làm rõ thân thế của nàng, vô luận gia gia nãi nãi nói nàng như thế nào, Phùng Thị cũng sẽ mắng nàng, nàng đều không quan trọng; hôm nay khác rồi, tình cảnh này, lời này quả thật đâm vào tim, giống như chế nhạo nàng: “Có bản lĩnh thì đời này đừng trở về“.

Mẹ con ly tâm, khó qua như thế!

Đỗ Quyên không giống Phùng thị, sẽ không bị tức giận đến té xỉu, nhưng âm thầm làm quyết định.

Từ tối qua tai nghe mắt thấy sinh hoạt của Nhị Ny và Bệnh Chốc Đầu, trong lòng nàng có một ý niệm mơ hồ, tình hình sáng nay càng làm cho ý niệm thêm rõ ràng kiên định.

Phùng Thị thấy khuê nữ luôn luôn cười hì hì thế nhưng biến sắc mặt, hiển nhiên vết thương trong lòng kia chưa lành, càng thêm tức giận. Nàng nghĩ Đỗ Quyên sẽ trả lời một câu đại loại như: “Ta muốn a, nhưng Nhị Ny không giữ ta.”, hay là làm nũng nói: “Ta muốn a, nhưng luyến tiếc cha và nương!”, tựa như khuê nữ khi còn nhỏ, có lúc nàng muốn đánh nàng, nàng trốn đi Lâm gia cách vách, lát sau trở về. nàng cố ý hỏi: “Ngươi còn biết đi về, Thím Lâm ngươi không giữ ngươi ăn cơm sao?” Lúc ấy tiểu Đỗ quyên giòn tan đáp: “Giữ lại, ta không biết ngượng ngùng đồng ý rồi.”, chọc cho nàng lúc ấy bật cười.

Trước mắt, mẹ con các nàng đang làm gì đây?

Phùng Thị vừa phẫn nộ vừa khó chịu.

Lại nói Đỗ Quyên, đi vào phòng bếp tìm đồ thu thập lươn.

Hoàng Tước Nhi đang thái rau, nghe tiếng quay đầu, mừng rỡ kêu lên: “Đỗ Quyên! Ngươi trở lại? Yêu, ở đâu có nhiều lươn như vậy?”

Đỗ Quyên nói: “Nhị Ny cho. Đại tỷ ngươi không biết đâu, nhà bọn họ thực nhiều...”

Rồi đem chuyện tối qua nàng chứng kiến hai năm rõ mười nói cho Hoàng Tước Nhi nghe.

“Nhị Ny thật lớn mật, không sợ người nói.” Hoàng Tước Nhi nghe xong kinh hãi nhưng lại cười, vói tay lấy một cái rổ treo trên tường đưa cho Đỗ Quyên đựng lươn, “Thức một đêm ngươi không mệt hả? Để bên kia để ta làm. Ta thái rau gần xong rồi.”

Đỗ Quyên ném lươn vào rổ, để ở một bên, đến gần nàng hỏi: “Cắt cái gì vậy?”

Hoàng Tước Nhi nói: “Măng chua. Buổi trưa làm sủi cảo. Mấy ngày nay, Lao Yên các nàng ăn thanh đạm, ta muốn thay đổi khẩu vị, canh cũng không dám nấu nhiều, chỉ thêm chút măng chua.”

Nói xong, chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu áy náy gọi: “Đỗ Quyên!”

Đỗ Quyên mỉm cười lắc đầu, tỏ vẻ nàng không sao.

Nhưng Hoàng Tước Nhi lại ngừng tay, hai mắt nhìn chằm chằm nàng nghiêm túc nói: “Đỗ Quyên, ta suy nghĩ mấy ngày nay. Ta không khuyên ngươi, ngươi muốn như thế nào thì như thế đó đi. Tóm lại ngươi là muội muội ta, chỉ cần ngươi thích, ta sẽ cao hứng; Nếu ngươi không thích thì không gả Nguyên Nhi, ta cũng sẽ không nói ngươi. Chuyện này đặt trên người ta, ta cũng chịu không nổi. Ta lại không thể nói gì, cũng không thể đuổi Lao Yên ra.”

Đỗ Quyên nghe xong mũi cay cay, nhìn nàng cười.

“Đại tỷ, tính tình ta ngươi còn không rõ ràng sao? Đừng lo lắng cho ta.”

Hoàng Tước Nhi nhìn kỹ vẻ mặt nàng, yên lòng.

Thiếu nữ khẽ giọng nói với muội muội: “Ngươi không thoải mái thì nói với đại tỷ.”

Đỗ Quyên dùng sức gật đầu, cảm kích cười với nàng.

Nàng vừa tìm kéo giết lươn, vừa hỏi: “Hoàng Ly đâu?”

