Editor: Nha Đam
Nhìn ra được, Phong Hoài rất thương yêu nữ nhi này của mình.
Phong Thiển hơi hơi rũ đầu xuống.
Chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
Đáng tiếc chính là, nguyên chủ không còn nữa.
Phong Hoài nhìn ra Phong Thiển đột nhiên cảm xúc hạ xuống, hắn nâng lên bàn tay to hơi thô ráp nhẹ nhàng đặt ởđỉnh đầu cô, ôn nhu sờ sờ.
“Chỉ chớp mắt, tiểu công chúa nhà chúng ta đã lớn như vậy rồi.”
Phong Thiển hơi hơi cong cong đôi mắt xinh đẹp, thanh âm ngọt mềm: “Cha, con rất nhớ người.”
Phong Hoài lệ tung hoành: “Thiển Thiển, cha cũng rất nhớ con.”
Chính là, cha càng muốn con có thể khỏe mạnh, vô ưu vô lự tiếp tục sinh hoạt.
Phong Thiển vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt lệ quang của Phong Hoài, ánh mắt nghiêm túc mà nhìn đối phương.
“Cha, đừng khóc, Thiển Thiển đau lòng.”
Phong Hoài cười, giơ tay xoa xoa đầu Phong Thiển.
“Chớp mắt, Thiển Thiển cũng thành niên đến nơi rồi. Ngày kia chính là lễ trưởng thành của Thiển Thiển, cha đặt thiết kế một bộ lễ phục cho con, cũng không biết con có thích hay không.”
Phong Thiển ngọt ngào mà cười cười.
Ngoan ngoãn nói: “Cha đưa, Thiển Thiển cũng đều thích.”
Cô ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Phong Hoài không khỏi cảm động rơi lệ.
Hắn lau lau nước mắt.
Phong gia gia chủ luôn luôn mạnh mẽ vang dội, giờ phút này cũng chỉ là một người cha, có máu có thịt, cũng sẽ rơi lệ.
Mẹ của nguyên chủ qua đời sớm, nguyên chủ từ nhỏ không có mẹ, lại bị đưa đến nước ngoài dưỡng bệnh.
Thân là Phong gia gia chủ Phong Hoài cũng trừu không được thân, không thể bên cạnh nữ nhi để chăm sóc.
Những năm gần đây, bên người nguyên chủ không mấy người thân, cô độc sinh hoạt ở nước ngoài.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Phong Hoài tâm đều tồn tại áy náy, cảm giác thực xin lỗi nguyên chủ.
Phong Hoài mỉm cười: “Thiển Thiển có muốn mời bạn học sao? Cha nơi này có mấy cái thiệp mời, Thiển Thiển có thể đưa cho bạn học.”
Phong Hoài là muốn ở lễ trưởng thành của Phong Thiển, chính thức giới thiệu cô cho mọi người.
Đồng thời tuyên bố Phong Thiển kế thừa vị trí Phong gia gia chủ.
Ngoài ra còn có tam đại thế gia cùng một ít danh môn vọng tộc ở trong danh sách khách mời.
Đương nhiên, thân là vai chính yến hội này, Phong Thiển tự nhiên cũng có quyền lợi mời bạn học có quan hệ tốt.
Phong Hoài từ rương nhỏ ở mép giường lấy ra mấy thiệp mời màu vàng, nhét vào trong tay Phong Thiển.
Phong Thiển rũ mắt, nhìn nhìn thiệp mời trong tay.
Nữ hài gật gật đầu.
Ừm.
Là có muốn mời bạn học.
Muốn mời mảnh nhỏ.
Chỉ muốn mời một người là hắn.
Phong Hoài nhìn đến Phong Thiển phát ngốc.
Hắn một cái người từng trải, tự nhiên nhìn ra tâm tư Phong Thiển.
Tiểu cô nương đại khái là có người yêu thích.
Phong Hoài cười cười.
Mặc kệ nữ nhi bảo bối thích ai, hắn đều sẽ không phản đối, chỉ cần người kia là thật lòng đối nữ nhi của hắn.
___
Phong Thiển ngày hôm sau liền đem thiệp mời đưa cho Kỷ Miên.
Cha mẹ Kỷ Miên ly dị, cho dù Phong Hoài muốn mời cha mẹ Kỷ Miên, cha Kỷ mẹ Kỷ cũng sẽ không mang theo Kỷ Miên.
Cô nhìn chằm chằm Kỷ Miên.
“Lễ trưởng thành của tớ, cậu sẽ đến sao?”
Thon dài thiếu niên rũ lông mi xuống, cúi đầu nhìn nhìn thiệp mời mà cô đưa cho.
Cô sắp thành niên sao......
Thiếu niên bỗng nhiên đỏ vành tai.
Thành niên, liền có thể ở bên nhau......
Phong Thiển ở trước mắt Kỷ Miên quơ quơ tay.
“Ngẩn người làm gì?”
Kỷ Miên phục hồi tinh thần lại.
“Tớ sẽ đi.”
Cô vừa lòng mà cong cong mắt, thực tự nhiên mà dắt lấy tay hắn.
Kỷ Miên cũng phát hiện.
Cô vui vẻ, thích nắm tay hắn.
Cô tức giận, cũng thích nắm tay hắn.
Đến nỗi chính hắn, cũng thích được như vậy.
Hệ thống lại đúng lúc nhắc nhở một chút, “Ký chủ, không cần quên nhiệm vụ chi nhánh, nếu không ký chủ ở thế giới này sống không lâu.”
Cô dừng một chút, chớp chớp mắt.
Thiếu chút nữa đã quên tra nam.
Phong Thiển nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Kỷ Miên nhìn một hồi lâu.
Giống như, không muốn rời đi mảnh nhỏ quá sớm......
**************
Chúc mừng truyện đạt 1k lượt đọc