Lâm Xuân chạy vào phòng bếp khách sạn lớn, gọi: “Đỗ Quyên!”
Đỗ Quyên đang bận rộn trước bếp lò, xoay người, thấy mi mắt hắn đều tươi cười trong sáng, vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Miệng hỏi, trong lòng đã khẳng định là tin tốt.
Lâm Xuân đang định nói chuyện, Đỗ Quyên kinh hoảng nói: “Ai nha, đợi một chút, ta đang xào rau...”, rồi nghiêng thân mình nhìn vào nồi, “Được rồi, có thể múc ra.”
Vừa nói, tay phải vừa huy động muôi đảo, tay trái nhận lấy cái đĩa đầu bếp kế bên đưa qua, ba hai muôi xúc hết ngó sen trong nồi ra.
Lâm Xuân thấy trong phòng bếp khói dầu tràn ngập, hơi nóng bốc lên. Đỗ Quyên và Hoàng Ly ai nấy tự chiếm lấy một cái bệ bếp, vừa xào rau vừa giảng giải, quần áo sau lưng đều ướt sũng. Hai hán tử trung niên và vợ chưởng quỹ vây quanh các nàng, khoa tay múa chân, hỏi cái này hỏi cái kia. Tiểu nhị hấp tấp chạy ra chạy vào bưng thức ăn, còn không ngừng đưa vào thực đơn khách gọi, thúc giục, nói khách phòng số mấy gọi những món gì, rồi nhào bột, thái rau, nhóm lửa... Toàn bộ phòng bếp người đến người đi, nóng hừng hực, lúc này mất hứng.
Hắn thu lại tươi cười, sầm mặt nói với vợ chưởng quỹ: “Chưởng quỹ nương tử, các nàng là dạy trù nghệ cho các ngươi, không phải giúp các ngươi làm đầu bếp. Sao dạy một buổi chiều, đến buổi tối còn muốn các nàng làm? Chính các ngươi không làm, như thế nào học tay nghề?”
Vợ chưởng quỹ vội nói: “Hoàng cô nương muốn đích thân làm...”
Lâm Xuân ngắt lời nàng, cất cao giọng nói: “Các ngươi nên tự mình làm! Làm xong, nếm thử, suy nghĩ một chút: nếu tốt thì tốt chỗ nào; nếu không tốt, vì sao không tốt. Là dầu nhiều hay là muối nhiều, là không xào chín hay là xào cháy, là lửa lớn hay là lửa nhỏ... Chỉ có nghĩ nhiều, lần tới mới có thể cải tiến. “Học nhi bất tư tắc võng, tư nhi bất học tắc đãi”*, mặc kệ học cái gì đều giống nhau, đều phải dụng tâm cân nhắc, luyện tập, còn phải suy một ra ba. Nếu không chăm chỉ luyện tập, một đời cũng học không được!”
* Học mà không nghĩ thì mất hết, nghĩ mà không học thì kém cỏi.
Hắn thực nổi giận, nhận định bọn họ không chịu dụng tâm học mới vụng về như thế.
Bởi vì bọn họ vụng về mới hại tỷ muội Đỗ Quyên mệt nhọc.
Mặc kệ làm nghề gì, đều là đồ đệ hầu hạ sư phó, nào có chuyện làm sư phó cực khổ như vậy? Cho nên hắn rất phẫn nộ, đem chuyện học tập tâm đắc của mình ra giáo huấn bọn họ, rất có tư thế.
Vợ chưởng quỹ và 2 đầu bếp nghe xong liên tục gật đầu.
Bọn họ thập phần khâm phục Lâm Xuân có thể nói rất nội hàm và “nhà nghề” như vậy, cho rằng hắn cũng là cao thủ.
Đỗ Quyên thấy đầu bếp bị Lâm Xuân chấn trụ, bật cười.
Lâm Xuân lại không cười, nói với nàng: “Theo quy định, lúc này các ngươi nên kết thúc công việc. Cơm chiều do bọn họ làm.” rồi hướng về Hoàng Ly kêu, “Hoàng Ly, đi!”
Hắn không muốn các nàng bị vợ chưởng quỹ sai sử.
