Bọn họ tụ trong phòng Phùng Thị và Hoàng Lão Thực, Đỗ Quyên ngồi vừa vẽ xiêm y, vừa nghe Lâm Xuân ở đối diện nói chuyện; Hoàng Ly ở một bên, ôm một đĩa điểm tâm ăn, đây là Lâm Xuân trên đường về mua.
Lâm Xuân thao thao bất tuyệt nói tới buổi học hôm nay với Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên thấy hai mắt hắn tỏa sáng, biết Chu phu tử nhất định nói rất hay, mới gợi ra hứng thú mãnh liệt và thông hiểu của hắn, một bên cẩn thận nghe, thỉnh thoảng đặt câu hỏi.
Nghe nghe, nàng có thêm bận tâm mới.
Rồi ngừng việc may vá trong tay, xen mồm nhắc nhở nói: “Lâm Xuân, ngươi phải nhớ cho kỹ: học tri thức của bọn họ thì không có việc gì, ngàn vạn lần không nên bị những kiến thức kia trói buộc, mất đi bản sắc ưu điểm của chính mình, bị lẫn lộn đầu đuôi.”
Lâm Xuân thu lại tươi cười, vẻ mặt đoan túc hỏi: “Đỗ Quyên ngươi là nói...”
Đỗ Quyên nói: “Ngươi phải biết ưu thế, sở trường của mình, đừng mất bản sắc. Vì sao Triệu Ngự sử nhìn trúng ngươi, đề cử ngươi đi thư viện, tại sao Chu phu tử thì thu ngươi làm đệ tử? Nếu nói ngươi có chút văn thải, trong thư viện loại này học sinh còn rất nhiều.”
Lâm Xuân khẽ nhíu mày, như đang suy tư ưu thế của mình.
Đỗ Quyên tiến thêm một bước giải thích: “So ngươi với Tảm công tử và Thẩm công tử: bọn họ từ nhỏ được giáo dục nghiêm khắc, học tập quân tử lục nghệ, giơ tay nhấc chân là mang theo ưu nhã quý khí, bình thường đều có năng lực giao tế hoàn mỹ, thanh niên nơi thôn dã chúng ta khó mà so bì được; nhưng là, trên người ngươi có sự thuần phác tự nhiên bọn hắn bắt chước không được, trời sinh có bén nhạy cảm giác của dã thú. Bởi vì ngươi có năng lực này, phối hợp sở học của ngươi sau này, ngươi sẽ có khí chất độc đáo riêng, làm mộc điêu càng kỳ ảo tuyệt luân, tùy tay có thể nghĩ đễn một vật từ thiên nhiên, là có thể chuẩn xác dung nhập vào mộc điêu...”
Lâm Xuân nghe lời của nàng, tâm tình có chút hưng phấn dần dần trầm tĩnh lại.
Hắn yên lặng nhìn Đỗ Quyên, trong lòng cảm thấy, vẫn là nàng hiểu rõ tâm tính của hắn nhất, luôn có thể đánh trúng yếu điểm, làm cho hắn nhanh chóng nắm bắt được chỗ mấu chốt.
Ngoài phòng, Hoàng Nguyên và Tảm Hư Cực chẳng biết tới từ lúc nào, theo hành lang quanh co đi tới, tới bên cửa sổ vừa lúc nghe Đỗ Quyên nói những lời này, không tự giác ngừng chân đứng nghe.
“... Cho nên ngươi vào thư viện, phải vận dụng tri thức học được vào bản thân, mà không thể bị hình thức giáo dục của bọn họ đồng hóa, mất đi đặc chất vốn có của ngươi.”
Lâm Xuân liền hỏi: “Đỗ Quyên, ngươi cảm thấy bọn họ dạy không tốt?”
Hoàng Ly ăn hai miếng to, nuốt điểm tâm xuống, hỏi: “Nhị tỷ không phải nói là những phu tử kia đều là đại nho có danh vọng sao? Có văn thải nhất.”
