Editor: Nha Đam
"Công chúa Nhạc Hề, ngươi hiểu câu vừa rồi như thế nào?"
Phu tử Lược Hiển nhìn công chúa nhỏ bằng ánh mắt hơi vẩn đục, giọng điệu bình thản và dịu dàng.
Công chúa Nhạc Hề lo lắng đứng lên, bởi vì vừa mới nói chuyện với Phong Thiển nên không cũng nghe phu tử giảng cái gì.
Cô thậm chí còn không biết vấn đề của phu tử đang nói là gì.
Tiểu công chúa dùng tay bóp vạt áo, nhỏ giọng nói: "Phu tử, câu mà ngài nói là câu nào?"
Phu tử bình tĩnh nhắc lại: "Dục mang vương miện, tất thừa này trọng*."
* Dục mang vương miện, tất thừa này trọng: Muốn đội được vương miện thì phải chịu sức nặng của nó (Câu nói này làm mình nhớ đến Sơn Tùng =))
Nghe xong, công chúa Nhạc Hề cau mày suy nghĩ rồi ngập ngừng nói: "Vì vương miện làm bằng vàng và ngọc, rất nặng nên khi đội lên đầu phải chịu sức nặng của nó."
Tiểu công chúa nói xong liền yên lặng nhìn vẻ mặt của phu tử.
Phu tử chỉ thở dài và ra hiệu cho cô ngồi xuống.
"Sự lý giải của công chúa Nhạc Hề không sai, nhưng chỉ là nghĩa bóng mà thôi. Còn ai có thể đứng dậy lý giải theo cách khác?"
Ánh mắt của phu tử nhẹ rơi vào các hoàng tử và công chúa phía dưới.
Một đám củ cải nhỏ trong lớp đều nhíu mày.
Cảm giác như những gì Nhạc Hề nói có lý.
Còn có ý nghĩa khác à?
Tiểu Quân Kỳ xung phong đứng dậy, "Thưa phu tử, ta nghĩ là, không ai cũng có thể đội được vương miện, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền đội vương miện. Vì vậy, vương miện là biểu tượng của quyền lực, và sức nặng của nó có nghĩa là phải nỗ lực để trở nên cường đại hơn. "
Phu tử nhìn Quân Kỳ hơi mang ý tán thưởng, "Thập nhị hoàng tử lý giải như vậy, thật ra cũng rất độc đáo nhưng là còn thiếu một chút hương vị."
Mấy đứa nhỏ có chút choáng váng.
Không thể không lầm bầm bên dưới.
"Ta thấy tiểu thập nhị thật lợi hại, ta cũng không thể nghĩ ra được như thế."
"Nhưng phu tử nói vẫn chưa đủ..."
"Còn có ý nghĩa nào nữa?"
"Không nghĩ ra..."
...
Phu tử duy trì trật tự đúng lúc.
Mọi người yên lặng trở lại.
Khi phu tử nghĩ rằng sẽ không có ai trả lời nữa, cô gái nhỏ đang yên lặng ngồi ở một bên đột nhiên đứng lên.
Phong Thiển chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Phu tử, theo cách lý giải của ta, địa vị càng cao, quyền lực càng lớn, trách nhiệm phải gánh vác cũng càng lớn, việc phải đảm đương càng nhiểu. Làm việc gì cũng vậy. Câu này thiên về là trách nhiệm và tự gánh lấy trách nhiệm. "
Cô gái nói xong, mắt cậu chủ sáng lên.
Nói rất tốt!
Một đứa trẻ cũng khó có thể nghĩ như vậy.
"Rất tốt. Lý giải rất đúng."
Phu tử lộ ra vẻ mặt tán thưởng.
Không hổ danh là đứa nhỏ được Quốc sư đại nhân nhận nuôi, tài sắc vẹn toàn.
Các hoàng tử và công chúa khác đều giật mình.
Một số thì không hiểu lời mà cô nói, và một số khác thì ngạc nhiên.
Cô ấy thật lợi hại.
Trong lòng mọi người đều chỉ còn lại mấy chữ này.
Phu tử rất hài lòng.
Dạy dỗ một đám nhóc miệng toàn hôi sữa, đưa ra vấn đề như vậy, vốn chỉ là tâm huyết dâng trào mà thôi, cũng không mong đợi bất kỳ câu trả lời đẹp đẽ nào.
Vốn dĩ Quân Kỳ hiểu được đến đó, đã rất không tồi rồi.
Và điều khiến hắn ngạc nhiên hơn cả là câu trả lời của Phong Thiển.
Gần như hoàn hảo.
Điều này càng khiến phu tử chú ý đến cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư.
Đặt câu hỏi xong, phu tử lại bắt đầu dạy thơ.
Những câu thơi tối nghĩa khó đọc khiến một đám trẻ khốn đốn.
Phu tử còn ngâm nga tác nghiệp.
Một áng văn chương sẽ được kiểm tra và đọc lại vào ngày mai.
Các công chúa và hoàng tử trong lớp xì xào oán giận.
Phong Thiển chậm rãi nhìn lướt qua từ đầu đến cuối bài thơ mà phu tử mọi người đọc thuộc lòng.
Sau đó liền nhớ kỹ.
Phong Thiển chớp mắt.
Có vẻ như nhiệm vụ che giấu lần này khá đơn giản.
Chỉ là những người khác trong lớp quá ngây thơ mà thôi.
***********
Mới sửa máy xong cầm về thì mình phát hiện mất hết file edit rồi mọi người ạ