Edit: tiểu an nhi (LQD)
Từ sau khi Cao Gia Vân bắt đầu hoài nghi Tứ ca của mình thích Lâm Cẩm Tú, đặc biệt chú ý đến hai người bọn họ, cô nàng càng ngày càng khẳng định điều này.
Trước kia Tứ ca rất thích tham gia một số hoạt động thú vị, thích ra ngoài chơi đùa cùng bạn bè.
Nhưng bây giờ, không cần biết là chuẩn bị tới chỗ nào chơi, Tứ ca đều mời Lâm Cẩm Tú đi cùng. Trước khi mời còn loay hoay căng thẳng một hồi, thậm chí ngồi lau đôi giày đến sáng loáng mới đứng dậy bước lên phía trước. Có đôi khi Lâm Cẩm Tú sẽ đồng ý, thỉnh thoảng sẽ từ chối, dựa vào việc chị ta có hứng thú hay không.
Nếu như chị ta đồng ý, Tứ ca vui đến mức đi đường cũng nhanh nhẹn. Nếu Lâm Cẩm Tú từ chối, tuy rằng Tứ ca vẫn đi chơi nhưng không quá hào hứng, sẽ về nhà thật sớm, còn đặc biệt mang quà mua giữa đường tặng cho Lâm Cẩm Tú, kể những chuyện thú vị gặp ngày hôm nay, hầu hết thời gian chỉ là nói chuyện.
Nói mấy câu mà thôi, rốt cuộc thì vui cái gì, Cao Gia Vân nghĩ mãi cũng vẫn không hiểu.
Tứ ca rất thích thu thập đồ vật, giống như kính viễn vọng, đồng hồ lớn bé các loại, trưng bày hết trong một căn phòng. Đối với những thứ mình thu thập, Tứ ca cực kỳ coi trọng. Trước kia Tứ ca từng đưa cho Cao Gia Vân một cái đồng hồ, bị cô nàng nghịch hỏng. Tứ ca đau lòng đem về mang đi sửa, sửa xong cũng không chịu đưa lại cho cô nàng nữa.
Hiện tại, Tứ ca đặc biệt khoe cho Lâm Cẩm Tú từng chiếc đồng hồ mà mình sưu tầm. Thấy chị ta thích cái nào, mắt cũng không thèm nháy mà muốn đưa hết cho chị ta. Dù Lâm Cẩm Tú có không cần, Cao Gia Vân cũng cảm thấy mình sắp tức chết rồi.
Tứ ca, sao anh ấy giống như bị mê hồn như vậy? !
Cao Gia Vân vô cùng lo lắng, ngày nào cũng nghĩ xem phải làm thế nào. Ngay cả bạn tốt Viên Thải Tú rủ đi dạo phố cũng không muốn đi.
Viên Thải Tú tìm đến cô nàng hỏi thăm, Cao Gia Vân chẳng phải là người giỏi giữ bí mật, không nhịn được kể hết việc đó cho bạn tốt nghe.
“Thải Tú, cậu nói xem mình nên làm cái gì bây giờ, mình không có cách nào ngăn Tứ ca lại cả. Mắt anh ấy có vấn đề rồi, mình nói cái gì anh ấy cũng không nghe nữa.”
Viên Thải Tú im lặng hồi lâu không nói chuyện, bị Cao Gia Vân lắc lắc mới nói: “Mình cảm thấy chuyện này ngọn nguồn là từ Tam tẩu của cậu. Loại chuyện như vậy, nếu không phải chị ta chủ động thì làm sao Tứ ca lại càng lún càng sâu.”
Cao Gia Vân tán đồng gật đầu: “Cậu nói đúng, mình cũng cảm thấy như thế. Vậy chúng ta trực tiếp tìm chị ta nói cho rõ ràng!”
Cao Gia Vân hô một câu lấy dũng khí, lập tức dẫn theo bạn tốt đi gây sự, lại tại chỗ ở của Lâm Cẩm Tú thấy được Tứ ca. Tứ ca của cô nàng một tay cầm vài cuốn sách, một tay cầm một nhành hoa Bách hợp, đang nói: “Trên đường đi về nhìn thấy có chỗ bán hoa bách hợp, nhớ tới Tam tẩu thường mua loại hoa này. Hai ngày nay không đi ra ngoài, hoa trong phòng đã khô héo hết rồi, em tiện mua về cho chị một ít đây.”
“Tứ ca!” Cao Gia Vân gần như phản xạ có điều kiện hô to, vội vàng chạy qua, cảnh giác nhìn Thủy Ngân một chút.
“Không phải anh đi gặp bạn ở phòng sinh hoạt Anh ngữ sao, về sớm vậy? Hôm nay mọi người nói những gì thế, trở về kể cho em nghe đi.”
