Editor: Nha Đam
Trong hoàng cung.
Một cỗ xe ngựa hoa lệ chầm chậm lướt qua bên đường.
Người gặp xe ngựa, đều không ngoại lệ, đều có ánh mắt thành kính và cúi đầu chào một cách kính cẩn.
Các cung nữ và thị vệ cấp thấp trong cung đều vội vàng cúi đầu.
Cỗ xe mang tính biểu tượng đó cho thấy danh tính của chủ sở hữu nó.
Quốc sư đại nhân.
Sự tồn tại cao quý và cao thượng của nước Thiên Vinh.
Không ai mảy may dám chậm trễ.
Thiếu niên lạnh lùng lặng lẽ ngồi trong xe ngựa.
Nhưng trong đôi mắt đen nhánh ấy lại có chút mê mang.
Thiếu niên sửng sốt rũ mi xuống, trong lòng âm thầm tính toán thời gian.
Một ngày.
Đã không gặp nhau một ngày rồi, không biết tiểu cô nương có thể thích nghi với không khí của lớp học không.
Mộ Bạch không khỏi thở dài.
Hôm nay hắn làm gì cũng thường xuyên mất tập trung, không thể không nghĩ đến cô gái nhỏ.
Đặc biệt là... cảm giác đôi môi mềm mại của đối phương áp vào mặt mình.
Không thể giải thích được, nó khiến hắn cảm thấy bối rối.
Aizz.
Đứa nhỏ đó......
Xe ngựa dừng cách cổng học viện không xa.
Mộ Bạch từ từ xuống xe, nhưng không khỏi sững sờ khi ngước mắt lên.
Cậu bé mặc áo gấm xanh nắm lấy cổ tay cô gái.
"Thiển Thiển, ngươi không thích ta sao?"
Quân Kỳ cảm thấy khó hiểu.
Cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư luôn phớt lờ hắn, từ chối lời mời của hắn, không muốn ngồi cạnh hắn.
Lần đầu tiên bị từ chối liên tục như vậy, Tiểu Quân Kỳ cũng rất khó hiểu.
Rõ ràng mọi người đều rất thích hắn, ngay cả phụ hoàng cũng rất nuông chiều hắn.
Phong Thiển nhìn xuống tay đối phương đang nắm tay mình, ngữ điệu không tốt: "Buông ra."
Quân Kỳ: "..."
"Ta càng không..."
Quân Kỳ còn chưa xong, cô gái nhỏ đối diện dùng sức hất tay hắn ra.
Tiểu Quân Kỳ: "!"
Vẻ mặt của tiểu hoàng tử cực kỳ tủi thân.
Tại sao cô ấy lần nào cũng như thế?
Phong Thiển nhìn hắn, "Ta không thích ngươi."
Sau đó, cô bỏ đi mà không quay lại.
Cô gái nhỏ thoáng thấy Quốc sư đang đứng đối diện.
Thiếu niên lạnh lùng đứng dưới bóng cây, khuôn mặt tuấn tú bị vùi trong bóng đen, toàn thân có chút lạnh lẽo, giống như một đứa trẻ chịu ủy khuất, ngoan ngoãn đứng đó, không tiếng động nhưng lại khiến người ta đau lòng.
Phải đến khi cô gái đi đến trước mặt, thiếu niên mới hoàn hồn và từ từ nhìn xuống cô gái.
Tầm mắt rơi vào trên cổ tay của đối phương, lặng lẽ nhìn không lên tiếng.
Nơi đó bị tên Quân Kỳ đó chạm qua.
Vì ở xa nên Mộ Bạch không nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và đối phương.
Cũng vì mất tập trung nên không thấy cô hất tay người kia.
Cô nhìn thiếu niên đầy nghi ngờ, rồi từ từ đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên.
Sau đó Mộ Bạch mới tỉnh táo lại, giọng nói lạnh lùng dễ nghe, không hiểu sao có chút trầm thấp: "Đi học có quen không?"
Phong Thiển chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời: "Cũng được."
"Ừm."
Tâm trạng của thiếu niên còn có chút phiền muộn, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lặng lẽ dẫn đối phương lên xe ngựa.
Mộ Bạch dừng lại, thiếu niên khẽ mím môi, vẫn ôm cô gái nhỏ trên tay như thường lệ.
Cẩn thận ngồi vào xe ngựa.
Phong Thiển ngồi đối diện với Mộ Bạch.
Thiếu niên dửng dưng nhìn cô gái trước mặt, nhất thời im lặng.
Rốt cuộc, vẫn không nhịn được hỏi: "Ngươi và Quân Kỳ..."
Phong Thiển sững sờ, tự hỏi: "Cái gì?"
Quân Kỳ?
Đứa nhỏ đó?
"Ta biết."
Mộ Bạch thấp giọng nói, đôi mi thanh mảnh khẽ rũ xuống, che đi môi mắt lộ vẻ bình tĩnh.
Cậu ta nắm lấy cổ tay cô.
Họ đều trạc tuổi nhau.
Vậy... Thật dễ dàng để chơi cùng nhau.
Dùng một từ để hình dung thì chính là thanh mai trúc mã.
Mộ Bạch cũng rất bất ngờ trước sự suy sút buồn bực không thể giải thích của mình.
**************
Từ giờ đến Tết là tớ sẽ edit xong thế giới này nhé