Đỗ Quyên giảm nhẹ động tác gõ xiêm y, mỉm cười lắng nghe.
Tiếng tiêu quanh quẩn trong không gian sơn thôn, cùng âm thanh của trời đất, của tiếng người hài hòa xen lẫn nhau, thành bản sonata đêm xuân.
Đỗ Quyên từng nói với Lâm Xuân, công phu làm nghề mộc có thể dựa vào luyện tập từng bước đề cao, nhưng có vài thứ không thể dựa vào luyện tập để nâng cao, tỷ như năng lực cảm giác thiên nhiên.
Nàng cảm thấy tay nghề Lâm Xuân đã lên tới trình độ nghệ thuật. Nếu muốn hình thành phong cách độc đáo riêng của mình, phải có năng lực cảm giác bén nhạy với sự vật quanh mình, người bình thường ít có nội hàm, bởi vậy đề nghị Lâm Xuân học thổi địch.
Âm nhạc có thể trợ giúp tinh lọc tâm cảnh, đạt tới kỳ ảo cảnh giới.
Đánh đàn đương nhiên cũng có thể, nhưng trong thôn không có người biết đàn, nhưng rất nhiều người biết thổi địch.
Vừa vặn Nhậm Tam Hòa biết thổi tiêu, vì thế Lâm Xuân học thổi tiêu.
Lúc mới bắt đầu học, hắn làm cho láng giềng bất an. Một thời gian dài, mọi người nghe quen, mỗi đêm đều nhờ tiếng tiêu để đi vào giấc ngủ. Nếu một ngày Lâm Xuân không thổi, có người còn không quen nữa.
Đương nhiên, cũng có người thô bỉ sát phong cảnh.
Tỷ như có hán tử nói: “Đứa trẻ này, ở đâu mà có tinh thần tốt như vậy, ngày nào cũng thổi!”
Hắn mệt gần chết, hận không thể ngã đầu là ngủ.
Người khác nói tiếp: “Con trai mười mấy tuổi, tinh thần còn không tốt sao? Lớn rồi muốn lấy vợ. Ngay cả mèo còn kêu xuân huống chi con trai mười mấy tuổi!”
Nếu Lâm Xuân nghe lời này, sợ là từ nóc nhà té xuống.
Trong đêm xuân, quả thật thiếu niên cũng có chút tình ý, nhưng đánh đồng với “mèo kêu xuân”, thì hắn không thể tha thứ.
Bị ví như “mèo kêu xuân” không chỉ có một mình Lâm Xuân. Hắn mới thổi một lúc, xa xa nơi giữa thôn đã truyền đến thanh âm hoà cùng tiếng tiêu, mười phần mạnh mẽ, cao vút.
Đây là Cửu Nhi!
Đêm nay tiểu tử này thổi rất nhiệt tình, hình như rất hưng phấn.
Nhị Nha thấy Đỗ Quyên nhẹ nhàng nện xiêm y, vừa chú ý nghe khúc, ngay cả Hoàng Tước Nhi chà xiêm y cũng không ra tiếng, nên cũng không dám nói lời nào.
Tuy nàng nghe không hiểu lắm, cũng đại khái biết tiếng tiêu vì Đỗ Quyên mà phá lệ vui vẻ.
Đối với Lâm Xuân và Cửu Nhi, không phải nàng không vụng trộm ảo tưởng qua, chỉ là nàng tự hiểu lấy bản thân, bởi vậy trước nay không dám hy vọng xa vời.
Nàng ở cách vách Lâm gia, từ nhỏ Lâm Xuân đã xem Đỗ Quyên là tâm điểm, nàng thấy rất rõ ràng, hiểu rằng dù Đỗ Quyên không gả cho Lâm Xuân, Lâm Xuân cũng sẽ không cưới nàng. Về phần Cửu Nhi, đó là nhi tử có tiền đồ nhất của đại phòng Lâm gia, nàng cũng không thể trèo cao với tới được.
Nhưng thiếu nữ mười mấy tuổi không thể tránh khỏi có lúc nghĩ tới chuyện này.
Trước đó vài ngày, có người tới cửa xin cưới nàng.
