Nhị Ny nói: “Sao không tốt? Ngươi ngủ ở đây đã là cho hắn mặt mũi.”
Đỗ Quyên bật cười.
Đang nói, Bệnh Chốc Đầu xách một thùng lớn nước ấm vào cho 2 cô gái tắm rửa.
Hắn đặc biệt cường điệu nói thùng tắm lớn cũng là mới, hắn chưa dùng qua.
Nhị Ny phất tay đuổi hắn, nói: “Nấu thêm một nồi nước nữa đi, một thùng không đủ.”
Bệnh Chốc Đầu vội nói: “Ta sẽ nấu, một nồi không đủ!”
Nói xong đi ra ngoài.
Đợi hắn đổ đầy thùng tắm, Bệnh Chốc Đầu lập tức bị Nhị Ny đuổi ra khỏi phòng, nói hắn tự tắm rửa rồi ngủ, không cần lại đây.
Bệnh Chốc Đầu bị đẩy đến lảo đảo đi ra, đến cửa, còn không quên dựa vào khung cửa quay đầu dặn Nhị Ny: “Buổi tối nếu sợ thì kêu ta!”
Nhị Ny vừa đẩy hắn ra khỏi phòng, vừa nói: “Biết! biết!”
Đỗ Quyên nhìn đôi thiếu niên nam nữ chất phác này, cảm động với tình yêu đơn giản của bọn họ, trong lòng tràn ngập ấm áp nên cười hỏi Nhị Ny đang đóng cửa quay vào: “Nếu ngươi nói sợ, chẳng lẽ hắn canh giữ ngoài cửa à?”
Nhị Ny xấu hổ đến uốn người, nói: “Nào có! Ta sợ cái gì chứ?”
Đỗ Quyên ha hả cười rộ lên, không ép hỏi nàng nữa.
Theo sau, Nhị Ny kiên trì muốn Đỗ Quyên tắm trước, vừa cùng nàng ríu rít nói chuyện, nói rất nhiều chuyện của nàng và Bệnh Chốc Đầu, Đỗ Quyên nghe được mùi ngon, ngẫu nhiên cảm giác vén mây phá nguyệt chợt lóe qua.
Một đêm này, Đỗ Quyên ngủ thật sự say.
Rạng sáng hôm sau, trước thời khắc rèn luyện buổi sáng, nàng chưa tỉnh hẳn, lật người, tỉnh tỉnh mê mê. Thẳng đến bên ngoài cho uông uông sủa, nàng thấy ngoài cửa sổ sáng, mới không nhanh không chậm rời giường.
Nhị Ny dậy sớm nấu cơm, cứng rắn giữ Đỗ Quyên ăn cơm.
Nhất thời Bệnh Chốc Đầu thu lươn trở lại, dùng cỏ xuyên bảy tám con đưa cho Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên vội vàng khoát tay nói: “Các ngươi vất vả như vậy, ta không thể lẫy. Giữ lại đãi khách đi. Nhà ta cũng không thiếu thịt ăn, hôm qua mới săn thú về đó.”
Bệnh Chốc Đầu nói: “Đỗ Quyên, ngươi cầm đi, ta còn rất nhiều.”
Nhị Ny cũng nói: “Khách khí với ta làm gì? Đãi khách nào kém vài con này!”
Nói xong, nàng giữ chặt tay Đỗ Quyên, kéo này đến một cái lu vỡ lớn cạnh tường viện. Cái lu co một lỗ lớn, phía trên đậy bằng một tảng đá. Nàng để Bệnh Chốc Đầu đem chuyển hòn đá kia xuống dưới, vạch lu ra, ý bảo Đỗ Quyên nhìn.
Đỗ Quyên thò đầu xem, nhịn không được cả người run lên, lùi lại một bước.
Trong lu là một đám lươn, lổm nhổm như rắn, làm nàng nổi gai ốc, “Nhiều như vậy!”
Nhị Ny đắc ý nói: “Trong phòng còn có một vại nữa! Sợ ngươi xem trên người khó chịu, nên tối qua không cho ngươi xem. Thế nào, ngươi còn muốn mấy con lươn này hay không?”
