Ba tháng trôi qua, Bảo dần đã lấy được cân bằng, hắn cũng đã bước sang 27 tuổi, vậy là hắn đã đến lúc phải lấy vợ rồi.
Ông bà già ở quê cứ thúc dục hắn đưa con dâu về ra mắt, Bảo chỉ biết tìm
cách trốn tránh, tình cũ hắn còn chưa quên được, nói gì có tình mới chứ.
Có được tinh thần thoải mái như bây giờ là nhờ Nhi Hoa, bởi vì đêm nào cũng có cô bé cùng tâm sự và kể chuyện vui cho hắn nghe.
Bảo phóng xe trên đường, thấm thoắt mà kì nghỉ hè đã đến, hoa phượng trên
đường cũng nở rộ. Cũng may là hắn hôm nay không phải dạy thêm nên mới có dịp đi chơi một chút.
Bỗng đập vào mắt hắn là một cô gái mang tà áo dài màu xanh da trời đi trên hành lang đường, tóc dài xõa ra. Trông
cô gái này cũng lạ lắm, mang áo dài thùy mị như vậy, ấy thế trên tay thì lại cầm đôi giày cao gót và một cái nón lá, hơn nữa có điểm đặc biệt
nhất lại chính là cô gái mang đôi giày thể thao khá cá tính chứ không
phải là đi chân trần hay là đôi giày kiểu gì đó. Hắn nhìn không nhịn nổi mà bật cười ha ha.
“Cô gì đó ơi, cần đi nhờ xe chứ?”.
Hắn hỏi, trông mặt cũng được lắm, mặt trái xoan, mắt to, môi trái tim hồng, mặt trắng trẻo dễ thương, chấm 9 điểm. Dáng cũng nhỏ nhắn xinh xắn,
cũng cao 1m7 là ít. Được lắm chứ.
Cô gái mang áo dài đứng lại
nhìn hắn, một cái nhìn khó hiểu. Có lẽ là đang đánh giá hắn. Bảo vội
giải thích, hắn vốn không thích bị phụ nữ đẹp hiểu nhầm.
“Tôi thấy cô mệt nên giúp đỡ thôi, không hề có ý gì đâu”.
Cô gái im lặng như suy nghĩ, rồi sau đó mỉm cười gật đầu.
Bảo đang định ra khỏi xe mở cửa thì cô gái đã nhanh chóng chui tọt vào xe một cách nhanh chóng.
“Cô muốn đi đâu?”. Bảo lịch sự hỏi.
“Siêu thị Tràng Tiền”.
Giọng nói dễ nghe lắm. Gần gần giống với Nhi Hoa. Bảo thầm nghĩ, nếu như cô
nàng này là nàng thì tốt biết bao. Chắc chắn, hắn sẽ không cho nàng đi
khỏi tay hắn. Còn nếu như không phải là Nhi Hoa, thì không biết, phải
xem xét cái đã. Bảo mỉm cười trả lời, dù rằng hắn chỉ đi lung tung cho
vui.
“Tốt quá, tôi cũng đến đó”.
“Ồ, vậy thì tôi quá giang đúng người rồi, làm phiền anh bật máy lạnh lên một chút, trời nóng quá”.
Bảo và “cô gái mang giày thể thao” im lặng cùng đi, đáng nhẽ ra là Bảo nên
gọi là “cô nàng mang áo dài” thì đúng hơn, nhưng chính đôi giày thể thao kia lại làm cho hắn ấn tượng hơn rất nhiều.
Đáng tiếc, hôm nay không hiểu là ngày gì, ngoài đường xe lại đông như kiến khiến cho bị kẹt xe.
“Bị kẹt rồi”. Hắn nhăn mặt, tỏ ý không vui rồi nói tiếp. “Tình hình thế này mà không có cảnh sát giao thông sao? Thật tệ”.
“Ừm, lại không hề có biển báo nữa”.
“Ừ, thật phiền”.
“Anh ở đây đợi tôi một chút nhé. Tôi sẽ quay lại liền”.
“Cô gái mang giày thể thao” dặn dò hắn, sau đó mở cửa đi ra, chạy biến mấy, tuy là ăn mang không giống ai, nhưng cô nàng trông vẫn rất tự nhiên, có lẽ là đã quen.
Bảo chờ khá lâu, phải gần cả nửa tiếng đồng hồ,
xe mới dần thưa đi. Hắn vẫn dừng xe ở chỗ cũ, bởi vì hắn đang chờ cô gái cá tính kia.
Nhìn xa xa, hắn bỗng thấy
một bóng dáng quen thuộc, là “cô gái mang giày thể thao”. Nhưng cô ta
lại đứng ở giữa đường, và đang làm những động tác mà những chiến sĩ cảnh sát giao thông đang làm, đó là chỉ huy xe chạy cho đúng. Trông rất
thuần thục như đã quen thuộc lắm vậy.
Bảo nhìn xung quanh, hình
như là mấy tên chạy xe cũng biết thương hại cho cô gái yếu đuối kia thì
phải, rất biết hợp tác, khiến cho tình trạng kẹt xe được giải quyết
nhanh chóng. Còn nhiều người đứng ở vệ đường cũng đang đứng nhìn, có khá nhiều người chụp ảnh “cô gái mang giày thể thao” nữa. Xem ra cô nàng
khá thú vị.
Dần một lúc sau, "cô gái mang giày thể thao" mới chạy tới xe của anh.
Bảo mỉm cười khen.
“Em thật cừ đấy”.
“Tất nhiên, em là sinh viên ngành cảnh sát mà, nhìn cảnh này không hành động không được”.
"Cô gái mang giày thể thao" thở hồng hồc, tay xua qua xua lại cho mát, nhìn hắn mỉm cười.
“Nếu em không chê, em có thể dùng nó”.
Tôi chìa chiếc khăn tay của mình ra.
Cô gái cũng không suy nghĩ, lấy lên lau mồ hôi, hơn nữa còn độ lạnh trong xe lên một chút.