Điền Duyên

Chương 173: Chương 173: Tiếng tiêu đêm xuân




Vẻ mặt Phùng Thị và nương Nhị Nha, chính là vợ lão Quả Cân, đều tươi cười.

Tiếp đó lại khen Đỗ Quyên có thể làm, săn được hồng gà cảnh và thỏ béo.

Thu Sinh liếc mắt nhìn Đỗ Quyên, cố ý nói: “Ta nói các ngươi nha. Ta săn được dã vật cũng không thấy các ngươi nhìn một chút, mà cứ nhìn chằm chằm Đỗ Quyên. Chẳng lẽ nàng săn được gà vàng gà bạc, so với ta săn quý giá hơn?”

Mọi người đều cười không ngừng.

Cười xong, Đỗ Quyên đối với hắn nói: “Thu Sinh ca ca, ngươi săn sao có thể so với ta. Gà và thỏ chết trên tay ta, đó là phúc khí của bọn họ, cuối cùng siêu thoát khổ hải, đắc đạo thăng tiên. Động vật chết trên tay ngươi, đó là vận khí chúng nó không tốt, có thể xem như xui xẻo cực kì ...”

Mọi người lại một trận ầm ầm cười to.

Thu Sinh nghe Đỗ Quyên ngụy biện, sớm giác ngộ cười to.

Nhìn miệng nàng cười tươi đẹp đẽ không câu thúc, bỗng nhiên cảm thấy nàng nói không sai, động vật chết dưới tay nàng thật sự rất có phúc khí. Tưởng tượng bàn tay trắng nõn kia uyển chuyển nhẹ vung lên, không hề giống như mình, biến thành huyết tinh hung tàn...

Trong lòng hắn nổi lên cảm giác nhẹ nhàng êm ái.

Lâm Đại Đầu cũng không buông tha đại nhi tử, cười nhạo một tiếng nói: “Đỗ Quyên bao lớn, ngươi bao to? Đỗ Quyên là con gái, bộ dạng ngươi như vậy năm lớn ba thô, không biết xấu hổ cùng nàng so?”

Nha đầu kia, lên núi biết săn bắt, xuống sông có thể mò cá, làm xiêm y, nấu cơm mọi thứ đều rành rẽ. Người không biết nghe xong lời ngươi, khẳng định cho rằng bộ dạng nàng cao lớn thô kệch, nên có thể săn thú bắt cá, ai nghĩ tới bộ dạng nàng như thế này.

Mỗi ngày mỗi tháng lòng hắn đều nóng như lửa đốt, hận không thể đại diện Lâm Xuân ra mặt thổ lộ với Đỗ Quyên, sớm ngày cưới nàng về nhà.

Nhưng “Hoàng Thượng không vội thái giám gấp” thì có ích lợi gì!

Lâm Xuân, tên tiểu tử đáng chết này, đã 15 tuổi rồi sao vẫn không thông suốt chứ?

Lâm Đại Đầu hận rèn sắt không thành thép, lại không dám cưỡng bức nhi tử, cũng không dám cùng Hoàng gia cầu hôn. Nay Hoàng gia là khuê nữ đương gia, nếu Đỗ Quyên không đáp ứng cửa thân này, dù hắn nhắc lại chuyện năm đó cũng vô dụng.

Cho nên, hắn cố lấy lòng Đỗ Quyên, thần thái thập phần nịnh nọt.

Nương Nhị Nha vốn rất cao hứng, thấy ai cũng khen Đỗ Quyên, nhịn không được lại ghen tị, lại trách khuê nữ không để mình nở mặt, bởi thế nói: “Nhị Nha là đứa vô dụng. Nếu nàng có một nửa năng lực của Đỗ Quyên, ta cũng không cần lo lắng.”

Nhị Nha nghe xong tươi cười cứng ở trên mặt, thần sắc ảm đạm.

Đỗ Quyên đem thần sắc bé gái nhìn ở trong mắt, nhịn không được nổi giận.

Bình thường Nhị Nha rất dễ tự ti, nghe lời này càng tự ti hơn.

