Edit: tiểu an nhi (LQD)
Thủy Ngân lật xem danh bạ và tin nhắn đã sao chép từ điện thoại của Nghiêm Thường Sơn rất nhiều lần. Từ khi bắt đầu có suy đoán kia, cô cảm thấy hiếu kỳ nguyên nhân tử vong của Nghiêm San – con gái Nghiêm Thường Sơn. Cô bắt tay vào tiến hành điều tra chuyện này.
Thực ra cũng không phải vì tinh thần trượng nghĩa gì, mà xét dưới góc độ thực tế, hiển nhiên cô đã kết thù với Nghiêm Thường Sơn. Đối với một đứa trẻ như cô thì Nghiêm Thường Sơn có thể gây chuyện bất cứ lúc nào, là một nhân tố không ổn định tiềm tàng gây nguy hại cho cô. Tốt nhất là tìm biện pháp giải quyết anh ta một cách triệt để.
Qua mấy số điện thoại được lưu tên là “Cô giáo”, Thủy Ngân soạn tin nhắn, đóng giả làm phụ huynh học sinh hỏi thăm tình hình chiêu sinh của trường học, nhờ đó biết được trường học trước kia của Nghiêm San. Đó là một trường tiểu học khá nổi tiếng ở Lâm thị, danh tiếng không tệ.
Cô lại thử hỏi dò xem những năm qua trong trường học có trường hợp học sinh gặp chuyện không may nào không thì đối phương không trả lời cô nữa. Không biết là có phải đang hoài nghi cô không có ý tốt hay không.
Thủy Ngân đành phải chuyển sang tìm địa chỉ và tin tức của trường học trên internet, sau đó lại lục trong diễn đàn thành phố và diễn đàn trường học để tìm kiếm dấu vết để lại.
Lúc này diễn đàn vẫn còn để chức năng nặc danh. Thủy Ngân không tìm được tin tức nào liên quan đến việc học sinh tử vong, chỉ thấy có người xin nhận xét về trường học này trong mục hỏi thăm, nhận được không ít câu trả lời từ phụ huynh.
Cô tìm bài đăng phổ biến nhất, để lại bình luận như sau: “Trường học này ấy à, cái khác tôi không nhắc tới nhưng ai còn nhớ đến sự kiện mấy tháng trước hay không? Một nữ học sinh họ Nghiêm của trường này tử vong ấy?”
Người nào chả thích buôn chuyện, đặc biệt là tin có người chết, cực kỳ có khả năng khơi gợi lên tinh thần hóng hớt của mọi người. Chỉ chốc lát sau đã có không ít người trả lời, đều hiếu kỳ hỏi xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Thủy Ngân đều lướt qua không quan tâm. Thực ra cô chỉ đoán được đại khái Nghiêm San chết vào mấy tháng trước, nhưng thứ còn lại không biết gì cả. Đây chỉ là mồi câu nhử thôi, có thể câu được cái gì còn phải xem vận khí.
Cho đến ngày hôm sau, Thủy Ngân mới nhìn được một bình luận có ích. Có lẽ người bình luận có quan hệ với trường học, rất có thể là giáo viên trong trường, giọng điệu không được tốt lắm, “Không nên tùy tiện tung tin đồn nhảm. Tôi biết nữ sinh họ Nghiêm kia đã xảy ra chuyện gì, trường học không hề liên quan đến cái chết của cô bé. Đừng tung tin đồn thất thiệt đổ trách nhiệm về phía trường học. Tất cả giáo viên trong trường đều rất có trách nhiệm.”
Hiển nhiên người này biết rõ nội tình, ánh mắt Thủy Ngân sáng lên, viết bình luận trả lời: “Định lừa người khác phải không? Tôi quen biết phụ huynh của em học sinh này, nghe nói cái chết của đứa bé có liên quan đến trường học.”
Quả nhiên đối phương cũng bình luận lại, cách một cái màn hình cũng cảm nhận được sự tức giận, “Học sinh đó trong thời gian nghỉ ra ngoài chơi bị đuối nước tử vong. Phụ huynh không trông coi con cái cẩn thận, đây hoàn toàn là trách nhiệm từ phía phụ huynh, liên quan gì tới trường học? Hàng năm trường học đều có nghỉ đông, nghỉ hè, nghỉ cuối tuần, lúc nào cũng nhấn mạnh đến vấn đề đảm bào an toàn cho học sinh. . .”
Ánh mắt Thủy dừng lại ở câu ‘bị đuối nước tử vong’, cô soạn tin nhắn riêng để hỏi người này, nhưng đối phương lại không nhắn tin trả lời.
