Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 33: Chương 33: Tiểu ca ca nhà bên, có chút ngoan (33)




Editor: Nha Đam

Đừng nói là hy vọng có thể giống cô ấy nộp bài thi trước tiên như vậy, bọn họ hiện tại kỳ vọng thật ra chỉ là kiểm tra kết thúc có thể hoàn thành chỉnh trương bài thi.

Bạn học thi cùng phòng với Phong Thiển vẫn là rất hoài nghi cô.

Rốt cuộc, bài thi khó như vậy, cô thế nhưng lại có thể trong thời gian ngắn như vậy làm xong toàn bộ?

Trình độ sao lại có thể giỏi như vậy, bọn họ còn chưa từng gặp qua người giỏi như Phong Thiển.

Bọn họ khó tránh khỏi sẽ hoài nghi, cô nương này chẳng lẽ là viết lung tung đi?

Chờ đến ngày công bố thành tích.

Mọi người không nói.

Chủ nhiệm lớp ở lớp trọng điểm khen ngợi Phong Thiển học sinh chuyển trường này.

Phong Thiển lấy được phiếu điểm, rũ mắt nhìn nhìn.

Thứ hai của khối, thứ hai của lớp.

Cô nghiêng đầu, có chút buồn bực.

Không phải thứ nhất?

Phong Thiển quay đầu nhìn nhìn phiếu điểm của Kỷ Miên.

Thứ nhất của khối, thứ nhất của lớp.

Phong Thiển chớp chớp mắt.

Vẫn tốt, đứng thứ nhất là mảnh nhỏ.

Phong Thiển không khỏi cảm khái, Mộ Diễn người này, ngay cả mảnh nhỏ của hắn đều là ưu tú như vậy......

Khó trách, mọi người ở thần vực sẽ tôn xưng hắn một tiếng điện hạ.

Thanh âm hệ thống vang lên.

【 Leng keng ~ chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ che giấu. 】

【 Chúc mừng ký chủ đạt được 100 điểm tích phân. 】

Phong Thiển vui sướng mà cong cong mắt.

Nhiệm vụ che giấu hoàn thành?

Ừm, coi như là nhẹ nhàng.

Hệ thống: “Ít nhiều mảnh nhỏ giúp ký chủ học bổ túc, nếu không ký chủ cũng sẽ không nhanh như vậy hoàn thành nhiệm vụ che giấu vụ đấy.”

Phong Thiển gật đầu.

Mi mắt cong cong.

Cô ở bàn học phía dưới nhìn về phía Kỷ Miên vươn tay, cầm.

Kỷ Miên ngốc lăng, nghiêng mắt nhìn về phía cô.

Phong Thiển mắt nhìn thẳng, hình như là thực nghiêm túc mà nghe chủ nhiệm lớp nói chuyện.

Ừm, coi như xem nhẹ phía dưới bàn học kia chỉ nghịch ngợm tay.

Phong Thiển mặt vô biểu tình mà nhéo nhéo đối phương.

Thiếu niên thấp thấp khẽ cười một tiếng, tùy ý để cô nghịch ngợm.

Một chút tia sáng nhỏ dừng ở trong đôi mắt đen nhánh xinh đẹp của thiếu niên, hắc bạch phân minh con ngươi giống như đựng đầy tinh quang, thâm thúy mà mê người.

Dường như, sinh mệnh nhiều hơn một người như vậy.

Cũng chưa chắc không thể.

Thậm chí, ngoài ý muốn ngọt ngào.

___

Cuối tuần này, Phong Thiển đi bệnh viện thăm cha của nguyên chủ.

Cô mặc một chiếc váy hoa màu lam nhạt, cầm một bó hoa hồng màu lam.

Phong Thiển đi dạo cửa hàng bán hoa, cũng không biết chọn cái nào đẹp, liền tùy tiện chọn một bó.

Này vẫn là lần đầu tiên cô đưa hoa cho người ta.

Cô ôm hoa tươi đi đến bệnh viện, xinh đẹp làm người khác chú ý tới.

Không ít người đều nghỉ chân nhìn chằm chằm cô.

Phong Thiển lấy ra di động, nhìn nhìn địa chỉ, sau đó đi vào thang máy, ấn số tầng.

Thang máy vừa muốn đóng lại, lại bỗng nhiên bị một người ngăn trở.

Phong Thiển mày nhăn lại.

Hướng Bắc Trì xách theo bao lớn bao nhỏ đồ bổ đi đến.

Phong Thiển mặt vô biểu tình liếc mắt nhìn hắn, không có lại để ý hắn.

Hướng Bắc Trì cũng có chút ngoài ý muốn, “Tiểu Thiển? Không nghĩ tới có thể gặp cậu ở bệnh viện.”

Phong Thiển nhíu mày, lạnh nhạt mở miệng: “Không cần gọi ta là Tiểu Thiển.”

Hướng Bắc Trì xấu hổ một chút.

Phong Thiển vẻ mặt lạnh nhạt: “Gọi ta Phong tiểu thư.” Chúng ta không thân.

Cửa thang máy mở ra.

Phong Thiển cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Cô không thích Hướng Bắc Trì.

Cho nên, cũng không thích cùng hắn tiếp xúc.

Phong Thiển đẩy ra cửa phòng bệnh VIP.

Trên giường bệnh trắng tinh có một lão nhân hơn sáu mươi tuổi đang nằm.

Phong Hoài giờ phút này đang nằm ở trên giường bệnh nghỉ ngơi.

Nghe được tiếng đẩy cửa, Phong Hoài mở mắt.

Sau khi nhìn thấy là Phong Thiển, lão nhân ánh mắt nháy mắt nhu hòa xuống.

Phong Hoài thanh âm từ ái: “Thiển Thiển tới đây, mau ngồi.”

Phong Thiển ngoan ngoãn gật đầu, đem hoa đặt ở đầu giường, ngoan ngoãn mà ngồi ở trên ghế bên cạnh.

Thanh âm của cô ngọt mềm: “Cha, con đưa hoa cho người.”

Phong Hoài mặt mày đều là ý cười, thực vui vẻ.

“Thiển Thiển đến thăm cha, cha liền rất vui vẻ.”

Phong Hoài nhìn Phong Thiển, trong ánh mắt vẩn đục ẩn ẩn lóe lệ quang.

“Chỉ cần là Thiển Thiển đưa, cha đều thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.