Nàng liền nói với nương Nhị Nha: “Thím, tỷ tỷ ta cũng không săn thú, nương ta cũng không nói nàng vô dụng. Không săn thú thì không thể làm chuyện khác sao? Nhị Nha cần mẫn lại có thể làm, thím ghét bỏ nàng thì đưa cho nương ta làm khuê nữ đi.”

Những người này thực dễ dàng đỏ mắt, muốn con gái tranh mặt mũi cho mình, cũng không nghĩ tới sở trường mỗi người khác nhau, sao có thể so sánh như vậy?

Lại nói, nàng với Đỗ Quyên có thể so được sao?

Nàng mang theo ký ức chuyển thế, trở ngược về hai mươi mấy năm, lại cùng Nhậm Tam Hòa học văn học võ, học một cái là mười mấy năm, người bình thường có thể so?

Kỳ thật, so với những đứa nhỏ khác trong thôn, nàng thật thấy hổ thẹn.

Trong thôn rất nhiều đứa trẻ thập phần trí tuệ, có sở trường riêng. Không nói tới Cửu Nhi và Lâm Xuân, lấy Hòe Hoa mà nói, ban đầu Đỗ Quyên không muốn dạy nàng. Nàng cũng có mắt, không dám bám lấy nàng, lại thật sự bằng nghị lực nhận được rất nhiều chữ, sau đó mua sách về xem... Cho đến ngày nay, Đỗ Quyên không thể không kính nể nàng.

Phùng Thị và vợ Đại Đầu vội khen ngợi Nhị Nha.

Vợ Đại Đầu không chút lưu tình nói: “Hừ, người phụ nữ này hông biết tốt xấu! Nhị Nha trong ngoài đều làm, so với con trai ngươi Quả Cân đều không kém, ngươi còn không biết đủ. Đây là đang khoe khoang với người không có con gái như ta phải không?”

Tháy người cũng khen Nhị Nha, nương Nhị Nha xấu hổ nhưng rất vừa ý.

Hạ Sinh tắm rửa xong đi ra, thấp giọng nhỏ nhẹ hỏi Hoàng Tước Nhi.

Nói cười, Hoàng Lão Thực sớm đã cầm lấy đồ trên tay khuê nữ đi vào nhà, hỏi tình hình hái trà trên núi, Đỗ Quyên một năm một mười nói cho hắn biết.

Lâm Xuân cũng giúp đem đồ vào sân Hoàng gia.

Hoàng Ly đứng ở cửa phòng bếp giòn giã nói: “Đều trở lại! Ăn cơm ăn cơm.”

Bỗng nhiên nhìn thấy gà trên tay Lâm Xuân, vội nói: “Nhị tỷ săn chim trĩ? Vậy thì chờ thêm chút nữa, ta lại nấu thêm một món. Cha, đem gà này làm thịt.”

Hoàng Tước Nhi nghe xong ngạc nhiên nói: “Còn giết gà? Có thể làm kịp sao?”

Hoàng Ly bình tĩnh an bài nói: “Kịp. Ta lập tức nấu nước, để cha nhổ lông gà. Nhổ sạch sẽ xong thì cắt chút lườn gà, nấu một nồi canh với nấm, rất nhanh. Khẳng định các ngươi nhặt được nấm. Chỗ gà còn hầm để ngày mai ăn.”

Nói xong uốn người đi vào phòng bếp.

Hoàng Lão Thực vội đi theo lấy thau.

Vợ chồng Lâm Đại Đầu không muốn về nhà nên theo vào nói chuyện. Nghe Hoàng Ly nói như vậy, vừa hâm mộ vừa buồn cười.

Nhân tiện Đỗ Quyên nói: “Thấy không? Ăn hàng chính là cố chấp như vậy.”

Hoàng Tước Nhi và huynh đệ Lâm gia đồng loạt cười rộ lên.

Từ khi Hoàng Ly theo Nhậm Tam Hòa luyện võ tới nay, thường đói bụng, mỗi ngày phải ăn bốn năm lần, đồ ăn vặt bên cạnh không bao giờ thiểu. Bởi nàng trưởng thành, phải học tập trù nghệ, liền tiếp chưởng phòng bếp Hoàng gia, cả ngày vội vàng cân nhắc món ăn, Đỗ Quyên gọi đùa nàng “Ăn hàng“.