Tuy nàng không dám trèo cao Lâm Xuân và Cửu Nhi nhưng cũng có chờ đợi của mình, chỉ là cha mẹ nàng chưa chắc bận tâm ý tưởng của nàng. Nàng cũng không có dũng khí chống lại gia gia nãi nãi như Đỗ Quyên.
Nhưng cũng không thể không làm gì hết.
Nàng hy vọng Đỗ Quyên giúp nàng. Đỗ Quyên rất có chủ kiến và vẫn luôn chiếu cố nàng. Huống hồ quan hệ của người kia và Đỗ Quyên cũng không sai.
Bởi vì trong lòng có việc, Nhị Nha không thể yên tĩnh nghe khúc, trong chốc lát đã không nhịn được.
Nàng nhẹ giọng nói: “Mấy huynh đệ Lâm gia đều tốt có thể làm, đêm nay cha ta còn khen ngợi, nói bọn họ tốt hơn những đứa con trai khác trong thôn. Còn nói Tiểu Bảo ca ca ngươi cũng tốt, vừa học thợ mộc, vừa học săn thú lại hiểu chuyện, lại có thể làm, so với cha hắn tốt hơn nhiều.”
Nàng biết, tuy nhà Đỗ Quyên bất hòa gia gia nãi nãi bên kia nhưng tỷ muội các nàng vẫn có quan hệ tốt với Hoàng Tiểu Bảo. Trận đại náo xảy ra vài năm trước, Hoàng Tiểu Bảo còn nói chuyện giúp bọn họ.
Đỗ Quyên cũng nguyện ý nói tốt giúp đường ca, nên nhẹ giọng nói: “Tiểu Bảo ca ca thực có khả năng lại chịu động não, hiện tại làm ra đồ tốt hơn thúc ta khi còn nhỏ làm.”
Nhị Nha dừng lại, tùy ý hỏi: “Đại Nữu tỷ tỷ ngươi xuất giá đã hai năm, chắc Tiểu Bảo cũng sắp cưới tẩu tử cho các ngươi phải không? Nhà ngươi lại phải ra một số bạc lớn.”
Đại Nữu gả đi Cây Lê Câu. Lúc thành thân, Hoàng lão cha ra lệnh đại nhi tử lấy năm lạng bạc cho chất nữ thêm trang.
Mấy năm nay qua được yên tĩnh, Đỗ Quyên cũng lười cùng gia gia nãi nãi tranh. Dù sao qua vài năm nữa Hoàng Tước Nhi cũng phải thành thân, đến lúc đó tiểu thúc dám không lấy số bạc tương ứng ra thêm trang, nàng có biện pháp làm cho bọn họ mất mặt, cho nên như cho mượn vậy.
Tuy trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng không muốn nói việc này với người ngoài.
Bởi vậy trả lời: “Tiểu Bảo ca ca đón dâu sợ là không nhanh như vậy. Đã nói qua vài mối đều không thành đâu.”
Nhị Nha không có hứng thú với việc nhà Đỗ Quyên ra bạc, bất quá là mượn việc này nói chuyện mà thôi, bởi vậy Đỗ Quyên trả lời đúng tâm ý của nàng.
Nàng cười nhẹ nói: “Nhìn không ra Tiểu Bảo ca ca ngươi thật kén chọn.”
Hoàng Tước Nhi nói tiếp: “Ai mà không kén chọn chứ? Nếu ca ca ngươi không kén chọn, hôm kia xem mắt sao lại không thành chứ?”
Nhị Nha bỏ qua ca ca của mình, Quả Cân, tiếp tục truy vấn tiêu chuẩn tuyển vợ của Hoàng Tiểu Bảo: “Ca ta đâu có kén chọn, đó là người ta xem coi trọng nhà ta. Tiểu Bảo ca ca ngươi muốn tìm loại con gái nào?”
Rồi bày ra bộ dáng thám thính bát quái.
Đỗ Quyên cũng không nghi ngờ, bởi vì nàng cũng thích nghe mấy chuyện này.
Sinh hoạt những người dân ở đây đều như một câu chuyện. Chuyện vụn vặt, linh tinh rất được yêu thích.
