Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 34: Chương 34




Edit: tiểu an nhi (LQD)

Ven đường có sạp bán trà, để người qua đường có chỗ ngồi nghỉ chân. Trên sạp hàng bày một ít nước trà đơn giản, còn có nước ô mai. Thủy Ngân bưng bát nước ô mai nhấp một ngụm, là bát sứ thô, hoạ tiết bên trên là hoa lan màu lam không quá tinh tế, nhưng nhìn kỹ cũng khá thú vị.

Ngón tay trắng nõn đặt cạnh hoạ tiết hoa lá màu lam, màu da còn oánh nhuận hơn màu bát sứ, thật là hút mắt.

Cao Gia Vân nhìn hai tay đang bưng bát sứ của mình một chút, lại nhìn tay của Thủy Ngân. Rõ ràng là hai cái bát giống y hệt nhau, sao chị ta cầm trông đẹp như thế mà mình lại không đẹp bằng?

Cho dù có nhìn Thủy Ngân không vừa mắt đi chăng nữa, Cao Gia Vân cũng không thể không thừa nhận dáng vẻ chỉ tuỳ ý ngồi ở ven đường, bưng bát nước nghỉ ngơi của Thuỷ Ngân cũng mang một vẻ đẹp khó nói thành lời. Cô nàng không nhịn được chăm chú nhìn thêm một lát, cảm thấy Lâm Cẩm Tú hiện giờ cùng với Lâm Cẩm Tú cô nàng gặp trước kia, quả thực giống như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Tư thế ngồi của Thuỷ Ngân không hẳn là đoan trang nhưng không bất nhã, kiểu như tuỳ ý ngồi, lưng thẳng, cần cổ dài hơi gấp, thân hình tinh tế, toát ra một loại khí chất ưu nhã. Tự tin lại không sợ hãi.

Chỉ có điều cô ngồi đó nhưng có cảm giác cô không để người bên cạnh vào trong mắt, khiến đáy lòng Cao Gia Vân cảm thấy không thoải mái. Chị ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy!

Chuyển mắt một cái, phát hiện Tứ ca bên cạnh cũng đang nhìn Lâm Cẩm Tú, ánh mắt chuyên chú. Tuy Cao Gia Vân không nhận thức được có vấn đề gì, nhưng trong lòng đã vô thức cảm thấy không ổn, xúc động kéo Cao Gia Nhạc một cái, "Tứ ca, em muốn ăn đài sen!"

Cao Gia Nhạc bị em gái kéo lại, ánh mắt dời đi không nhìn Thủy Ngân nữa. Cao Gia Vân gần như thở phào một hơi, lại không biết là mình làm thế để làm gì. Ăn đài sen chỉ là lấy cớ, nhưng đã nói ra mồm thì nhất định phải ăn.

Cao Gia Nhạc: "Em vừa uống một bát nước ô mai, lại muốn ăn đài sen. Sao em ăn uống như vậy hả?"

Cao Gia Vân: "... Em muốn ăn như thế đấy!"

Cao Gia Nhạc đứng dậy đi mua. Bên này ngay gần hồ sen, mấy chị gái chèo thuyền sẽ hái hoa, đài sen và lá sen mới lạ đẹp đẽ để bán hàng. Những người muốn mua sẽ đứng chờ ở bên bờ vươn tay. Từng chiếc thuyền nhỏ lướt qua ven bờ, bày từng bó lớn đài sen, hoa và lá sen cho người mua lựa chọn.

Chẳng mất bao lâu Cao Gia Nhạc đi xuyên qua đám người, dáng vóc cao lớn, mua được đài sen non nhất, còn mua thêm một bó hoa sen trắng điểm hồng.

Cao Gia Vân vui vẻ vươn tay đón bó hoa sen trên tay cậu. Cao Gia Nhạc khẽ giật mình, sau đó rút một bông đưa cho em gái, quay người đặt vào trong tay Thuỷ Ngân, "Tam tẩu thích hoa sen không? Có thể mang về cắm bình, tưới chút nước là mai nở rồi."

"Tam tẩu ăn đài sen nhé." Cậu ngồi xuống lột đài sen, bóc ra hạt sen đưa cho Thủy Ngân.

Cao Gia Vân: "... Tứ ca, có phải anh quên mất em gái rồi hay không?"