Dù sao cũng phải tìm cách để anh trai mau chóng rời đi, không thể để cho anh ấy tiếp tục lại gần Lâm Cẩm Tú nữa! Cao Gia Vân muốn đẩy anh trai ra ngoài, Cao Gia Nhạc lại đứng im bất động, “Gia Vân, em làm gì thế? Anh đang cùng Tam tẩu nói chuyện đấy.”
Cao Gia Vân: “Anh nói chuyện với chị ta làm cái gì, chị ta có nghe hiểu Anh ngữ đâu, có gì hay mà nói chuyện.”
Cô nàng nhìn Thủy Ngân, phát hiện vẻ mặt Thuỷ Ngân giống như cười mà không cười, trong lòng lại thấy không thoải mái, cố ý dùng Anh ngữ nói một câu ―― “Chẳng ai muốn một bà cô già không có học thức cả.”
Cao Gia Nhạc lập tức nghiêm nghị hô tên em gái, “Cao Gia Vân!”
Cao Gia Vân quay đầu nhìn Thủy Ngân: “Em đang khen Tam tẩu đó mà, sao chị không cám ơn em vậy?”
Thủy Ngân ôm cánh tay, dùng Anh ngữ đáp lại một câu ―― “Một đứa trẻ con vừa không lễ phép lại không có đầu óc.”
Anh em hai người cùng sững sờ, Cao Gia Vân thẹn quá hoá giận, mặt đỏ rần rần: “Chị, làm sao chị lại biết. Chẳng phải chị chưa từng đi học hay sao?”
Thủy Ngân tiếp nhận hoa Bách hợp trong tay Cao Gia Nhạc: “Hai người muốn cãi nhau thì quay về đi.” Hai ngày nay cổ họng cô không thoải mái, nói chuyện có chút khàn khàn.
Cao Gia Nhạc dắt em gái đi ra ngoài, trở lại phòng của mình, Cao Gia Nhạc nhíu mày dò xét, “Rốt cuộc thì vì sao em cứ luôn nhằm vào Tam tẩu thế?”
Cao Gia Vân giận đùng đùng nói: “Chính anh không hiểu rõ sao? Tứ ca, em làm thế cũng là vì anh. Anh nói thật với em đi, có phải anh thích Lâm Cẩm Tú hay không?”
Cao Gia Nhạc: “...”
Cao Gia Vân gấp gáp: “Anh nói chuyện đi chứ, sao không phản bác lại, nói anh không thích chị ta đi!”
Cao Gia Nhạc: “Anh có.”
Cao Gia Vân: “Có phải anh điên rồi hay không, nếu cha mẹ mà biết, bọn họ sẽ đánh chết anh!”Cao Gia Nhạc: “Vậy thì sao, anh dám thích thì dám thừa nhận!”
Anh em hai người thấp giọng cãi lộn bị Viên Thải Tú nghe thấy rõ ràng. Cô ta đứng ở ngoài cửa, túm chặt lấy tay áo của mình, đợi Cao Gia Vân nổi giận đùng đùng chạy ra liền đi theo sau, lôi kéo cô nàng nhỏ giọng nói: “Hiện tại Tứ ca của cậu hoàn toàn nghe không vào những gì cậu nói nữa rồi. Cậu vẫn nên nói thẳng cho Tam tẩu của cậu đi. Nếu chị ta còn muốn giữ thể diện thì sẽ không lại gần Tứ ca nữa.”
Cao Gia Vân phụng phịu, “Để mình đi!”
Thủy Ngân ngồi trên ghế xích đu sửa lại nhành hoa Bách hợp để cắm vào bình, thấy Cao Gia Vân đi rồi quay lại, bộ dạng như muốn đến hỏi tội, mí mắt cô chẳng thèm nâng lên, dùng kéo “cạch” một tiếng cắt đi nhành Bách hợp quá dài.
“Tôi hy vọng về sau chị cách xa Tứ ca ra một chút, đừng cố ý quyến rũ anh ấy nữa.”
“Tôi biết nhất định chị sẽ giảo biện nói chị không có, nhưng nếu thật sự không có thì về sau chị biết ý một chút. Đừng có nhận đồ mà Tứ ca đưa, không đồng ý cùng anh ấy ra ngoài chơi, cũng đừng nói chuyện với anh ấy nữa, chú ý tránh hiềm nghi.”
“Chị có nghe thấy không?!”
Thủy Ngân nghe những lời này bỗng nhiên bật cười. Cô nhớ đến bản thân mình ở thế giới nguyên bản, hình như lúc nào cũng có thể nghe thấy những lời chỉ trích giống như vậy. Khi đó cô có khá nhiều người yêu thích theo đuổi, những người đàn ông kia sau khi bị cô từ chối lời tỏ tình liền nói rằng:
“Nếu không phải cô quyến rũ tôi thì sao tôi lại phạm phải sai lầm? Nếu tôi không có ý nghĩa gì với cô thì tại sao lại cười với tôi? Đó không phải quyến rũ thì là cái gì?”