Đỗ Quyên cười nói: “Muốn, muốn! Nhị Ny tỷ tỷ, đợi lúc ngươi thành thân, ta sẽ không tặng thứ gì khác, ta lên núi săn chim trĩ, giúp ngươi thêm một chén đồ ăn.”
Nhị Ny cao hứng nói: “Tốt!”
Bệnh Chốc Đầu ở bên cạnh nói: “Còn có cá chạch, còn có cá...”
Nhị Ny lại nói: “Hai thứ này Đỗ Quyên thường ăn, ai hiếm lạ. Không như lươn, nàng không câu, ta mới đưa nàng.”
Đỗ Quyên không khỏi khen nàng thận trọng.
Sau bữa cơm, Đỗ Quyên và Nhị Ny ai nấy tự xách một chuỗi lươn về thôn.
Mới đi đến bờ sông, chợt nghe bờ bên kia có thanh âm thanh thúy gọi: “Đỗ Quyên tỷ tỷ ——”, tiếp theo lại có giọng nhỏ nhẹ, cũng kêu Đỗ Quyên tỷ tỷ.
Đỗ Quyên ngẩng đầu nhìn lên, đứng đối diện là huynh muội Nhậm Viễn Minh và Nhậm Viễn Thanh.
Nàng vội vàng cao giọng nói: “Đứng yên đừng nhúc nhích! Chờ ta tới.”
Sông này có cây cầu gỗ, tối qua bọn họ không muốn đi đường vòng, cho nên trực tiếp qua cầu. Đỗ Quyên sợ 2 huynh muội đi không vững, cho nên ra lệnh bọn hắn đứng yên tại chỗ.
Qua sông, 2 huynh muội vui vẻ nhào tới.
Nhị Ny nhìn 2 đứa bé phấn điêu ngọc trác, hâm mộ nói: “Đỗ Quyên, biểu đệ biểu muội ngươi thật xinh đẹp.”
Đỗ Quyên dạy 2 đứa nhỏ kêu; “Nhị Ny tỷ tỷ”, rồi cười với nàng nói: “Con nít đều là như vậy. Sạch sẽ chút sẽ làm cho người thích. Không tin đợi ngươi sinh sẽ biết.”
Nhị Ny đỏ mặt.
Đỗ Quyên dắt tay Viễn Thanh, hỏi: “Sao các ngươi tới đây?”
Viễn Thanh cười cong ánh mắt nói: “Ta nhớ Đỗ Quyên tỷ tỷ. Cùng ca ca tới nhà Nhị Ny tỷ tỷ, không thấy nên tìm tới đây.”
Nhậm Viễn Minh cũng nói: “Tỷ tỷ buổi sáng không đi luyện võ, cha và nương đều hỏi.”
Đỗ Quyên biết Nhậm Tam Hòa lo lắng, cho dù nghe Hoàng gia nói mình ở nhà Nhị Ny cũng còn muốn Viễn Minh và Viễn Thanh sớm tới gọi.
Nàng giơ lươn trong tay lên, cười nói: “Ta ở nhà Nhị Ny tỷ tỷ được thứ tốt đó. Nhìn nè, lát nữa nấu cho các ngươi ăn.”
Nhậm Viễn Minh vội đi qua cầm lấy, không hề sợ hãi.
Mấy người vừa đi vừa nói giỡn, đi vào trong thôn.
Đêm qua, Đỗ Quyên ra thôn đi về hướng Tây, sau đó đi về phía nam quẹo về chân núi, lại đi hướng Đông đến nhà Bệnh Chốc Đầu. Hôm nay dĩ nhiên không cần đi đường vòng, chỉ cần trực tiếp đi theo hướng Bắc vào thôn là được.
Đường vào thôn qua một con sông, liễu bên bờ sông mọc hỗn độn chen chúc với hòe các loại cây lớn nhỏ khác. Ven sông gần mép nước có rất nhiều phiến đá xanh lớn nhỏ không đồng nhất, rất nhiều phụ nữ và con gái ngồi xổm trên phiến đá giặt rửa gì đó. Có người giặt xiêm y, kẻ thì rửa rau, người rửa rổ, sàng trúc, còn có người rửa đậu... Tiếng cười nói cùng với tiếng nước chảy xuôi.
Trong đám người này, một giọng đột ngột nói lớn lọt vào tai Đỗ Quyên.