Cao Gia Nhạc khó hiểu liếc nhìn cô nàng nàng một cái, chỉ chỉ chỗ đài sen vừa thả ở bên cạnh, "Không phải em nói muốn ăn à? Tự mình lột đi."

Cao Gia Vân không nhịn nổi nữa: "Vậy sao anh lột cho chị ta mà không lột cho em?"

Cao Gia Nhạc: "Chân của Tam tẩu bị đau, còn em có sao đâu."

Cao Gia Vân: "Chân chị ta bị đau chứ đâu phải tay!"

Thủy Ngân ngồi ở một bên tự mình lột đài sen, mặc kệ anh em nhà này cãi nhau. Đối với cô mà nói, thanh niên trẻ tuổi, thật dễ dàng nhìn thấu. Sau một hồi nghỉ ngơi, chân của cô không còn đau nữa, ăn xong một cái đài sen liền đứng dậy.

"Đi thôi, qua bên kia nhìn xem."

Cao Gia Nhạc lập tức đuổi theo, "A, vậy chúng ta đi!"

Cao Gia Vân không kịp phàn nàn cái gì, ôm đài sen đuổi theo. Ba người theo dòng người đi về phía trước, nhìn thấy trên cầu tụ tập khá đông, đang xem diễn "Thuỷ Hầu Tử". Nghệ nhân biểu diễn phía dưới nước, bọt nước văng khắp nơi. Biểu diễn đến đoạn đặc sắc, người ở trên cầu lẫn hai bên bờ đều ném tiền xuống thưởng, còn ném cả nhẫn. Có không ít người biết bơi nhảy xuống nước mò tiền.

Dù diễn từ ban ngày nhưng lúc này cũng không thiếu người xuống nước tìm kiếm, mong tìm được tiền thường mà người khác không mò được.

Thủy Ngân nhìn một lát liền đi về phía cây cầu. Chỗ này đông người chen chúc, ánh sáng lại không quá tốt, người đẩy ta chen. Thủy Ngân đi được thật gian nan. Tuy rằng chân của cô đã được trị liệu, nhưng không hoàn toàn khôi phục giống người bình thường. Thời điểm chen tới đẩy lui khó tránh khỏi việc mất thăng bằng.

Cao Gia Nhạc muốn qua dìu cô, nhưng Cao Gia Vân một mực ôm chặt cánh tay cậu, kéo cậu chậm ra sau mấy bước.

Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng khen ngợi không ngừng, không ít người lui ra phía sau. Thủy Ngân đụng phải một người đối diện trên cầu, đối phương “A” một tiếng, giống như bị kinh hãi ngã ra sau, được người bên cạnh đỡ lấy. Mà Thủy Ngân cũng bị đẩy nghiêng ngả, nhanh chóng bắt lấy lan can mới không bị ngã sấp xuống.

Cao Gia Nhạc kéo em gái chạy nhanh tới, một tay đỡ lấy Thủy Ngân, có chút lo lắng hỏi: "Tam tẩu, chị không sao chứ?"

Gần như đồng thời khi tiếng của cậu vang lên, người đứng cách xa khoảng ba bước so với bọn họ cũng vội vàng hỏi: "An Chi, em có bị đụng vào không?"

Cao Gia Nhạc sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại, dưới ánh đèn lờ mờ, thấy Tam ca Cao Gia Lương cũng ngẩng đầu, đang kinh ngạc nhìn mình.

Anh em hai người đưa mắt nhìn nhau, không khí lập tức có một loại xấu hổ khó mà diễn tả.

Lúc này, Thủy Ngân một tay vịn lan can cầu, một tay được Cao Gia Nhạc đỡ, đứng trên bậc cầu thứ hai. Cao Gia Lương nửa ôm tình nhân của anh ta – An Chi, hai người đứng dưới chân cầu. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, cho dù An Chi chưa từng thấy qua Lâm Cẩm Tú, nhưng nháy mắt liền nhận ra người trước mặt chính là vợ trên danh nghĩa của người mình yêu.

Tình cảnh phức tạp, Cao Gia Vân đứng ở một bên cũng nhất thời không biết nên nói gì mới phải. Đợi một hồi không thấy ai lên tiếng, cô nàng miễn cưỡng mở miệng: "Tam ca... Chị An Chi, thật trùng hợp quá, hai người cũng tới đây chơi hả?"