Trong tiếng cười, Lâm Xuân thấy cha mẹ hâm mộ nhìn khuê nữ Hoàng gia, lưu luyến không chịu rời đi, cảm thấy mất mặt, phất tay nói: “Đi, ta cũng về nhà cũng thịt một con gà. Ta tự mình xuống bếp, làm món gà kho tàu cho các ngươi.”

Huynh đệ Lâm gia thường lui tới với tỷ muội Hoàng gia, cũng học làm được món ăn đơn giản, thậm chí Lâm Xuân và Hạ Sinh làm rất tốt.

Không có biện pháp, không thể chỉ trông cậy vào lão nương, đành phải tự lực cánh sinh.

Nói tới, mấy huynh đệ đều thầm oán Thu Sinh, trách hắn chậm chạp không cưới đại tẩu, hại huynh đệ bọn họ chịu khổ, “Đến tuổi rồi mà không cưới vợ, chính là ngươi không đúng !”

Người Lâm gia rời đi xong, quả nhiên Hoàng Ly rất nhanh nấu xong một nồi canh, sau đó ăn cơm. Viễn Minh và Viễn Thanh cũng ở lại nhà đại di ăn. Hai người lớn, năm đứa nhỏ, không sai biệt lắm ngồi đầy một bàn, thập phần náo nhiệt.

Ăn được một nửa, Nhậm Tam Hòa đã tìm tới cửa.

“Trời tối, gà còn biết về chuồng, sao hai ngươi không biết về nhà hả?”

Hắn nghiêm trang hỏi nhi tử cùng khuê nữ.

Đỗ Quyên phun một miếng cơm trong miệng ra. Hoàng Ly cũng bị nghẹn thẳng ho khan.

Tiểu Viễn Minh hùng khí tráng liệt nói: “Ăn cơm ở nhà không náo nhiệt.”

Viễn Thanh cũng cất giọng trẻ con nói: “Đại di nói, ở đây cứ tự nhiên như nhà mình.” Nhìn nhìn Hoàng Ly lại nói, “Tam biểu tỷ nói, khi còn nhỏ nàng cũng thường lại nhà chúng ta ăn cơm.”

Nhậm Tam Hòa nhàn nhạt hỏi: “Nga, cho nên ngươi ở nhà tam biểu tỷ ngươi ăn bù lại, đúng không?”

Viễn Thanh bị hắn xoay chóng mặt, không rõ kỳ ý liền gật đầu nói: “Ân! Đúng vậy!”

Tỷ muội Hoàng Tước Nhi bật cười.

Phùng Thị tuổi lớn, tính tình nhu hòa không ít. Viễn Minh, Viễn Thanh lại đáng yêu, bởi vậy nàng ôn nhu với hai đứa cháu này hơn cả khuê nữ của mình.

Lúc này nàng yêu thương nhìn Viễn Thanh nói: “Bọn họ có thể ăn bao nhiêu. Không biết Tước Nhi các nàng đã ăn bao nhiêu thịt ở nhà tiểu di kìa, bây giờ còn không cho Viễn Thanh ở nhà đại di này ăn một bữa?”

Hoàng Lão Thực tiếp đón em rể ngồi xuống nói chuyện.

Nhậm Tam Hòa lắc đầu, nói trong nhà đang đợi ăn cơm.

Lại hỏi 2 đứa nhỏ ăn xong chưa, mau cùng hắn về.

Viễn Thanh ồn ào nói, buổi tối muốn cùng biểu tỷ ngủ, không trở về.

Đỗ Quyên nói: “Tiểu dượng, để Viễn Thanh ở đây nghỉ ngơi đi. Con gái ở chung nhiều với chúng ta, tính tình hoạt bát sáng sủa. Đừng đều nuôi giống tiểu dượng vậy, y như khối băng.”

Nhậm Tam Hòa đã trên 30. Mười mấy năm sinh hoạt nhàn nhã nơi sơn dã, vẻ lạnh lùng trên người hắn nhạt đi không ít, thêm chút phiêu nhiên hương vị.

Hắn nghe Đỗ Quyên nói xong, lắc đầu nói: “Các ngươi không chê phiền là được.”