“Nếu cô không thích tôi thì sao những lúc tới gặp tôi lại đặc biệt trang điểm, mặc váy đẹp đẽ như thế?”
“Sớm biết cô không nguyện ý làm bạn gái của tôi, tôi sẽ lãng phí thời gian với cô sao? Ai hẹn cô ra ngoài ăn cơm làm gì chứ? Cô không muốn cùng tôi yêu đương thì đồng ý đi chơi với tôi làm gì?”
...
Lúc trở mặt quả thực không giống với những người mà cô từng quen biết.
Bởi vì cô là một người phụ nữ, cho nên trời sinh không thể có một mối quan xã giao bình thường. Trong mắt cô là xã giao bình thường, nhưng người khác lại thấy được có thâm ý. Bọn họ chỉ trích cô, muốn cô nhìn lại xem từ lúc quen biết đến giờ, mỗi một hành động, mỗi một ánh mắt có phải là đã khiến người khác hiểu lầm hay không ... Nhưng bọn họ dựa vào cái gì mà muốn cô phải xem xét lại?
Thời điểm cô muốn cười thì sẽ cười, lúc cao hứng muốn trang điểm thì sẽ trang điểm, thích mặc quần áo kiểu gì sẽ mặc quần áo kiểu đó, thích cùng bạn bè đi ra ngoài chơi thì sẽ ra ngoài chơi. Vì người khác tự mình đa tình mà muốn cô phải trả giá sao? Đừng có mơ.
“Chỉ cần em còn đầu óc thì sẽ nhìn ngay ra được, chị không có ý gì đối với Tứ ca của em cả, bản thân Tứ ca của em cũng biết.” Giọng của Thủy Ngân lạnh nhạt, có chút phiền chán.
Cao Gia Vân nhìn cô hằm hằm: “Vậy thì chị cũng nên nói rõ ràng với anh ấy chứ! Nói rõ ra để anh ấy đừng thích chị nữa! Bằng không chính là chị đang hại anh ấy!”
Thủy Ngân lắc đầu, tự lẩm bẩm nói: “Sớm biết em chả hiểu cái gì, lại còn nói với một đứa nhóc như em.””Đi ra ngoài, đừng đứng trước mặt chị ồn ào.”
Cao Gia Vân: “Tôi không đi, trừ phi chị đồng ý với tôi!”
Thủy Ngân đứng lên, Cao Gia Vân bị cô ép cho lui lại. Nhớ tới trước đó chị ta gọn gàng dứt khoát cho Tam ca một cái tát, cô nàng có chút sợ hãi, “Chị, chị muốn làm gì, chẳng lẽ chị còn dám đánh cả tôi?”
Thủy Ngân một tay nắm lấy cổ áo Cao Gia Vân, lôi ra ngoài. Cao Gia Vân bị túm đến lảo đảo, bị đẩy ra ngoài cửa. Mắt thấy cửa đóng sập lại trước mặt mình, cô nàng tức đến đá cửa.
“Nếu không muốn chân nữa thì chị có thể giúp em đánh gãy nó.” Giọng của Thủy Ngân lạnh lùng vang lên.
Ngoài cửa lập tức yên tĩnh trở lại.
Thủy Ngân không thèm để ý, tiếp tục ngồi về cắt hoa Bách hợp.
Cô đã từng thích người khác, cũng đã từng được rất nhiều người thích. Mặc dù đều chẳng tốt đẹp gì nhưng cô hiểu rõ ràng. Thích, đặc biệt là loại tình cảm thầm mến này, chỉ thuộc về riêng bản thân mình, đó là một loại tình cảm riêng tư; nó không thuộc về người khác, thậm chí cũng không thuộc về đối tượng được thầm mến.
Cô không có tư cách đi khuyên bảo người khác đừng thích mình nữa, bởi vì chuyện này không có quan hệ gì với cô, cô không muốn làm ra hành động ngạo mạn đó.
Cậu nhóc giống như Cao Gia Nhạc, có vẻ như rất khó kìm lòng mà thường xuyên tìm đến cô; nhưng thật ra cậu rất lý trí, trong lòng cũng biết rõ thái độ của cô, cho nên cậu vốn không cần một câu từ chối hay khuyên bảo từ cô.
Huống chi, cảm giác cầu mà không được khổ sở như vậy, ngại gì để cậu phóng túng một chút. Nếu ngay cả việc yên lặng thích một người cũng bị tước đoạt, bị người mình thích tránh mình như ôn dịch, chính miệng người ta yêu cầu mình đừng thích người ta nữa; lúc đó sẽ rất thống khổ.