Đỗ Quyên cười nói: “Sao ta dám nói bọn họ dạy không tốt. Chỉ là bọn hắn dạy học còn có nhiệm vụ: chỉ điểm học sinh thi khoa cử. Chế độ khoa cử nhất định có quy định của nó, hơn nữa mỗi phu tử có cách lý giải kinh sử khác nhau, nếu không cẩn thận, rất dễ dàng học thành hủ nho cứng nhắc không biết biến thông, mất linh tính...”
Hoàng Ly bừng tỉnh đại ngộ.
Lâm Xuân nói với nàng: “Chu phu tử rất tốt.” Suy nghĩ một chút, lại hướng nàng chớp chớp mắt, “Hoàn toàn khác Cảnh phu tử.”
Khác như thế nào, hắn chưa nói rõ.
Hắn cẩn thận hơn, dù nơi này không có người ngoài, cũng không tùy tiện nói sau lưng người, chủ yếu là lần trước ăn thua thiệt lớn.
Đỗ Quyên hiểu ý, cười nói: “Đây là vận khí ngươi tốt.”
Lâm Xuân cười, xoay mặt thấy Hoàng Ly đã ăn hết nửa đĩa điểm tâm. Mắt thèm, cũng lấy một khối ăn, lại lấy một khối đưa cho Đỗ Quyên, “Nếm thử. Là mặn, không ngán.”
Hoàng Ly ngượng ngùng cười nói: “Ngọt đều bị ta chọn ăn hết rồi.”
Đỗ Quyên tiếp nhận điểm tâm ăn, vừa hù dọa muội muội: “Ngươi cứ thích ăn ngọt, cẩn thận ăn hư răng, lớn lên chỉ có một thân thịt, gấp chết ngươi!”
Hoàng Ly chu môi nói: “Đâu có nhiều đâu? Ta mỗi ngày làm nhiều, ăn xong không đủ dùng. Nửa đêm hôm qua ta đói đến thức tỉnh luôn!”
Đỗ Quyên và Lâm Xuân nghe xong cười rộ lên.
Đợi ăn uống xong, Đỗ Quyên nói tiếp: “Hoàn toàn tin vào sách, không bằng không đọc sách. Bất cứ lúc nào, chúng ta đều không thể mất đi năng lực tùy cơ ứng biến. Tỷ như ngươi và Cửu Nhi, tâm tính khác nhau, học cũng khác nhau, cái này gọi là “Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy”; Ngươi làm mộc điêu thì nhắm vào loại gỗ và hoa văn tự nhiên của mó, thuận thế điêu ra cảnh vật khác nhau, cái này gọi là “Lượng tài vì dùng“.” (dùng theo tài năng của)
Lâm Xuân trầm ngâm nói: “Mấy ngày nay ta cũng thấy không ít văn chương và thi họa của nhiều học sinh, luôn cảm thấy chẳng phải... Ân, chính là một khuôn mẫu. Văn chương nói hươu nói vượn, thi họa khuyết thiếu linh tính. Xem ra ngươi nói đúng, bằng không, bọn họ học vài năm rồi, sao vẫn là hình dáng này chứ?”
Đỗ Quyên “xì” cười, liếc hắn một cái nói: “Ngươi cho rằng mỗi người đều như ngươi, có thiên phú tốt như vậy? Bất quá, có quan hệ đến cách dạy học.”
Nàng tĩnh tâm suy nghĩ một chút, tổ chức lại ngôn ngữ, mới nói: “Liền lấy làm văn mà nói, bình thường người ta thích dùng điển cố, để tỏ ra mình có học thức uyên bác, hoặc là trực tiếp trích dẫn câu trong sách, nhìn như cao thâm, nói toạc ra không đáng giá nửa văn tiền. Còn người chân chính có thực tài, kiêng kị dùng từ ngữ tối nghĩa; nếu muốn trích dẫn, cũng phần lớn tuyển những từ ngữ thông dụng, tuy rằng cũng từ sách cổ, nhưng không khác với tin vỉa hè, chỉ cần hợp với cái mình cần diễn tả là được. Như Lý bạch, Đỗ Phủ, rất nhiều câu thơ nhìn như thô thiển, ngụ ý lại sâu xa. Trừ phi văn chương thi phú đặc biệt, hoặc người có đại tài hoa, cố gắng không nên xây đắp từ ngữ hoa mỹ tối nghĩa. Dùng không chuẩn xác, chính là “nói toạc không đáng giá nửa văn tiền”, không có chút ý nghĩa nào.”