Nói xong thúc Viễn Minh đi, coi như chấp nhận cho Viễn Thanh ở lại.

Viễn Minh lập tức cũng muốn ở lại.

Nhậm Tam Hòa sầm mặt nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đã năm tuổi rồi mà còn đòi ở lại đây ngủ? Có chỗ cho ngươi ngủ sao, hay buổi tối còn cùng các biểu tỷ nháo?”

“Phốc!” Đỗ Quyên lại sặc.

Năm tuổi rất lớn sao?

Bất quá nàng sẽ không xen miệng.

Viễn Minh vô pháp đành bĩu môi buông bát, cùng cha đi về.

Sau bữa cơm, người một nhà như trước vội, cho gia súc ăn, rửa bát thu thập, sau đó sao trà, thanh lý nấm, nấu dương xỉ. Đang đợi tắm rửa, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi bưng một chậu xiêm y đi tới mương nước bên cạnh nhà giặt, xong mới cảm thấy thanh nhàn chút.

“1 ngày là lúc vào buổi sáng”!

Thói quen của nông dân, ba mùa xuân, hạ, thu thường thích giặt xiêm y buổi tối, để khỏi phải làm vào sáng ngày hôm sau.

Ăn xong cơm tối, phụ nữ và con gái ngồi xổm bên mương giặt xiêm y, vừa nhàn thoại, cũng là một đạo phong cảnh. Nhất là vào giữa hè ngồi giặt đồ bên bờ lạch, phá lệ mát mẻ.

Lúc tỷ muội Đỗ Quyên đến, Nhị Nha đã giặt được một lúc rồi.

Cách vách cũng truyền đến tiếng chà giặt, là vợ Đại Đầu đang giặt xiêm y.

Lâm gia không cần ra bờ mương giặt xiêm y. Nhà bọn họ có giếng nước.

Nói tới cái giếng nước này, là bởi vì lúc Đỗ Quyên dạy Lâm Xuân thuỷ động học, khoa tay múa chân nói đến nguyên lý máy áp nước, nghe nói thứ này có thể hút nước từ dưới sâu lên, Lâm Xuân cảm thấy hứng thú, lập tức muốn thí nghiệm, cho nên đào một miệng giếng.

Nhưng nói dễ, muốn bằng thủ công làm ra máy áp nước là rất khó.

Đỗ Quyên chẳng những không đả kích hắn, còn cổ vũ hắn thí nghiệm, bất quá dặn dò hắn không thể gấp. Căn cứ nàng dự đoán, không có phao cao su, piston máy áp nước rất khó bảo trì tính năng phong bế, dĩ nhiên không dễ làm.

Lâm Xuân đi mấy chuyến ra ngoài núi, tìm thợ rèn đánh chế một bộ linh kiện và tay hãm mình cần, nhưng cũng không thành công, nên tạm thời bỏ qua.

Đêm xuân rất đẹp, gió nhẹ nhàng êm ái.

Chính là lúc trăng tròn, ánh trăng nhu hoà như nước. Góc phòng, ngọn cây, bên bờ suối sương mù tràn ngập, nhàn nhạt, bàng bạc như khói lam, nhuộm đẫm núi xa thôn gần thành một bức tranh thuỷ mặc thanh đạm.

Mùi hoa ngọt ngấy cùng hơi thở của cỏ xanh, của cây cối theo gió ùa tới, toàn bộ tiếng người và những động tĩnh khác trong đêm yên tĩnh bỗng chốc đều giảm nhỏ lại, không còn sự ồn ào náo động hay tranh cãi ầm ĩ của ban ngày nữa.

Đỗ Quyên, Hoàng Tước Nhi và Nhị Nha vừa giặt đồ, vừa thấp giọng nói chuyện.

Bỗng nhiên, tiếng tiếu phía sau chợt vút lên, theo không gian mà đến, uyển chuyển du dương.

Đỗ Quyên dừng một lát, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên nóc nhà phía tây Lâm gia, một bóng đen ngồi ngay ngắn, đối diện với dòng nước xanh thổi. Tiếng tiêu vui vẻ như đêm xuân phát ra hơi thở bồng bột, hoà tiếng nước róc rách, hoa thơm vây quanh!

Là Lâm Xuân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.