Nếu tự cho rằng việc “nói rõ ràng” để tốt cho cậu thì theo Thủy Ngân, cái này càng giống một loại tự vệ để phòng ngừa phiền phức ―― kiểu như tôi đã nói với bạn rồi, nếu bạn cứ cố chấp thì không phải lỗi của tôi.
Cô không cần loại tự vệ đó, bởi vì cô chẳng sợ bất kỳ kết cục nào.
Có lẽ chỉ có người trẻ tuổi mới có thể xem tình yêu là tất cả như vậy, đây là một đoạn thời gian thực sự trân quý. Đợi đến khi bọn họ dần dần trưởng thành sẽ phát hiện ra tình yêu chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống mà thôi, thậm chí có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Ngoài tình tình yêu yêu, bọn họ còn có một thế giới rộng hơn rất nhiều.
Thủy Ngân thật sự thích đứa nhỏ Cao Gia Nhạc này, cho nên cô nguyện ý đối xử khoan dung hơn với cậu. Một giấc mộng đẹp thuở thiếu thời mà thôi, có thể tự nhiên biến mất, đâu cần phải sớm phá vỡ. Dù sao lần đầu tiên yêu thích một người mà bị tổn thương thì sau này sẽ rất khó có thể thích một người khác.
Cắm xong hoa Bách Hợp, cô ngắm nghía bình hoa, đưa tay đụng lên cánh hoa trắng hồng mềm mại.
Thủy Ngân nhớ tới cuối cùng vận mệnh của Cao Gia Nhạc là chết ở trong tiếng súng hỗn loạn, cô thấp giọng lẩm bẩm, “Người càng tốt thì chết càng sớm, nói xem là vì sao?”
Không ai có thể trả lời vấn đề này.
Bầu không khí trong nhà họ Cao càng ngày càng cổ quái. Đại phu nhân và Cao lão gia càng ngày càng hoà ái với Thuỷ Ngân hơn, đại khái bọn họ đã thấy được tờ báo mà Cao Gia Lương quản lý kia đã đăng tin tức Cao Gia Lương và An Chi kết hôn. Thời buổi này rất nhiều văn nhân đều thích làm như thế, ly hôn kết hôn, kết thúc quan hệ với ai đó cũng phải trèo lên mặt báo.
Có lẽ cũng không chỉ vì mỗi cái này, bọn họ còn biết chuyện An Chi đã mang thai, vậy nên cũng không bắt buộc Cao Gia Lương phải lập tức quay về nhà nữa. Ngay cả Cao lão gia cũng không còn suốt ngày nói bắt Cao Gia Lương trở về.
Lâm phụ Lâm mẫu tới đây hai lần, Lâm mẫu vừa kéo tay Thủy Ngân vừa khóc, cuối cùng an ủi cô: “Dù gì cũng đã có đứa nhỏ rồi, là huyết mạch của Gia Lương, cũng không thể làm gì khác.”
“Con cũng đừng ầm ĩ với bọn họ, đợi đứa bé sinh ra xem bọn họ định làm thế nào.”
Thủy Ngân chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên, ở quốc gia này căn bản không có chuyện gì quan trọng hơn việc sinh con cả.
Tất cả mọi người đều chấp nhận cách sống hiện tại này, Thủy Ngân ở nhà họ Cao làm Tam thiếu phu nhân trên danh nghĩa, Cao Gia Lương ở bên ngoài cùng với An Chi của anh ta hưởng thụ cuộc sống gia đình.
Thủy Ngân không thấy có vấn đề gì, nhưng Cao Gia Nhạc lại một mực lo sợ cô khổ sở, đặc biệt nghĩ ra việc để tìm đến cô nhờ giúp đỡ.
“Bạn của em lập ra một phòng sinh hoạt Anh ngữ, ở đó có không ít người đi du học từ nước ngoài về, mang rất nhiều truyện Anh ngữ đến, muốn phiên dịch ra quốc văn, bận bịu vô cùng. Nếu Tam tẩu không có việc gì thì có thể giúp đỡ một chút hay không?” Cao Gia Nhạc nghĩ, có việc để làm thì sẽ không nghĩ đến những chuyện đáng ghét kia nữa.
Lúc trước Thủy Ngân còn đi học thì thường xuyên làm phiên dịch kiếm thêm thu nhập, đối với cô mà nói chuyện này không có gì khó khăn. Vốn dĩ Cao Gia Nhạc chỉ muốn làm phân tán một ít lực chú ý của cô, ai ngờ cuối cùng hơn phân nửa số sách được phiên dịch là do Thuỷ Ngân hoàn thành.
Cao Gia Nhạc: “Tam tẩu thật sự quá lợi hại, các bạn trong phòng sinh hoạt đều rất hiếu kì người phiên dịch ưu tú đến vậy là người như thế nào. Bọn họ muốn mời Tam tẩu đi tham gia tiệc giao lưu, Tam tẩu có muốn tham dự hay không?”