Điện Thoại Mai Mối

Chương 4: Chương 4: Có duyên, ắt sẽ gặp nhau




Cuối cùng cũng đến được siêu thị Tràng Tiền. Rồi sau đó, hắn cùng "cô gái mang giày thể thao" đi lên trên.

“Nóng quá, anh muốn cùng em uống một li nước chứ?”.

“Ừm, được thôi, anh cũng đang khát”.

Đi lên tầng, thật thoải mái. Giờ mới để ý, "cô gái mang giày thể thao" đã thay đôi giày thể thao bằng đôi giày cao gót từ lúc nào.

“Cho tôi một cà phê sữa, có đá nhiều một chút”.

"Cô gái mang giày thể thao" nói với phục vụ.

“Một cà phê đen”.

“Quý khách xin đợi một chút”.

Bảo quay sang nhìn "cô gái mang giày thể thao", trông lúc này sắc thái đã đỡ rồi, có vẻ khỏe khoắn hơn. Bảo hỏi.

“Đỡ mệt chưa?”.

“Ừm, đã đỡ rồi”.

“Thế thì tốt”.

“Ừm. nếu không có anh chắc em giờ đang đi giữa đường nắng mất, cám ơn anh nhiều nha”.

“Không có gì, anh hùng gặp chuyện bất bình thì phải ra tay mà”. ( câu này là do ta nhiễm Lục Vân Tiên khửa khửa ) Bảo lém lỉnh trả lời.

“Ha ha, anh hài hước ghê”.

“Không, đó là sự thật mà”.

Nhân viên đem cà phê ra, Bảo cùng "cô gái mang giày thể thao" vẫn say sưa nói chuyện.

“À, quên chưa hỏi tên anh”.

“Anh tên Bảo, còn em?”.

"Cô gái mang giày thể thao" có chút bất ngờ trước câu nói của Bảo.

“Anh tên Bảo sao?”.

“Ừm, có sao không em?”.

“Số điện thoại của anh là 01648119006?” ( ôi sao mình cứ thích chém bừa số điện thoại thế nhợ @@ )

"Cô gái mang giày thể thao" hỏi Bảo.

“Ủa, sao em biết?”.

Đến lượt Bảo ngạc nhiên hỏi.

“Ha ha, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,vô duyên đối diện bất tương phùng, câu này hiệu nghiệm thật đấy”.

Bảo mỉm cười, nếu nhưng mà hắn đoán không nhầm, "cô gái mang giày thể thao" chính là Nhi Hoa quen biết hắn.

“Nếu theo suy đoán của anh, em là Nhi Hoa?”.

“Chính xác”.

“Vậy thì vui thật, cuối cùng cũng được gặp em”.

Bảo cười, đúng, gặp được Hoa thật là vui, hắn quen cô nàng hơn 3 tháng, cũng khá tò mò cô nàng là người như thế nào. Có lần hắn đề nghị chát webcame hoặc là gửi ảnh, nhưng mà Hoa không chịu, nói là không thích làm những thứ đó, chỉ thích gọi điện trò chuyện thế này. Còn bây giờ Bảo mới được gặp tận mặt Hoa, đúng là “trăm nghe không bằng một thấy”.

“Ừm, cũng đến lúc nên gặp rồi mà, xem ra anh cũng không khác gì trí tưởng tượng của em lắm”. Nhi Hoa mỉm cười tươi, trở nên thân thiết hơn.

“Còn em, khác so với tưởng tượng của anh quá nhiều”. Bảo mỉm cười, hắn không nghĩ Nhi Hoa của hắn đẹp và đáng yêu đến như vậy.

“Ủa, vậy em trong trí tưởng tượng của anh như thế nào?”.

“Ừm, theo anh thì em lùn cỡ có 1m60 là cùng, với em sẽ để tóc ngắn cá tính, ăn mang trông rất là style”.

“Anh nhầm luôn rồi, em học cảnh sát mà, thể lực tốt nên cao lắm, em cao tận 1m72 lận đó, tóc thì em thích để tóc dài như thế này, còn ăn mang thì cũng đơn giản thôi, không cầu kì đâu”.

“Ăn mang đơn giản mà trời nóng hừng hực như vậy còn mang áo dài sao?”.

“Xời, em vừa đi nhận bằng tốt nghiệp đại học về mà”.

“Thì cũng ăn mang bình thường thôi chứ, mang thế này không mệt à?”.

“Ôi dào, em có thích mang áo dài vào đâu. Chỉ là em được loại giỏi, là học sinh ưu tú, nên thầy cô Bảo em mang như thế này để chụp ảnh lưu niệm ý mà”.

“Hèn gì, công nhận em mang áo dài đẹp đấy”.

“Chuyện, em mà”.

“Tự tin ghê ha”.

“Tất nhiên, người thì phải tự tin về bản thân mình chứ”.

Bảo cùng Nhi Hoa nói chuyện đến chiều, cả hai cùng đi ăn tối, sau đó Bảo còn chở Nhi Hoa về tận nhà.

Bảo đi trên đường về nhà với tâm trạng khá vui, nhà Nhi Hoa ở cách nhà hắn không xa lắm, hắn sống ở đây đã gần 5 năm mà sao lại chưa hề thấy Nhi Hoa nhỉ? Hay là lúc đó trong mắt hắn chỉ có Hoài Thu nên mới không để ý đến cô gái đẹp nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.