Hoàng Tước Nhi nói: “Cùng Tiểu Thuận ở trong phòng Hoàng Nguyên đọc sách.”

Hôm nay là ngày các học sinh tự mình ôn tập, nên Hoàng Nguyên không đi tư thục.

Hai chị em đang nói, chợt nghe ở cửa có người nói: “Đỗ Quyên cô nương, cô nương chúng ta muốn mời ngươi qua nói vài câu.”

Đỗ Quyên nhìn lại, thì ra là Hồng Linh.

Nàng nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “ Được, ta đến ngay.”

Hồng Linh thấy nàng không sầm mặt, nhẹ nhàng thở ra, vội quỳ gối thi lễ, lui xuống trước.

Hoàng Tước Nhi lo âu nhìn Đỗ Quyên nói: “Đỗ Quyên...”

Đỗ Quyên cười nói: “Đại tỷ đừng lo lắng, ta đi một lát rồi về.”

Nói xong cũng ra phòng bếp, đi về phía phòng cũ của Hoàng Nguyên.

Bên cửa sổ đông sương bên phải, Hoàng Nguyên nhìn bóng dáng của nàng, thần sắc rất lo lắng.

Đỗ Quyên đi vào gian phòng chính tay mình bố trí, tâm cảnh khác hẳn.

Tảm Lao Yên đang ngồi tại trên ghế mĩ nhân cúi đầu cắt vải, nghe thanh âm, ngẩng đầu lên thấy là Đỗ Quyên tới, vội vàng đứng dậy đi xuống dưới, cho nàng đi trên tháp ngồi, xin lỗi nói: “Vốn ta nên tự mình đi gặp cô nương, nhưng có vài câu muốn nói riêng với cô nương, nên cho Hồng Linh đi thỉnh cô nương.”

Đỗ Quyên ngồi xuống nói: “Đừng khách khí. Tay ngươi lành hẳn chưa?”

Nàng thấy nàng có thể thiêu thùa may vá, nên hỏi như vậy.

Tảm Lao Yên ngồi đối diện nàng, nhẹ giọng nói: “Tuy chưa toàn tốt, làm một ít việc vẫn được. Không làm gì thì tay không khoẻ được.”

Lúc này Hồng Linh rót trà đến cho Đỗ Quyên, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài, còn đóng cửa phòng lại.

Trong phòng liền an tĩnh lại.

Đỗ Quyên uống một ngụm trà, lập tức hỏi: “Cô nương có lời gì muốn nói?”

Ánh mắt Tảm Lao Yên phức tạp nhìn nàng, cảm thấy nàng không thống khổ như mình nghĩ, cũng không có vẻ căm thù đến tận xương tủy, ngược lại vẻ mặt thực trấn định, thực bình tĩnh, nhìn kỹ còn mang theo nụ cười nhẹ.

Chẳng biết tại sao, tâm tình nàng thư giản chút.

Nghĩ nghĩ, nàng nghiêm chỉnh hỏi: “Cuối cùng cô nương muốn như thế nào?”

Đỗ Quyên không vui nói: “Sao ngươi cũng hỏi ta như vậy?”

Vẻ mặt Tảm Lao Yên cứng lại, rất nhanh khôi phục, sau đó nói: “Là Lao Yên tùy hứng. Nhưng việc đã đến nước này, Lao Yên tuyệt không hối hận! Cô nương thì sao? Cô nương vừa yêu Hoàng công tử, cảm thấy cùng hắn có duyên phận kiếp trước, lại nhẫn tâm nhìn hắn khó chịu, vì cô nương trắng đêm không ngủ? Lao Yên đã không dám xa cầu bất cứ thứ gì, cam nguyện làm thiếp, cô nương chẳng lẽ còn bất mãn?”

Đỗ Quyên bật thốt lên: “Không hài lòng!”

Tảm Lao Yên không ngờ nàng thẳng thừng như vậy, không khỏi ngẩn ngơ.

Đỗ Quyên nói tiếp: “Cho nên ngươi không cần làm thiếp, ta thành toàn các ngươi!”

Tảm Lao Yên kinh ngạc nhìn nàng. Nửa ngày mới lắc đầu nói: “Nói thật, trước khi tới đây, Lao Yên có lòng riêng, là mong cô nương có thể duy trì hôn ước với Lâm gia, thành toàn ta và Hoàng công tử. Nhưng đi tới đây rồi mới phát hiện tình hình không như ta tưởng, hẳn Hoàng công tử yêu ngươi rất sâu. Ta không thể lùi bước, lại không muốn làm hắn khó xử, đành hứa hẹn làm thiếp mới có thể lưỡng toàn. Chỉ cần hắn không mặt co mày cáu, ta sẽ vui vẻ chịu đựng. Nhưng cô nương vẫn không thể tha thứ. Ta hỏi một tiếng: cô nương thật sự yêu hắn sao? Nếu yêu hắn, cớ gì ép bức hắn như thế, làm hắn thương tâm?”

