CHƯƠNG 24: BẠN CÙNG LỚN, TRẦN CẢNH
Trong nửa tháng sau đó chỉ cần Lý Dịch Chi vừa login là có thể thấy lời nhắn của tiểu đồ đệ, làm cho anh quan tâm thân thể, nhắc nhở anh thời tiết thay đổi, luôn cho người khác cảm giác rất ôn nhu rất săn sóc, nếu không phải tiểu đồ đệ bình thường nói quá ít từ thiếu tiếng, có lẽ đã không có cảm giác xa cách không hòa hợp.
Mà này đó nhắn lại phần lớn là vào buổi tối mười một mười hai giờ, thậm chí là rạng sáng ba bốn giờ, chọt mở vào tư liệu cá nhân của Thiên Nguyên đản đản, thời gian login cùng thời gian logout thường thường ở giữa chỉ cách nhau năm phút đồng hồ, hiển nhiên là lên nhắn lại, sau đó lập tức logout.
Lý Dịch Chi thở dài, anh không nghĩ tới qua Internet còn có thể có người thật tình đối xử với mình như thế, điều này làm cho anh luôn không thể khống chế mà nhớ tới Trần Cảnh, kỳ thật anh đáp ứng đi Nam Kinh dự thi, trong đó một phần cân nhắc chính là, Trần Cảnh nói qua cậu là người Nam Kinh, không bằng lần này nhất định đến đó, có thể thấy được cậu bé cũng nói không chừng. Tuy rằng loại hy vọng xa vời này cơ hồ là bằng không…
Lý Dịch Chi không đi kỳ xã, buổi sáng rời giường bắt đầu học đánh cờ, giữa trưa ăn cơm xong liền lên diễn đàn ngao du, xem một chút kỳ phổ chung dành cho mọi người, còn có đủ loại ván cờ kinh điển in đỏ.
Đến lúc xem không sai biệt lắm, liền thấy màn hình phía dưới có người gửi anh tin nhắn.
Diệp Dương Dương: Thêm cái bạn tốt đi.
Diệp Dương Dương: Chơi cờ không?
Diệp Dương Dương: A? Đang treo máy sao
Bởi vì nguyên do là đồ đệ nhỏ không login, cũng không có người nào tìm anh, vì thế Lý Dịch Chi lại khôi phục trạng thái làm lơ tin nhắn, khoảng cách Diệp Dương Dương tìm anh, đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ.
Lý Dịch Chi vội vàng trả lời tin nhắn, nói anh xem kỳ phổ trong lúc nhất thời không chú ý.
Diệp Dương Dương phản ứng rất nhanh, lập tức liền mời Phái Thần tiến vào ván cờ.
Chẳng qua vào ván cờ, Diệp Dương Dương cũng không bắt đầu chơi cờ, vị trí bàn cờ bày ra chính là phục bàn ngày hôm qua, vị trí vây xem cũng cài khóa cứng, không cho người khác vào căn phòng.
Diệp Dương Dương: Anh là kỳ thủ chuyên nghiệp hả, không đến nửa năm sẽ thi đấu Tân vương chuyên nghiệp, anh có tham gia không
Tất cả kỳ hữu đấu cờ cùng áo khoác Phái Thần đều sẽ hỏi anh một câu, bạn là kỳ thủ chuyên nghiệp sao, đối với điều này Lý Dịch Chi đã thấy nhưng không thể trách.
Phái Thần: Tôi không phải là chuyên nghiệp, đẳng cấp nghiệp dư cũng không có.
Diệp Dương Dương:
Diệp Dương Dương: Anh nhất định đang hù tôi, không nghĩ lại ngã ngựa!
Phái Thần: Thật sự, tôi đã gần ba mươi tuổi, nào lại trộm được đẳng cấp chứ
Diệp Dương Dương: == Lời của anh làm đau đớn sâu sắc trái tim tôi
Phái Thần: Làm sao vậy
Diệp Dương Dương: Ông đây cũng hai mươi chín…
Phái Thần: …
Phái Thần: Bất quá tôi lập tức xuất phát đến Nam Kinh, tham gia giải đấu đối kháng nghiệp dư Trung Hàn
Diệp Dương Dương: Á? Thật sự! Thật tốt quá, vậy chúng ta có thể mặt đối mặt đấu một bàn rồi, tôi ở ngay Nam Kinh đó!
Diệp Dương Dương: Tôi nói với anh, tôi ở Nam Kinh ngây người mới chỉ một tháng, mà nơi này đồ ăn thật ngon trò chơi cũng thật nhiều đó, anh đến đây rồi tôi có thể làm hướng dẫn viên, sớm một chút đến đây đi.