Đỗ Quyên cười giải thích: “Ta làm cho chúng ta ăn.”
Vợ chưởng quỹ cũng vội vàng nói: “Hoàng cô nương làm cơm chiều cho nhà các ngươi. Chúng ta chỉ xem, không để cho nàng làm đồ ăn cho khách sạn. Đồ ăn của khách đều do chúng ta làm.”
Lâm Xuân nghe xong sắc mặt mới tốt hơn chút.
Hắn hỏi Đỗ Quyên, làm xong chưa, có cần giúp một tay không.
Đỗ Quyên chỉ vào đĩa ngó sen nói: “Ngươi bưng cái này trở về. Còn hai món ăn và một canh, nấu xong chúng ta trở về.”
Lâm Xuân quyết đoán nói: “Để bọn họ làm, hai ngươi đi về trước rửa mặt, nghỉ một lát. Chúng ta không nhất định phải ăn món ngươi nấu. Để cho bọn họ làm, một là cho bọn họ cơ hội luyện tập, luyện nhiều mới tiến bộ; thứ hai, “Có việc, đệ tử phục kỳ lao” (có việc, đệ tử phải ra sức), bọn họ hẳn nên làm cho sư phó ăn; thứ ba, tuy ta không biết nấu ăn nhưng biết thưởng thức, cho bọn họ nấu ta thử, ta thử là biết ngon hay không.”
Đỗ Quyên thấy miệng hắn không ngừng khép mở, nói một chuỗi dài, có lý có cứ, không khỏi mím môi cười.
“Cũng tốt, thì nhường cơ hội cho các ngươi.”
Nàng nói với vợ chưỡng quỹ và 2 đầu bếp.
2 đầu bếp vội nói làm ngay, Hoàng cô nương chỉ cần ở bên nhìn là được.
Lâm Xuân trợn mắt nói: “Nhìn cái gì! Đều nhìn cả một buổi chiều, trước kia cũng đã nhìn nhiều ngày, còn phải nhìn? Ngươi làm, ta đến thử. Chuyện bao lớn, nấu hư bị chém đầu sao?”
Vừa bưng đồ ăn, vừa đẩy Đỗ Quyên đi ra ngoài, vừa kêu Hoàng Ly.
Ra khỏi phòng bếp, Đỗ Quyên và Hoàng Ly đồng loạt bật cười.
Lâm Xuân nói: “Cười cái gì? Sớm nên như vậy. Các ngươi phải nhớ kỹ: các ngươi là sư phó! Sư phó chính là trưởng bối, nên để đệ tử hầu hạ. Sư phó của ta nói, ngươi có nhìn thấy ta cãi lời lần nào chưa?”
Một đường chỉ bảo, trở lại viện bọn họ thuê.
Lâm Xuân buông đồ ăn, đi tới giếng múc nước cho 2 chị em Đỗ Quyên rửa mặt, nói: “Các ngươi không cần đi. Ta và Tiểu Bảo ca canh chừng bọn họ, nấu xong sẽ bưng về. Nếu nếm không ngon sẽ kêu bọn họ làm lại. Chúng ta chỉ quản ăn. Đây là chuyện bọn họ phải làm.”
Đỗ Quyên lau mặt, nước lạnh đặc biệt thoải mái, cười híp mắt nói: “Đi thôi, đi thôi! Dù sao mấy món chính ta đã làm xong, còn lại vài món phụ thôi.”
Vì thế, Lâm Xuân liền kéo Hoàng Tiểu Bảo đi phòng bếp.
Chưởng quỹ lúc này có mặt, thấy tỷ muội Đỗ Quyên đúng giờ kết thúc công việc, nhịn không được oán giận nói: “Cũng không biết những người này xảy ra chuyện gì. Rõ ràng là người nghèo khổ trong núi còn treo giá. 2 cô nương làm thêm chút việc, mỗi một người đều mất hứng.”
Nhưng hắn lại không dám đắc tội bọn họ.