“... Các ngươi nói, người cao quý như vậy, bỏ cuộc sống phú quý, muốn gả cho Nguyên Nhi nhà ta, chứng tỏ quyết tâm lớn bao nhiêu? Nguyên Nhi ta thiện tâm, luyến tiếc Đỗ Quyên, nên vẫn kiên quyết muốn cưới nàng làm vợ. Người ta chỉ mong làm thiếp! Các ngươi nói, vậy còn bạc đãi nàng sao? Ta chưa kể tới chuyện vợ con trai cả ta cứu mạng của nàng. Một bé gái mồ côi nhặt được, đừng nói là cưới làm vợ, dù là nha đầu sai sử, cũng không thể phản đối. Nàng thì tốt rồi, một bụng ủy khuất, làm như nhà chúng ta thiếu nợ nàng vậy, dỗi chạy vào trong núi, đi bốn năm ngày mới trở về. Trở về mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, sai sử Tước Nhi và Hoàng Ly hầu hạ nàng tắm rửa ăn cơm. Ăn xong ngay cả xiêm y cũng không giặt, liền bỏ đi ngay cả cái bóng cũng không thấy. Đến bây giờ còn chưa trở về. Một gia đình lớn nhỏ đều gấp đến độ ăn ngủ không yên, cha mẹ nàng đều khổ sở muốn chết. Nguyên Nhi mang theo Hoàng Ly đi tìm, nửa đêm tối tăm, hắn một người đọc sách, nào đi qua đường đêm...”
Hoàng đại nương vừa giặt xiêm y, vừa kể tội Đỗ Quyên.
Nàng càng nói càng thuận miệng, đem lời dặn dò của Hoàng Nguyên quên sạch
Những phụ nữ kia sôi nổi phụ họa, đều nói Đỗ Quyên quá mức, điều này cũng không gả, kia cũng không gả, nháo đến nháo đi cũng không biết đến cùng muốn như thế nào.
Nhị Ny nghe xong tức giận muốn chết. Chuyện khác nàng không nói, Đỗ Quyên tối qua không về nhà, không phải nàng đã gọi Bệnh Chốc Đầu đi Hoàng gia báo tin sao, sao đến miệng Hoàng đại nương thành như vậy?
Đỗ Quyên cười tủm tỉm nghe nãi nãi chê trách mình.
Đúng, chính là khó chịu!
Muốn nãi nãi sửa lại tật xấu này, vĩnh viễn không có khả năng; muốn Phùng Thị không thèm để ý, không tức giận nghe hết lời nãi nãi than phiền, cũng là vĩnh viễn không có khả năng. Tính tình các nàng, mẹ chồng nàng dâu thật xứng, là tuyệt phối.
Nhưng là, hôm nay Đỗ Quyên nghe lời này!
Nàng đi đến một cây liễu, ngồi xổm xuống, đối với trong sông la lớn: “Nãi nãi, ngươi nói cái gì?”
Hoàng đại nương sợ tới mức tay run lên, quay đầu nhìn ra phía sau.
Chỉ thấy cháu gái ngồi xổm dưới cây liễu, cười híp mắt nhìn nàng; bên cạnh còn có Viễn Minh và Viễn Thanh, 2 tiểu bất điểm ngồi như đang xem diễn, bộ dáng hưng trí bừng bừng, nhìn những người ngồi ven sông; Nhị Ny lại đứng ở một bên, nghiêm mặt.
Trong chớp mắt Hoàng đại nương lập tức kêu lên: “Ngươi còn biết đường trở về? Ngươi...”
Đỗ Quyên ngắt lời nàng, nói: “Tối qua ta ngủ ở nhà Nhị Ny, phụ nàng một tay. Không phải ta đã kêu Bệnh Chốc Đầu ca đi nói với nhà sao? Bệnh Chốc Đầu ca nói, trên đường hắn gặp Hoàng Nguyên và Hoàng Ly, nói cho bọn hắn biết. Sao Hoàng Nguyên không có nói cho nãi nãi biết việc này?”
Hoàng đại nương cả giận: “Nói rồi ngươi không trở về nhà? Ngươi chỉ biết làm cho đã nư!”
Đỗ Quyên không để ý tới nàng, nói tiếp: “Ta đi vào núi lấy linh chi và dược liệu, dù ít cũng bán được hai ba trăm lượng bạc, sao nãi nãi nói như thể ta đi chơi vậy?”