Lý Dịch Chi có chút muốn đỡ trán, cái người Diệp Dương Dương này đừng thấy thời điểm chơi cờ bình thường không thích nói chuyện, hạ xong nước cờ, hơn nữa đối với thắng thua nhìn rất bình tĩnh, biểu cảm khí tức của cao nhân nhưng không nghĩ tới là một cái máy phát thanh..
So với việc đồ đệ nhỏ trầm ổn, Diệp Dương Dương cũng quá nhiệt tình…
Diệp Dương Dương: Tôi để cho anh lưu số máy di động của tôi nè, mà anh có di động không, đến rồi gọi cho tôi đó, tôi sẽ tiếp máy, à…hoặc là anh ngồi xe lửa tôi cũng có thể đi đón ở trạm!
Diệp Dương Dương gõ chữ đặc biệt nhanh, Lý Dịch Chi còn chưa kịp phản ứng, một chuỗi số điện thoại đã cứu đến đây, cỗ nhiệt tình này đều làm cho người ta không cự tuyệt được.
Phái Thần: Tôi vài ngày nữa lập tức đến đó, có thể ngồi xe lửa, nếu tới nhất định liên hệ anh
Diệp Dương Dương: Nha hắc hắc, anh đó nói chuyện thật thà quá, anh không sợ tôi là kẻ lừa đảo sao
Phái Thần: …
Phái Thần: Tôi cảm thấy loại tính cách này của anh, không bị người khác lừa liền thật đáng mừng
Diệp Dương Dương: !!!!! Tôi nghĩ anh so với tôi còn là con cừu nhẹ dạ hơn, không nghĩ tới anh là người có vẻ ngoài xấu như thế!
Phái Thần: …
Phái Thần: Đúng rồi, quên hỏi xưng hô như thế nào, chẳng lẽ gọi điện thoại cũng phải hỏi anh gọi là Diệp Dương Dương sao?
Diệp Dương Dương: À không, anh gọi tôi tên thật, tôi tên là Diệp Nhiên
Lý Dịch Chi sửng sốt trong chốc lát, Diệp Dương Dương thấy anh không trả lời lại, lại phát tin nhắn lần nữa.
Diệp Dương Dương: Thế nào, bị tôi dọa đến choáng váng đi! Anh nhất định nghe qua đại danh của tôi, tôi chính là Ngũ đẳng chuyên nghiệp, nhanh lên gọi một tiếng Diệp tiền bối!
Phái Thần: Diệp Nhiên
Phái Thần: tớ là Lý Dịch Chi
Diệp Dương Dương: Hả?
Diệp Dương Dương: Hả!!!!
Diệp Dương Dương: Ta sát!!!! Lý Dịch Chi!!!!
Diệp Dương Dương: Ông đây thế nhưng thua bởi cậu!!!!
Lý Dịch Chi nhìn Diệp Nhiên quét chấm than, đối phương vẫn là loại tính cánh nhiều mè nheo này, bất quá lúc này nhìn không có dè dặt, mà càng thêm cởi mở một chút, có lẽ anh ta rời đi tứ hợp viện là chuyện tốt, Lý Dịch Chi trước kia cũng không hiểu được, một người mẹ làm sao có thể đối xử với con của mình hung ác như thế, đứa trẻ thích đùa vui ồn ào thích gây sự là một đứa trẻ bình thường không phải như thế sao, làm sao nhẫn tâm đánh đến tróc da bong thịt.
Diệp Nhiên Nhiên hiển nhiên cũng rất kích động, một chuỗi quét chấm than.
Diệp Dương Dương: Cậu thế nhưng chơi cờ vây!!!
Diệp Dương Dương: Cậu còn chơi đến thắng tớ!!!
Diệp Dương Dương: Nhất định là Lý Trận Cửu đẳng dạy cậu có đúng không, tớ lúc trước ở trong thi đấu còn cùng chú ấy đấu một bàn, bị giết thật thê thảm thật thê thảm đó, tớ thật mệnh khổ mà, bị sư phụ giết xong còn bị đồ đệ giết, tớ nhất định phải cùng họ Lý phản công…
Diệp Dương Dương: Đúng rồi cậu muốn tham gia giải đấu đối kháng nghiệp dư! Tớ nói cho cậu biết tớ lần này là ký phổ.
