Editor: Nha Đam
Tiểu mỹ nhân ngư ôm cô, bước chân nhanh hơn vài phần, nhanh chóng vào phòng, thuận tiện còn đóng cửa cẩn thận.
Phong Thiển còn chưa phản ứng lại đối phương đang làm cái gì, đã bị hắn đè ở trên giường.
Cô gái nhỏ chớp chớp xinh mắt, lông mi giống cánh bướm nhẹ nhàng chớp chớp.
Tiểu mỹ nhân ngư cúi đầu, thái dương lạnh lẽo dán ở trên trán ấm áp của cô.
Đôi mắt màu xanh nước biển lập loè ánh sáng nhạt sâu kín.
Tiểu mỹ nhân nỉ non mở miệng: "Anh là của em nha ~ Thiển Thiển."
Hơi thở hai người đan chéo ở bên nhau.
Giọng nói của Tiểu mỹ nhân ngư trầm thấp ngưa ngứa trêu chọc lòng người.
Khuôn mặt trắng nõn Phong Thiển bắt đầu đỏ lên.
Cô che giấu sự thẹn thùng của mình, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm đối phương, banh mặt, ra vẻ trấn tĩnh.
Phong Thiển khụ một tiếng, mở miệng: "Ừm. Anh vốn dĩ chính là...... của em!"
Cô giống như chuột hamster đáng yêu, lại cố tình ra vẻ cường thế.
Dáng vẻ này, thật là...... Đáng yêu đến mức chỉ muốn nuốt cô và bụng luôn.
Tiểu mỹ nhân ngư cười nhạt, đầu gối lên vai cô, hắn nghiêng đầu, đôi môi dán sườn mặt cô.
Mềm mềm mại mại.
Nhẹ nhàng hôn Thiển Thiển.
Muốn...... Vĩnh viễn có được cô......
-
Sâu trong đáy biển.
Một thiếu niên Dáng người thon dài xinh đẹp chậm rãi bơi dưới biển sâu, mái tóc dài màu lam của hắn uốn lượn, xinh đẹp mà lại mộng ảo.
Càng là sâu xuống dưới, nước biển càng thêm lạnh lẽo tịch mịch.
Trong tầm mắt là một mảnh màu lam sâu kín.
Cho đến khi, một tòa lâu đài kiến trúc cổ xuất hiện ở sâu trong hải dương.
Thiếu niên chậm rãi dừng động tác bơi lội lại, thong thả ung dung thu tay lại, trạm kế tiếp của lâu đài cổ hiện ra.
Hắn ngựa quen đường cũ đẩy cửa mà vào.
Lâu đài cổ cùng lâu đài trên mặt đất không có gì khác nhau, nhưng mà nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, đây là cái lâu đài cực kỳ cổ xưa.
Đến nỗi lâu đài cổ vì sao xuất hiện tại biển sâu này, cũng không thể nào biết được.
Thế giới tự nhiên di chuyển biến hóa ai có thể giải thích rõ được?
Tiểu mỹ nhân ngư men theo thang thong thả ung dung đi đến lầu hai.
Hắn đẩy cừa ra.
Một chuỗi bong bóng theo động tác nhẹ nhàng của hắn từ cửa tràn ra.
Tiểu mỹ nhân ngư không nhanh không chậm đi vào.
Trong phòng có một cái bàn cúng tế cổ xưa.
Trên bàn cúng tế điêu khắc hoa văn phức tạp, bởi vì quá cổ xưa, cho nên càng thêm phần sắc thái thần bí.
Trên bàn cúng tế đựng đầy bình thủy tinh, giờ phút này đang ở tản khói màu lam.
Tiểu mỹ nhân ngư nhàn nhạt mở miệng: "Tôi muốn vĩnh viễn sinh hoạt ở trên mặt đất."
Cũng vĩnh viễn...... Có được cô gái kia.
Sau một lúc lâu, ánh sáng trên bình thủy tinh chợt mãnh liệt lên.
"Ngươi xác định?"
Thanh âm cổ xưa sâu kín truyền đến, mang theo một chút thê lương, lại là không có chút hàm súc tình cảm.
Tiểu mỹ nhân ngư híp híp mắt, khóe miệng không chút để ý giơ lên.
"Xác định."
Không gian an tĩnh vài giây, rồi sau đó truyền đến thanh âm: "Ngươi đem đuôi cá biến thành chân của con người, đã hao tổn một nửa tuổi thọ của ngươi, ở trên đất bằng cũng chỉ có thể sinh tồn trong khoảng thời gian một tháng, kỳ hạn vừa đến phải trở lại hải dương. Hiện giờ, ngươi muốn vĩnh viễn sinh hoạt ở trên mặt đất, cái giá phải trả còn lớn hơn nữa."
Tiểu mỹ nhân ngư thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt hỏi: "Cái giá phải trả là gì?"
Đối phương chậm rãi nói: "Chỉ còn lại có 50 năm tuổi thọ, giống như loài người, phải trải qua sinh lão bệnh tử, đêm trăng tròn xương của ngươi còn phải chịu sự đau đớn giống như vạn tiễn xuyên tâm."
Giọng nói rơi xuống, thiếu niên hơi hơi rũ lông mi xuống, đôi mắt màu xanh nước biển có sự dao động nhàn nhạt.
Hắn khẽ mở môi mỏng.
"Tôi...... Đồng ý."
Xương giống như vạn tiễn xuyên tâm sao?
Tiểu mỹ nhân ngư chưa bao giờ để ở trong lòng.
Đã từng, lột vảy đi cốt, một lần nữa tái sinh.
Vạn tiễn xuyên tâm, hắn cũng chưa bao giờ xem qua.
Có thể vĩnh viễn có được cô, chút đau đớn này có là gì?
Chỉ là có chút đáng tiếc.
Chỉ có thể làm bạn với đối phương 50 năm......
Thanh âm của tiểu mỹ nhân ngư vừa rơi xuống, bàn cúng tế chợt chiếu lên bạch quang chói mắt, tia sáng cuối cùng hết hóa thành một ngôi sao, hoàn toàn đi vào trong cơ thể của thiếu niên.