Nàng liền cười nói: “Biết nói sao đây? Đại khái cần chút duyên phận đi. Là cháu đích tôn, lúc gia gia nãi nãi ta tuyển người khó tránh khỏi cẩn thận chút.”
Còn có một câu nàng chưa nói, đó là vết xe đổ Phùng Thị. Gia gia nãi nãi sợ cưới cháu dâu về giống như con dâu cả, nên phải mở to mắt ra chọn.
Nhị Nha trầm mặc.
Bất tri bất giác, xiêm y đã giặt xong, nàng vẫn còn đang ngẩn người.
Mãi đến khi Hoàng Tước Nhi hỏi: “Nhị Nha ngươi giặt xong chưa?”
Nhị Nha mới vội nói: “Xong rồi. Ta đi về trước, người ở nhà ngủ hết rồi.”
Bưng lên thau gỗ vội vội vàng vàng bước đi.
Chờ nàng đi xong, Hoàng Tước Nhi mới nhỏ giọng nói với Đỗ Quyên: “Nàng hỏi Tiểu Bảo làm cái gì? Có phải là coi trọng ...”
Đỗ Quyên sửng sốt, hồ nghi nói: “Không thể nào!”
Hoàng Tước Nhi liếc nàng một cái, nói: “Sao lại không thể! Chỉ có ngươi ngây ngô.”
Nàng vẫn cảm thấy Đỗ Quyên rất thông minh, cái gì cũng biết. Đợi lớn một chút, bỗng nhiên phát hiện muội muội này kỳ thật không cái gì cũng biết, có đôi khi thật ngây thơ. Tỷ như Nhị Nha vừa rồi, tâm tư con gái nàng vừa nghe là hiểu, nhưng Đỗ Quyên nghe không hiểu.
Nàng không biết là bởi vì tâm lý tuổi tác của Đỗ Quyên già giặn hơn, trong lòng lại có người, làm sao để ý mấy chuyện đó, bất quá coi như là nhàn thoại nghe xong rồi thôi. Nếu nàng dụng tâm sẽ phát giác ra.
Thấy Hoàng Tước Nhi nói mình ngây ngô, Đỗ Quyên nhịn cười không được.
Hai người giặt xiêm y xong, xoay người vào nhà.
Ở trong sân phơi xiêm y, Hạ Sinh đi tới, khẽ giọng kêu lên: “Tước Nhi! Giặt xong?”
Hoàng Tước Nhi gật đầu, nói: “Ngươi còn chưa ngủ, đang làm cái gì vậy?”
Hạ Sinh đến gần nàng, xem ra có lời nói với nàng.
Thời khắc tuyệt vời như thế, Đỗ Quyên không muốn quấy rầy bọn họ. Dù sao đã định thân, lại ở trong nhà mình không sợ có chuyện. Bởi vậy nàng ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà phía tây Lâm gia phất tay.
Tiếng tiêu lập tức dừng lại. Lâm Xuân giơ tay lên, một cọng dây thừng bay xuống, đầu cọng dây rơi trên đầu tường Hoàng gia.
Đỗ Quyên đưa tay kéo dây thừng. Lâm Xuân nhẹ nhàng kéo một cái, nàng liền phóng qua tường viện nhà mình, bay qua đầu tường Lâm gia, phi thân lên nóc nhà phía tây Lâm gia.
Tới nóc nhà, nàng ngồi xuống bên người Lâm Xuân, khẽ cười nói: “Vẫn là ở trên đây tốt. Vừa lên đến là cảm thấy lòng dạ trống trải. Sao ngươi còn không đi luyện công?”
Nói tới cái này nàng liền nhịn không được bội phục. Đứa nhỏ này cùng học với mình, vừa học thợ mộc, nhưng võ công chưa từng lơ là. Sớm muộn gì đều luyện tập bất chấp mưa gió, bao nhiêu năm như 1 ngày.
Lâm Xuân nhìn nàng hỏi ngược lại: “Ngươi lại không đi?”
Đỗ Quyên không chút xấu hổ nói: “Không đi. Hôm nay ta mệt eo mỏi lưng đau, ngủ còn không kịp nữa. Ta lại không muốn làm đại hiệp, mỗi buổi sáng luyện một lần là được.”
Lâm Xuân nghe xong, liền nhìn nàng cười.