Diệp Dương Dương: Cậu trình độ này không thành vấn đề, lấy được thẻ dự bị, sau đó chúng ta đồng thời tham gia thi đấu Tân vương, ui ngẫm lại liền kích động, thật sôi máu a
Diệp Dương Dương: Lý Dịch Chi? Cậu còn đó không
Diệp Dương Dương: Tiểu Chi Chi~
Phái Thần: …
Phái Thần: Tốc độ cậu viết chữ quá nhanh, tớ chen miệng vào không lọt
Diệp Dương Dương:…Việc này sao có thể trách tớ
Diệp Dương Dương: Tớ cam đoan cậu cùng tớ tán gẫu vài ngày, cũng có thể gõ nhanh được như vậy
Phái Thần: …
Hai người đã gần hai mươi năm chưa từng gặp mặt, tất nhiên rất kích động, bất quá nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, rất nhanh lạ giết một bàn
Một ván này bắt đầu từ bốn giờ chiều, sau khi hạ bốn giờ Diệp Nhiên đề nghị mỗi người đi ăn cơm, trở về tiếp tục hạ.
Chờ sau nửa giờ quay lại, Diệp Dương Dương hạ nước cờ rồi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
Diệp Dương Dương: !!!!!!!!
Diệp Dương Dương: Tớ đột nhiên nghĩ đến!!!
Diệp Dương Dương: Cậu có thể nhìn máy tính?! Mắt của cậu tốt lên!! Ta sát mắt của cậu tốt lên!! Chúc mừng!!!
Phái Thần: Đúng vậy…Cám ơn
Diệp Dương Dương: Ngại quá tớ quá kích động…
Diệp Dương Dương: Tiếp tục chơi cờ
Hai người tiếp tục ván cờ, sau khi hạ ba tiếng, lúc chấm dứt đã muốn mười giờ rưỡi, giữa đường bởi vì Diệp Nhiên biết Lý Dịch Chi hồi phục thị lực, có thể là tâm tình quá kích động, liên tiếp nhiều lần xuất hiện chiêu hồ đồ cấp thấp, Lý Dịch Chi cuối cùng thắng anh ta năm quân.
Diệp Nhiên liên tục nói là nhầm, bàn này không tính không tính, may mắn không để cho người ta vây xem, không thì ném chết người.
Thời gian đã muốn không còn sớm, Diệp Nhiên thúc giục anh đi ngủ sớm một chút, bản thân cũng muốn ngủ, làm cho anh thu thập hành trang một chút, mấy ngày này liền qua thôi.
Lý Dịch Chi tuy rằng đã đáp ứng, nhưng đợi Diệp Nhiên logout bản thân lại không rời đi, thời gian đã gần mười hai giờ, anh nghĩ dù sao đã muốn trễ thế này, đồ đệ nhỏ phỏng chừng lập tức sẽ login, đợi một chút rồi đi ngủ cũng như nhau.
Tiểu đồ đệ công tác vội như vậy, mỗi ngày còn login vội gửi tin nhắn cho mình, Lý Dịch Chi không nói cảm động cũng không được.
Thời điểm Trần Cảnh login là rạng sáng hơn hai giờ, anh login thấy Lý Dịch Chi hồi đáp, bỗng nhiên cảm thấy một ngày công tác mệt mỏi đều bị xua tan, này hình như là mị lực của cờ vây, cũng là mị lực của Lý Dịch Chi.
Anh nghĩ hôm nay cho sư phụ cái lời gì, kết quả thoáng nhìn cái avatar bên cạnh, Phái Thần rõ ràng phát sáng.
Trần Cảnh cho là mình nhìn hoa mắt, kết quả đóng bạn tốt lại mở ra lần nữa, cái avatar duy nhất vẫn sáng.
Trần Cảnh chọt mở avatar của Lý Dịch Chi.
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ anh tại sao không đi ngủ, hiện tại đã hơn hai giờ
Lý Dịch Chi trả lời đặc biệt nhanh.
Phái Thần: Cậu đã đến rồi a
Phái Thần: Tôi cố ý đợi cậu
Trần Cảnh nhìn màn hình, trên gương mặt không có biểu tình gì rốt cuộc nhịn không được lộ ra nét cười.
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ
Phái Thần: Cảm động đi
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ anh bị trộm tài khoản à…
Phái Thần: …
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ nhanh lên đi ngủ đi, đã khuya lắm rồi
Phái Thần: Ừ, tôi chính là đợi cậu login, tôi đây thoát đây, cậu cũng ngủ đi thôi, thân thể của trẻ con rất quan trọng
0 Thiên Nguyên 0: …Tôi không nhỏ
0 Thiên Nguyên 0: Ngủ ngon
Lý Dịch Chi muốn đi dự thi, Lý Trận tự nhiên sẽ không phản đối, nếu đây là xuất phát từ hứng thú bản thân, Lý Trận tuyệt đối tin tưởng bản thân đồ đệ có thể ở trong kỳ đàn một phen xông ra thế giới.