Tay đỡ Thuỷ Ngân của Cao Gia Nhạc nắm chặt lại, gần như vô thức nhìn vào ánh mắt cô, sợ phải nhìn thấy cảm xúc khổ sở toát ra từ đó. Nhưng không hề có gì, cái gì cũng không có. Sắc mặt cô hoàn toàn bình tĩnh, không giống người đang tận mắt mắt thấy chồng của mình đang ôm ôm ấp ấp một người phụ nữ khác chút nào.

Hay đó chỉ là do cô không biểu hiện ra bên ngoài mà lặng lẽ che giấu đi sự khổ sở?

Cao Gia Lương không lên tiếng, ngược lại là An Chi mở miệng. Cô ta trước trả lời Cao Gia Vân: "Gia Vân cũng ở đây sao, bên này nhiều người, em phải cẩn thận một chút nhé." Nghe thật giống một người chị dâu dịu dàng.

Sau đó nhìn về phía Cao Gia Nhạc, thân thiện mỉm cười: "Em là Gia Nhạc đúng không? Chị đã nghe Tam ca của em nhắc tới em rồi, chị là An Chi. Chào em."

Từ trước đến nay Cao Gia Nhạc là một người trẻ tuổi rất biết lễ phép, chưa từng bày ra khuôn mặt lạnh với bất kỳ ai tươi cười với mình, có lẽ đây chính là lần đầu tiên. Cậu hoàn toàn không để ý đến An Chi, tay đỡ Thủy Ngân nắm lại một chút, đè nén lửa giận nói: "Tam tẩu, chúng ta đi."

An Chi nghe vậy, mặt tái đi, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Cao Gia Lương. Cao Gia Lương đỡ lấy cô nàng, trầm giọng gọi: "Gia Nhạc."

Cao Gia Nhạc lạnh giọng hỏi anh ta: " Trung thu Tam ca có về nhà không?"

Cao Gia Lương không lên tiếng nữa, chỉ ôm lấy An Chi thật chặt, cầm tay cô nàng, tựa như đang hấp thu sức mạnh. Hai người bọn họ giống như Ngưu Lang Chức Nữ không được thế tục đồng ý, bị người chia cắt nhưng vẫn kiên trì ở cùng nhau. Cao Gia Vân cũng có chút không nhìn nổi nữa liền nói: "Tứ ca, anh hỏi cái này để làm gì? Toà báo của Tam ca bề bộn nhiều việc như vậy, không về nhà thì thôi."

Giọng điệu của Cao Gia Nhạc không quá tốt: "Bề bộn nhiều việc? Bận đến mức không thể về nhà nhưng lại có thời gian dẫn người khác đi chơi?"

Cao Gia Lương: "Thân thể của An Chi không thoải mái, anh mới dẫn cô ấy đi ra ngoài một chút. Gia Lương, em không nhất thiết phải nhằm vào An Chi như thế, cô ấy không có lỗi gì cả."

Thủy Ngân vẫn luôn nhìn vào An Chi, rốt cuộc lúc này mới mở miệng nói: "Cô ta mang thai rồi."

Cục diện yên tĩnh, cả hai anh em nhà họ Cao đều kinh ngạc nhìn về phía cô.

An Chi đỏ mặt cắn cắn môi, đối diện với anh mắt kinh ngạc xen lẫn vui mừng của Cao Gia Lương liền giải thích: "Em thấy anh bận rộn quá nên định mấy hôm nữa mới nói cho anh."

Cao Gia Lương nắm tay cô ta thật chặt, trong mắt chỉ có một mình cô ta, giống như đã quên hết những người xung quanh, đau lòng thấp giọng thì thầm: "Anh sắp được làm cha, sao em lại không nói cho anh? Chẳng may anh không chăm sóc tốt cho em và đứa bé thì làm sao bây giờ?"

An Chi ngượng ngùng lại kiên cường cười: "Em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình, chúng ta cần phải ủng hộ lẫn nhau mà không gây thêm phiền phức cho nhau, không phải sao?"

Thủy Ngân còn chưa có phản ứng gì, người trẻ tuổi bên cạnh cô đã nhịn không được nữa. Toàn thân cậu khẽ run, khuôn mặt vừa phẫn nộ, vừa thất vọng. Gần như ngay tức khắc có thể lao ra đánh cho Tam ca của cậu một trận.

"Có phải là rất tức giận, rất muốn đánh Tam ca của cậu hay không?" Thủy Ngân bỗng nhiên khẽ cười hỏi người trẻ tuổi bên cạnh.