Hai người dần lớn lên, Đỗ Quyên đối với Lâm Xuân từ ban đầu ân cần dạy bảo, bất tri bất giác biến thành cùng hắn thương lượng, gần đây lại biến thành thường hỏi ý kiến hắn, thậm chí có một số việc bắt đầu ỷ lại.
Loại biến hóa này, Đỗ Quyên đều không nhận ra.
Lâm Xuân đương nhiên che chở nàng, cũng không cảm thấy.
Đỗ Quyên lại hỏi: “Buổi chiều ngươi nói cây trà mọc nơi nào? Có xa hay không?”
Lâm Xuân nói: “Rất xa. Với cước trình của chúng ta sợ cũng phải chạy bốn năm canh giờ.”
Nếu như không xa, cây trà đó sợ đã sớm đã bị người phát hiện.
Đỗ Quyên nói: “Vậy tỷ ta không đi được. Ta mang Hoàng Ly đi thôi.”
Nàng không tiện ra ngoài riêng rẽ với Lâm Xuân. Hoàng Ly đang tập võ, mang nàng đi vừa lúc rèn luyện một phen.
Lâm Xuân gật đầu nói: “Kêu Cửu Nhi đi chung. Đi ra ngoài một chuyến, thế nào cũng phải mang thứ tốt về. Ngày kia đi. Chỗ đó núi cao, lá trà lớn chậm, đi sớm không được.”
Đỗ Quyên gật đầu, đánh giá bốn phía.
Ngồi cao, nhìn được xa.
Ánh trăng bao phủ thôn trang, sương mù nhẹ bay, đẹp không thể tả!
Yên lặng một hồi, nàng nghiêng đầu nhìn xuỗng phía dưới sân thấy Hạ Sinh đang lấy cái gì đó cho Hoàng Tước Nhi xem, thấp giọng nói chuyện. Nàng mỉm cười nói: “Ca ngươi đang làm gì mà thần thần bí bí vậy?”
Lâm Xuân liếc mắt nhìn xuống, nói: “Thạch điêu. Mỗi buổi tối hắn đều cân nhắc, điêu khắc vài ngày, khắc hình Tước Nhi tỷ tỷ. Lúc này lấy ra chắc đã điêu khắc xong.”
Đỗ Quyên nhịn không được bắt đầu cười khẽ, nói: “Hắn còn công tư rõ ràng nữa, không chiếm dụng thời gian sinh hoạt chung. Là sợ cha ngươi nhìn thấy bị mắng?”
Lâm Xuân nhỏ giọng nói: “Đều không phải, là sợ người nhìn thấy.”
Đỗ Quyên liền che miệng cười trộm.
Tuy hai người hạ giọng nói chuyện nhưng vẫn bị Lâm Đại Đầu ở sương đối diện phát hiện.
Hán tử nhìn thiếu nữ đang ngồi trên nóc nhà, khóe miệng liên tục mím lại, kiệt lực bỏ qua.
Bời là Đỗ Quyên nên hắn bỏ qua. Nếu là một người khác, hắn sẽ lập tức giơ chân chửi mắng.
Đây chính là nóc nhà a!
Nữ nhân là không thể lên nóc nhà, bằng không một gia đình bị xui xẻo!
Con gái cũng không được!
Con gái đẹp cũng không thể!
Nhưng là, cô gái này không phải là cô gái bình thường, là người hắn một lòng muốn cầu làm con dâu, Đỗ Quyên. Hiếm khi nàng và nhi tử ngồi chung một chỗ, lại là buổi tối, dưới ánh trăng lãng mạn như thế, sao hắn có thể không có mắt phá hư cảnh đẹp của 2 người chứ?
Đương nhiên không thể!
Hắn liền thuyết phục chính mình: Đỗ Quyên không phải là cô gái bình thường, đó là người được Ngư nương nương cứu qua, có đại phúc khí, cho nên nàng có thể lên nóc nhà ngồi!
Tìm được lý do xong, hắn liền đi ngủ, để “mắt không thấy tâm không phiền“.
Từ lúc hắn bắt đầu nhìn thấy Đỗ Quyên, hắn chưa từng chiếm được thượng phong trước mặt nàng. Hắn đã quen.