Không nói Hoàng Nguyên và 2 bạn thân của hắn, ngay cả Lâm Xuân cũng được Chu phu tử ở thư viện thu làm đệ tử, nghe nói ngự sử đại nhân cũng để mắt tới hắn, buổi chiều còn phái người đến thỉnh hắn đi nữa.
Hậu viện, đám người Đỗ Quyên đang ăn cơm.
Mọi người vừa ăn cơm, vừa nghe Lâm Xuân thuật lại chuyện ở thư viện.
Thì ra, Cảnh phu tử bị Triệu Ngự sử làm mất mặt, trong lòng không thoải mái nhưng không dám đối kháng với hắn, liền theo dõi Lâm Xuân. Hắn nghe nói Lâm Xuân điêu 4 tấm bình phong cho Triệu Ngự sử, nói thẳng là muốn xem. Vì sợ Triệu Ngự sử cự tuyệt, nên đem chuyện Lâm Xuân đánh giá tranh của hắn nói ra, ý tứ muốn thử xem hắn có bản lãnh gì hay căn bản chỉ là hồ ngôn loạn ngữ.
Triệu Ngự sử thấy hắn chưa thấy quan tài không đổ lệ, hơn nữa mình cũng có ý khác, nên không nói hai lời, sai người đưa bình phong đến thư viện, thỉnh những bậc túc nho danh sĩ cùng nhau bình luận.
Kết quả, dĩ nhiên là gây chấn động.
Cảnh phu tử không thể tin được bình phong làm ra từ tay thiếu niên mười mấy tuổi.
Triệu Ngự sử lại sai người kêu Lâm Xuân tới, trước mặt mọi người giải thích cấu tứ sáng tác bình phong và sở trường đao pháp.
Hắn vừa nói, mọi người không ngừng hỏi.
Vốn câu hỏi chỉ liên quan tới điêu khắc gỗ, sau đó biến thành khảo sát học thức Lâm Xuân.
Sau một hồi khảo sát, mọi người đều phát hiện: thiếu niên sơn thôn này chẳng những rất có thiên phú, giải thích độc đáo, hơn nữa học đầy bụng kinh sử văn chương, cũng có tri thức truy nguyên. Cảnh này khiến bọn họ chấn động.
Tâm Cảnh phu tử càng như trên chảo nóng, muốn gây chuyện, nhưng không bắt bẻ được.
Lâm Xuân còn nhỏ đã có thành tựu và tiêu chuẩn như vậy, cử chỉ lại giản dị tự nhiên, không nóng vội, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không hề có sự quẫn bách và thô tục của người xuất than nông thôn, học ở thư viện sẽ làm một học sinh nổi bật.
Hắn hối hận và khó chịu, nhưng chuyện đã xảy ra không thể cứu vãn, bởi vậy thủy chung không thể thích Lâm Xuân nổi.
Viện trưởng thư viện Kinh Châu đưa ánh mắt tán thưởng về phía Chu phu tử, tựa chúc mừng hắn thu được một đệ tử đắc ý, vửa hỏi Lâm Xuân có thể làm “Hổ gầm rừng núi, muôn thú kinh hoàng” trên tấm lớn hơn được không? Nói là muốn khắc tại sảnh chính phía trên luận giảng đường, để cổ vũ học sinh.
Triệu Ngự sử lập tức nói: “Đúng vậy. Bản quan cũng đang định nói việc này. Tấm bình phong này quá nhỏ, tinh xảo linh động có thừa, nhưng không đủ khí thế vì kết cấu quá nhỏ. Nếu triển khai ắt sẽ làm một tác phẩm kinh tâm động phách. Ngươi có chắc là làm được không?”
Lâm Xuân gật đầu, nói cần nhiều thời gian hơn, khẳng định phải hết mười ngày nửa tháng.
Còn có, mấu chốt làm phải tìm được vật liệu gỗ thích hợp.
Triệu Ngự sử đưa mắt về phía Tảm tuần phủ.
Tảm tuần phủ lập tức tỏ vẻ. Tảm gia thu không ít nam mộc, có thể để cho Lâm Xuân chọn lựa.
Trầm tri phủ vội nói Thẩm gia cũng có, cũng toàn lực cung ứng cho Lâm Xuân lựa chọn.