Luôn bao che con cái Lý Trận đương nhiên lo lắng đồ đệ bảo bối của mình một mình đi dự thi, dù sao ở trong lòng anh, bảo bối đồ đệ chưa từng rời đi Bắc Kinh, hơn nữa cũng không thích nói chuyện, sợ bị người khác khi dễ.
Chẳng qua Lý Trận không muốn đi Nam Kinh, Nam Kinh đối với anh mà nói là một ác mộng, Lý Trận rất chịu khó để người kia leo cây, nguyên quán của anh ta ở ngay Nam Kinh, phỏng chừng có đi mà không có về.
Lý Dịch Chi đương nhiên không biết Lý Trận cùng Trần Tùng Duệ có khúc mắc, đem chuyện tình Diệp Nhiên nói với Lý Trận.
Có Diệp Nhiên chiếu cố, Lý Trận nhất thời yên tâm hơn.
Lý Dịch Chi đặt vé xe lửa, chỉnh lý hành trang, rất nhanh liền xuất phát, Lý Trận đem anh đưa ra nhà ga, ở trong nhà ga ngư long lẫn lộn nhìn bóng dáng đồ đệ, thật sự có một loại cảm giác bùi ngùi.
Diệp Nhiên lập tức muồn nhìn thấy bạn cùng lớn, gần đây đều phi thường kích động, dọc theo đường đi thường xuyên gọi điện cho Lý Dịch Chi, sợ anh một mình ở trên xe lửa nhàm chán, cái niên đại này tuy rằng đã có di động nhưng màn hình vẫn là xám đen, dù sao không có bao nhiêu người dùng qua, trên chuyến tàu lấy ra làm cho mọi người nhìn anh cũng giống như đang tham quan.
Một ngày một đêm xe lửa, xuống xe anh liền bấm điện thoại Diệp Nhiên, rất nhanh liền thấy một người đàn ông giơ di động hướng chính mình ngoắc.
Người đàn ông đã gần ba mươi tuổi, nhưng nhìn lên phi thường trẻ, thật giống như sinh viên đại học, mặc một thân trang phục thể thao rất thoải mái, khuôn mặt vẫn là giống như trước một dạng thanh tú, cằm có chút gầy, môi cũng hơi mỏng hồng hồng nhìn tốt lắm.
Lý Dịch Chi nhìn thấy Diệp Nhiên, hai người đều rất xúc động, từ biệt nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại, hàn huyên một chút, nhà ga rất loạn liền vẫy xe taxi hướng đến nơi ở của Diệp Nhiên.
Dọc theo đường đi có chút kẹt xe, Diệp Nhiên rất hay cùng anh nói về đặc sản quà vặt của Nam Kinh, Lý Dịch Chi nghiêng đầu, lại thấy trên làn đường xe chạy bên cạnh có một chiếc xe MPV màu đen, vừa thấy đã vô cùng sang trọng, trọng điểm là người ngồi ở bên trong…
Chỗ ngồi phía sau một chàng trai đang ngồi, một thân âu phục vô cùng danh giá, anh ta tréo chân, trên đùi đặt một laptop, một tay duỗi ra cửa sổ xe, một tay ở trên laptop vẽ vẽ một chút, lộ ra một khuôn mặt nghiêm túc, dường như có chút lạnh lùng có chút lãnh đạm.
Lý Dịch Chi nhất thời giống như bị sét đánh, Diệp Nhiên gọi anh vài tiếng cũng không nghe thấy.
Chàng trai này ở trong đầu của anh ấn tượng rất sâu, cho dù chỉ có duyên gặp mặt một lần; cho dù đời này bọn họ ở trong tứ hợp viện sống chung thật lâu, nhưng Lý Dịch Chi bởi vì nguyên do là đôi mắt lại không nhìn thấy bộ dạng của cậu ấy; cho dù là đã qua hai đời, Lý Dịch Chi cũng còn nhớ thanh thanh sở sở.
Trần Cảnh.
Đèn giao thông rất nhanh chuyển xanh, chiếc xe MPV màu đen lập tức từ bên họ chạy qua, Trần Cảnh chuyên tâm tập trung vào laptop trên đùi, chỉ còn lại có Lý Dịch Chi nhìn ngẩn ngơ.