Đỗ Quyên ngắt lời nàng, hỏi ngược lại: “Ngươi thật yêu Hoàng Nguyên sao?”

Tảm Lao Yên kinh ngạc nói: “Dĩ nhiên. Bằng không sao ta noi theo “Văn Quân bỏ trốn“.”

Nàng biết nàng đang làm gì, và sẽ mang tiếng gì.

Việc này không phải bất cứ cô gái bình thường nào có thể làm được!

Đỗ Quyên nói: “Trác Văn Quân bỏ trốn trong đêm là có lý do: Tư Mã Tướng Như dùng tiếng đàn tỏ ý trước, Văn Quân cảm giác ra tâm ý của hắn, lưỡng tình tương duyệt, lúc bỏ trốn Tư Mã Tướng Như ở bên ngoài tiếp ứng. Còn cô nương bỏ trốn là vì sao? Chẳng lẽ trước đây Hoàng Nguyên lén quyến rũ ngươi? Theo ta được biết, ngươi từng tỏ ý với Hoàng Nguyên, hắn đều cự tuyệt. Nhưng là, ngươi như cũ mặc kệ ý nghĩ của hắn, bất kể hậu quả đào hôn tìm đến nương tựa hắn, làm cho hắn rơi vào khó xử. Ngươi không biết sai, ngược lại nói ta không theo ý hắn, muốn ta im lặng chịu đựng!”

Nhất thời sắc mặt Tảm Lao Yên trắng bệch.

Nhưng nàng chung quy không phải là cô gái tầm thường, chỉ hơi trầm ngâm, liền gật đầu nói: “Vừa rồi Lao Yên thừa nhận suy nghĩ không chu toàn, cô nương tội gì châm chọc thêm? Ta đã xấu hổ muốn chết, nói thêm cũng vô ích. Nếu Hoàng Nguyên đối với ta không có tình nghĩa, sẽ không dung nạp ta ở đây. Hắn không phải là người dễ bị uy hiếp. Điểm ấy ta thấy rất rõ ràng, cô nương cũng rõ ràng.”

Lúc này đến phiên Đỗ Quyên biến sắc mặt, tim như bị dao cắt.

Nàng gật đầu nói: “Đúng vậy, ta rất rõ ràng, cho nên ta mới thành toàn các ngươi.”

Tảm Lao Yên rất nghi hoặc, nhịn không được hỏi: “Vì sao? Chẳng lẽ chúng ta không thể ở chung? Trước đây không phải chúng ta ở chung rất tốt sao, làm gì nhất định phải nháo đến lưỡng bại câu thương, làm cho hắn bị kẹp ở giữa tan nát cõi lòng? Nếu ta không chừng mực, cô nương giận có thể nói với hắn; nhưng ta tự bỏ trốn, không xứng là chính thê, tự cam làm thiếp, cô nương còn muốn như thế nào nữa?”

Đỗ Quyên như đinh chém sắt nói: “Đó là ngươi, không phải là ta! Đỗ Quyên chính là Đỗ Quyên, không phải là Tảm Lao Yên, tuyệt sẽ không cùng người chung một chồng, dù là chính thê cũng không được!”

Nói xong, thấy Tảm Lao Yên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không hiểu, cười lạnh nói: “Ngươi cũng không cần nhìn ta như quái thai, ta nhìn ngươi cũng giống quái thai đó! Ngươi tự so với Trác Văn quân, ta không nói đến chuyện ngươi tự mình bỏ trốn tới đây, phá nhân duyên tốt của ta ——” nói đến đây, nàng nhịn không được thanh âm nghẹn lại —— “Dù Hoàng Nguyên tiếp nhận ngươi, ngươi cũng không thể so được với Trác Văn quân. Trác Văn quân bỏ trốn với Tương Như, sau này Tư Mã Tương Như phú quý muốn nạp thiếp, nàng như thường không cho, viết ra bài thơ trứ danh < bạch đầu ngâm >, tâm chí cao thượng cỡ nào! Cho nên nàng bỏ trốn trở thành giai thoại thiên cổ! Mà ngươi lại tự cam làm thiếp, há có thể cùng nàng đánh đồng! Ta muốn rời xa Hoàng Nguyên, chính là bắt nguồn từ Trác Văn quân < bạch đầu ngâm >, “Văn quân có lưỡng ý, cố đến tướng quyết tuyệt. Nguyện được người đồng tâm, bạch thủ bất tương ly.” *. Ngươi có tư cách gì chỉ trích ta?”

* Dịch nghĩa:

Nghe lòng chàng có 2 ý

Nên thiếp quyết cắt đứt

Mong có được người một lòng không thay đổi

Đến khi bạc đầu chẳng xa nhau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.