Đây là kiếp trước nàng xem từ một bản < thế nói mới ngữ >, hình như là một vị ở triều Thanh viết.
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, càng hứng thú nói chuyện.
Đây là thói quen nghề nghiệp của nàng: lúc giảng bài không thích máy móc, thường thường phát huy nội dung chính vào tri thức, học sinh nghe không nhàm chán.
Nàng nhớ tới tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung.
Tiểu thuyết Kim Dung nhã tục cộng hưởng, từ người làm công tác văn hoá cao đẳng, cho tới thị dân dung tục đều thích xem, bởi vì bên trong dung không chỉ có cực hạn ân oán và nhiệt huyết khí phách, còn dung nhập Phật giáo, và rất nhiều cảm ngộ nhân sinh.
Nàng nhớ tới trong < Ỷ Thiên Đồ Long Ký >, Trương Vô Kỵ theo Trương Tam Phong học Thái Cực kiếm, trong < tiếu ngạo giang hồ >, Lệnh Hồ Xung theo Phong Thanh Dương học Độc Cô Cửu Kiếm, đều là dùng ý không dùng chiêu thức.
Nàng liền nói với Lâm Xuân: “Ta vừa nhắc nhở ngươi: học văn kỵ cứng nhắc, không biết biến chuyển. Bản thân ngươi rất có linh tính, ta sợ ngươi bị các gia đình thư hương nổi tiếng nói tư duy bị trói buộc. Thánh nhân văn tự từ cổ chí kim có giải thích khác nhau, chúng ta khách quan xem sở trường của mỗi nhà, nhưng không thể bị trói buộc. Kỳ thật không riêng gì học văn, học võ cũng giống vậy. Sư phó dạy chiêu thức quyền pháp hay kiếm pháp cho ngươi, nếu lâm trận đối địch không biết linh hoạt vận dụng biến đổi, vĩnh viễn không thể đề cao. Nếu lĩnh hội ý trong đó, quên mất từng chiêu từng thức, ngẫu nhiên mà phát, đạt tới cảnh giới “Vô chiêu thắng hữu chiêu”, thậm chí nhìn chim bay thú chạy, tự nghĩ ra võ công, đó mới là thành tựu. Ngươi suy nghĩ một chút, có phải như vậy hay không?”
Lâm Xuân đang chuyên chú lắng nghe, lúc này mắt càng bùng ra thần thái.
Hoàng Ly cũng mở to hai mắt, nói: “Nhị tỷ, không biết còn coi ngươi là cao thủ võ lâm nữa. Vô chiêu thắng hữu chiêu, đây là thật? Quên hết, còn đánh cái gì?”
Đỗ Quyên nói: “Đương nhiên là thật. Võ công ta không cao, không thể làm cho các ngươi xem. Ta đơn cử một ví đụ: có người học vũ đạo, nhìn tư thái của không tước một thời gian dài, cuối cùng sáng chế ra Khổng Tước vũ; Ngũ Cầm hí, nghe nói do Hoa Đà sáng tạo ra. Nhưng là, vô luận người hay động vật, tư thái động tác đều thiên biến vạn hóa, câu nệ với chiêu thức cố định, khẳng định sẽ bị kém cỏi; chỉ có tùy tâm sở phát, gặp thời ứng biến, mới là thượng thừa.”
Lâm Xuân chẳng biết tại sao, miệng mở to ra.
Đỗ Quyên sẵng giọng: “Nghĩ đến cái gì, còn không nói?”