Cao Gia Nhạc cắn răng, biểu lộ khó chịu, "Anh ấy đối xử với chị như vậy, sao chị còn cười được nữa?"

"Được rồi, cậu nhìn đây." Thủy Ngân kéo bàn tay đang nắm chặt cô ra, sau đó tiến lên một bước, tại thời điểm tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô dứt khoát làm một bạt tai thẳng vào mặt Cao Gia Lương.

"Chát."

Cao Gia Lương bị đánh lệch mặt ra.

Thủy Ngân: "Một tát này là thay vợ của cậu, Lâm Cẩm Tú tặng cho cậu. Chúc mừng cậu sắp làm cha."

Nói xong, cô hết sức tự nhiên vỗ vỗ vào Cao Gia Nhạc, "Đi thôi, qua bên kia nhìn xem."

Lúc này Cao Gia Nhạc không nói thêm cái gì, theo sau cô đi về một hướng khác. Vừa đi chưa được mấy bước, An Chi ở phía sau hướng về phía cô hô to: "Chị đứng lại, chị dựa vào cái gì mà đánh Gia Lương, chị đứng lại đó cho tôi!"

"An Chi, thôi được rồi." Mặc dù Cao Gia Lương đầy một bụng phẫn nộ phiền muộn, nhưng vẫn giữ An Chi lại. Anh ta thấy, Lâm Cẩm Tú rõ ràng là bị điên rồi. Mỗi lần bọn họ gặp mặt, cô đều không khách khí mà động thủ, chẳng may ra tay với An Chi thì biết làm sao.

Hai người nói qua nói lại mấy câu, Thủy Ngân đã cùng Cao Gia Nhạc đi được một đoạn xa. Cao Gia Vân chân tay luống cuống, cuối cùng xấu hổ cười cười, "Ờ, Tam ca, vậy em đi trước đây."

Cô nàng chạy theo đuổi kịp Tứ ca và Lâm Cẩm Tú, vừa vặn nghe thấy tiếng hai người nói chuyện.

"Không phải tôi đã đánh cậu ta rồi sao? Làm sao cậu vẫn không vui? Người trẻ tuổi tức giận cũng thật lớn." Cô nàng nghe thấy Lâm Cẩm Tú nói như vậy.

Mà Tứ ca của cô nàng lại rầu rĩ không vui, "Anh ấy có lỗi với chị, chị không tức giận ư?"

"Có gì mà phải tức giận?"

"Chị không quan tâm sao?"

Cao Gia Vân nghe thấy sự biến hoá trong giọng điệu của Tứ ca, thật tình là không phân biệt được rốt cuộc là anh trai có vui vẻ hay không.

Hai người đi trước mặt, cô gái bước chân trầm ổn có tiết tấu, bóng lưng uyển chuyển hàm xúc, ngẩng đầu nhìn biển người phía trước. Chàng trai kiên nhẫn đi theo bên cạnh, tựa hồ muốn dìu cô, nhưng lại khắc chế nắm chặt tay rũ xuống bên người, chỉ có ánh mắt theo sát phía sau, chăm chú lại nóng rực.

Lúc đó đột nhiên Cao Gia Vân cứng người lại, sét đánh ầm ầm trong đầu.

Tứ ca anh ấy, bộ dạng này, sẽ không phải, sẽ không phải là thích Lâm Cẩm Tú rồi chứ!

Nhưng sao anh ấy có thể thích Lâm Cẩm Tú được, chị ta lớn hơn Tứ ca mấy tuổi, còn là Tam tẩu của bọn họ nữa. Không thể nào, có phải mình hiểu nhầm rồi không? Cao Gia Vân nhớ lại sự chăm sóc của Tứ ca dành cho Lâm Cẩm Tú khi nãy, nội tâm lại lung lay dữ dội.

Quay đầu nhìn về phía cầu, đã không thấy Tam ca nữa rồi, có lẽ hai người bọn họ đã đi. Cao Gia Vân quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng của hai người phía trước, khẽ cắn môi, tiến lên chen vào giữa hai người, tách bọn họ ra.

"Tứ ca, chân em đau quá, chắc vừa rồi bị người ta giẫm vào, anh đỡ em với!"

Bất kể có đúng hay không, cô nàng tuyệt đối sẽ không để Tứ ca và Lâm Cẩm Tú đi gần với nhau nữa! Cao Gia Vân âm thầm quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.