Bờ sông yên tĩnh, mọi người đều bị “Hai ba trăm lượng bạc” hấp dẫn.
Vốn nước chảy vang, thêm tiếng nện xiêm y, tiếng rửa ráy, thanh âm nói chuyện không cao, căn bản không nghe được, bởi vậy mọi người đều dừng tay, nghiêng người lắc cổ, nhìn hai bà cháu, một người đầu sông, một kẻ cuối sông, đối diện tranh cãi.
Hoàng đại nương thấy mọi người đều nhìn nàng, cảm thấy đuối lý.
Nhưng với tính tình của nàng sao chịu bỏ qua, kiên trì nói: “Dạo hay không dạo thì không nói, không phải là trong lòng ngươi không thoải mái mới lên núi hả? Tảm cô nương người ta còn chưa ủy khuất, ngươi còn ra vẻ trước người ta. Nếu không phải mẹ ngươi năm ấy liều mạng ôm ngươi về, bây giờ còn không biết ngươi đang ở đâu, còn không biết tốt xấu, không biết báo ân...”
Đỗ Quyên ngắt lời nàng: “Nãi nãi, nương ta đã cứu ta, nhưng ngươi năm ấy đem đẩy ta xuống sông, mạng này coi như đã trả cho Hoàng gia. Sau này, ở Cây Lê Câu nãi nãi bỏ ta. Nói tới, nãi nãi còn thiếu ta một cái mạng đó!”
Đỗ Quyên nghiêm trang cùng bà già tính trướng, kể được hết sức rõ ràng.
Viễn Minh lớn tiếng trợ hứng: “Đúng, còn thiếu một cái mạng!”
Viễn Thanh cũng nhẹ nhàng kêu: “Thiếu một cái mạng!”
Hoàng đại nương nghe lý do thoái thác này, thiếu chút nữa lộn cổ xuống sông.
Đỗ Quyên biết nàng tiếp theo sẽ mắng, không chờ nàng mắng, cười nói: “Dĩ nhiên, ta sẽ không đòi nợ nãi nãi, nãi nãi yên tâm đi. Ta vẫn muốn cảm tạ nương đã cứu ta, cho nên ta ở lại Hoàng gia báo ân.”
Hoàng đại nương cả giận nói: “Báo ân? Báo thù thì có! Ngươi nhìn xem ngươi xoay Nguyên Nhi trong tay, suốt ngày vì ngươi lo lắng; mẹ ngươi mang thai, ngươi cũng không...”
Đỗ Quyên nhắc nhở: “Nãi nãi, Hoàng Nguyên cũng bị người ta nhặt đi.”
Hoàng đại nương giận quá, cất cao giọng nói: “Nguyên Nhi giúp Dương gia kiếm rất nhiều bạc, cuối cùng còn bồi thường bọn họ ba ngàn lượng phí nuôi nấng, ngươi có thể so sao?”
Đỗ Quyên cũng cao giọng nói: “Sao ta không thể so? Dương gia đưa Hoàng Nguyên đến trường đọc sách, hắn sau này mở cửa hàng kiếm tiền cho Dương gia. Hoàng gia không đưa ta đọc sách, ngược lại là ta dạy cháu trai cháu gái Hoàng gia đọc sách; Ta từ ba bốn tuổi đã bắt đầu cho gà, heo ăn, giặt đồ, nấu cơm, làm việc nhà; Trưởng thành lại lên núi săn thú dưỡng gia, sao ta không thể so? Hoàng gia trả cho Dương gia ba ngàn lượng bạc, cũng do ta kiếm đến. Bằng không, cửa hàng của Hoàng Nguyên ở phủ thành đã sớm mất!”
Hoàng đại nương không thể tin hỏi: “Ba ngàn lượng bạc là do ngươi kiếm?”
Đỗ Quyên như đinh chém sắt nói: “Ta kiếm về! Ta sao lá trà bán được! Một ngàn lượng bạc một cân, không tin ngươi đi hỏi tiểu dượng của ta.”
Bờ sông ầm ầm nổ tung, so với lúc nãy nghe hai ba trăm lượng bạc càng khiếp sợ hơn.