Hắn cười nói: “Lúc ta mang theo Như Gió lên núi, ta thường cùng nó thi đấu, học nó chạy trốn, tấn công, vồ chụp, ta liền cảm giác: sư phó dạy võ công kỳ thật có thể biến hóa ra rất nhiều hình thức. Ân, chính là ngươi nói tùy tâm mà phát.”
Nói xong đứng dậy, cũng không thủ thế, hai tay trước duỗi ra như hổ vồ, lại thả người từ trên đỉnh đầu Đỗ Quyên lủi qua, nhẹ nhàng dừng tại hơn một trượng phía sau nàng, cầm trâm gài tóc Đỗ Quyên đã ở trên tay.
Đỗ Quyên cả kinh kêu một tiếng, xoay mặt bất khả tư nghị nhìn hắn chằm chằm.
Lâm Xuân bị nàng nhìn không hiểu ra sao, chê cười nói: “Ta lý giải không đúng?”
Đỗ Quyên hét lớn: “Ghen tị chết ngươi! Vì sao ngươi thông minh như vậy?”
Lâm Xuân nhất thời cười ha hả, hắn đặc biệt thích Đỗ Quyên dùng phương thức như thế khen hắn. Rồi trở về chỗ cũ ngồi xuống, trả trâm gài tóc lại cho nàng.
Hoàng Ly tâm ngứa khó chịu, truy vấn Lâm Xuân làm sao ngộ ra những đạo lý này, luyện tập thế nào.
Đỗ Quyên tức giận nói: “Mấy thứ này, chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời. Muốn hắn dạy ngươi, không bằng ngươi học hiểu cái tiểu dượng dạy ngươi, không chừng một ngày nào đó cũng ngộ ra; nếu tham lam, đông học một chút, tây học một chút, vĩnh viễn đừng nghĩ ngộ ra.”
Ngoài phòng, Hoàng Nguyên nghe đến xuất thần.
Hắn kinh ngạc nghĩ, chẳng lẽ Lâm Xuân là do Đỗ Quyên dạy dỗ?
Sao Đỗ Quyên biết nhiều như vậy?
Mắt Tảm Hư Cực lấp lánh nhìn đằng trước, không biết nghĩ gì.
Chợt nghe trong phòng Đỗ Quyên lại nói: “Đạo lý thiên hạ tương thông, văn học như thế, võ học như thế, thi họa như thế, mộc điêu cũng là như thế, thậm chí trù nghệ đều là như thế. Cứ nói chuyện ta dạy bọn hắn nấu ăn, bọn họ luôn chằm chằm ta học phối liệu, xem lửa, học một món là một món. Nhưng ta nhìn bọn họ dùng cái chảo làm bánh nướng áp chảo, trên dưới đồng thời đun nóng, lúc ấy ta liền nghĩ ra vài món mới và ăn vặt...”
Hoàng Ly không chờ nàng nói xong cũng nhảy dựng lên, cười to không ngừng.
Nguyên lai, khách sạn này cũng có vài món ăn vặt đặc sắc, chính là bánh nướng áp chảo.
Là dùng cái chảo, vung nồi cũng là đế bằng, bằng thiết, còn có rìa, giống như một cái nồi, dùng để đốt than. Làm bánh thì trên dưới đồng loạt đun nóng, nên lớp ngoài của bánh rất thơm và xốp giòn.
Đỗ Quyên nhìn thấy, liền nhới tới khuôn nướng kiếp trước, làm cho bánh nướng áp chảo có thêm nhiều hình thức, còn sáng chế rất nhiều món mới, thật là tùy tâm sở dục.
Lâm Xuân nhìn nàng cười, “Ngươi cũng rất thông minh!”
Hắn nói lúc hắn học nghề mộc, vô luận Đại gia gia dạy hắn cái gì, hắn cũng có thể nghĩ ra được cái khác, cho nên không hiểu vì sao người bên ngoài khô khan không biết biến hoá như vậy.