Triệu Ngự sử liền phân phó Lâm Xuân điêu trên tấm lớn hơn “Mặt trời đỏ mới lên, ánh sáng rực rỡ”, nói hắn muốn mang về kinh thành, đưa đến Quốc Tử Giám.
Tảm tuần phủ và phu tử thư viện nghe xong sắc mặt khác nhau, đánh giá Lâm Xuân lần nữa.
Triệu Ngự sử làm như không thấy, nói với Lâm Xuân, ngày mai hắn phải đi xuống các châu, nửa tháng sau trở về. Lúc đi ngang qua phủ thành Kinh châu sẽ tới lấy mộc điêu.
Vì thế, Lâm Xuân cùng bọn họ thương định thước tấc xong, liền đi Tảm phủ và Thẩm phủ tuyển vật liệu gỗ.
Mọi người nghe xong, còn chưa kịp nói chuyện, Hoàng Ly đầu tiên hỏi: “Xuân Sinh ca ca, ngươi giúp bọn hắn làm cái này làm cái kia, bọn họ cho ngươi bao nhiêu bạc?”
Bé gái hỏi thập phần nghiêm túc, cũng thực thân thiết.
Lâm Xuân nghe xong sửng sốt, rất nhanh đáp: “Không bạc.”
Hoàng Ly giật mình nói: “Không bạc? Tấm bình phong kia ngươi làm nhiều ngày như vậy, còn ra gỗ; bây giờ lại muốn làm tấm lớn hơn, một bức phải hết nửa tháng, đều làm không à? Đây không phải là khi dễ nông dân ta sao!”
Lâm Đại Mãnh nhịn không được, ha hả cười rộ lên, ngay cả Nhậm Tam Hòa cũng cười.
Đỗ Quyên nhéo má muội muội, sẵng giọng: “Ngươi chỉ nhớ tiền thôi! Người ta để Lâm Xuân đặt tác phẩm của hắn tại thư viện, Quốc Tử Giám, đó là vinh diệu lớn! Ngươi cho rằng ai cũng có cơ hội như vậy hả? Có người còn chịu trả thêm tiền, nhưng làm không tốt người ta còn không cần đâu!”
Hoàng Ly nghe xong nghi hoặc, “Thật sự? Việc này thực có mặt mũi?”
Đỗ Quyên dùng sức gật đầu nói: “Đương nhiên có mặt mũi! Đó là mặt mũi như trời đó.”
Nói xong cười nhìn Lâm Xuân, vẻ mặt vui vẻ, so với chuyện mình lộ mặt còn vui vẻ hơn.
Lâm Xuân cũng cười, nói: “Cũng không phải làm không. Viện trưởng nói, thời gian ta học ở thư viện, ăn ở phí dụng đều miễn, bảo ta có khó khăn gì thì nói cho hắn biết.”
Chắc là viện trưởng cho rằng nhà hắn thực bần hàn, nên mới nói như vậy.
Hoàng Ly nghe thế mới thoải mái, lại siêng năng truy vấn những chuyện khác.
Lâm Đại Mãnh nhìn cháu, thập phần tự hào.
Lúc trước hắn khen Hoàng Nguyên, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy: vô luận là Lâm Xuân hay là Cửu Nhi, đều không kém Hoàng Nguyên.
Những ngày sau đó, buổi sáng Lâm Xuân tới thư viện nghe phu tử giảng bài, buổi chiều trở về, phác hoạ trù bị mộc điêu, làm công tác chuẩn bị trước.
Sở học trước kia của hắn, đại bộ phận đến từ Đỗ Quyên.
Bởi vậy, mỗi khi nghe xong nội dung mới, hoặc có giải thích khác, sau khi trở về sẽ cùng Đỗ Quyên thảo luận phân tích, để củng cố phát huy sở học.
Chạng vạng hôm đó, Đỗ Quyên thấy hắn có vấn đề muốn hỏi mình, nên xong việc sớm, ngay cả cơm chiều của nhà mình cũng giao cho đầu bếp khách sạn làm, lại kêu Hoàng Ly đi dự thính, cho thêm tri thức.