Cô chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm từng khu công viên hay hồ nước ở Lâm thị mà thích hợp đưa trẻ nhỏ đến vui chơi. Một mặt tìm hiểu xem những chỗ đó đã từng xảy ra sự cố đuối nước hay chưa, mặt khác kiên trì không ngừng hỏi thăm tất cả những người biết chuyện ở trên diễn đàn.
Rốt cuộc cô cũng tìm được đáp án. Nghiêm San là bị tử vong sau khi đuối nước ở hồ Thiên Điểu của Lâm thị. Nghe nói lúc ấy một nhà ba người đi chơi, người cha không trông coi đứa nhỏ, để đứa nhỏ chơi một mình ở bên hồ. Đợi đến khi hai vợ chồng phát hiện ra không thấy con đâu chạy đi tìm, mới vớt được thi thể từ trong hồ ra.
Hồ Thiên Điểu, Thủy Ngân tìm kiếm cái tên này, phát hiện đây là một cái hồ khá có tiếng ở địa phương. Là nơi có rất nhiều hoa sen, có nhiều loài chim đến trú ngụ, còn có du thuyền cho thuê, để du khách có thể du ngoạn trên hồ.
Trong lúc nói chuyện phiếm với Dao Hân, cô nhắc đến chuyện nghỉ hè muốn ra ngoài chơi. Quả nhiên Dao Hân cũng cảm thấy rất hứng thú, vui vẻ cùng cô thảo luận xem nghỉ hè nên đi đâu chơi, đồng thời nói việc này cho ba Đường mẹ Đường nghe.
Đứa nhỏ nói nghỉ hè muốn đi ra ngoài chơi, tất nhiên ba Đường mẹ Đường đều rất ủng hộ. Người luôn nóng lòng đi chơi nhất luôn là con gái lớn Dao Hân, tuy nhiên mỗi lần đi hai vợ chồng đều hỏi ý kiến của cô con gái nhỏ, lần này cũng vậy.
Người thường ngày không có ý kiến gì, lúc này lại chủ động nói ra một địa điểm.
“Hồ Thiên Điểu?” Ba Đường nghi hoặc trong chốc lát mới nhớ ra, “À, là hồ Thiên Điểu ở Lâm thị có đúng không?”
Thủy Ngân: “Vâng, con muốn ngồi thuyền ạ.”
Mẹ Đường chưa từng tới Lâm thị, cũng không biết hồ Thiên Điểu, nghe thấy ba Đường giới thiệu một lát liền tỏ vẻ tán thành, “Không tệ, cách chỗ chúng ta không xa, cả nhà có thể tự lái xe đi. Là chỗ không quá nổi tiếng, nhà chúng ta có thể thanh tĩnh đi chơi mấy ngày, đỡ phải bon chen với những người khác.”
Đương nhiên là phải tán thành rồi, đây chính là lần đầu tiên cô con gái nhỏ chủ động nói muốn đi đâu chơi. Ba Đường và Dao Hân cũng gật gật đầu, sau đó cùng nhau thảo luận xem hôm nào sẽ khởi hành và mang theo những thứ gì. Ba Đường còn cần sắp xếp công việc của mình cho ổn thoả nữa.
Dao Hân vỗ vỗ vai em gái, “Chúng ta thật mau sẽ được nghỉ hè, vừa nghỉ hè sẽ xuất phát đi luôn. Chơi mấy ngày sau còn có thể đi tới chỗ khác nha.” Cô bé cảm thấy mình cũng giống như ba Đường mẹ Đường yêu thương em gái mà không hề hay biết kỳ thật em gái lại đặt mình và cha mẹ ở một chỗ cao hơn, luôn luôn dung túng cô bé con là mình.Trước khi bắt đầu chuyến đi, Thủy Ngân tìm cơ hội xuất hiện ở trước cửa, nghĩ cách tiết lộ chuyện này cho Lộ Uyển và Nghiêm Thường Sơn biết. Hai nhà là hàng xóm, tuy Nghiêm Thường Sơn gần đây cố ý tránh mặt nhưng lúc đi làm ngẫu nhiên vẫn gặp phải.
Cô đặc biệt đứng chờ ở trong vườn hoa, nhìn thấy hai vợ chồng họ Nghiêm đi ra, Thủy Ngân bước tới hướng về phía hai người vẫy tay: “Chú Nghiêm, dì Lộ.”
Vẻ mặt Nghiêm Thường Sơn u ám, cả người dường như mất đi sự ôn hoà ổn trọng trước kia. Ngược lại trên mặt Lộ Uyển vẫn toát ra được ý cười, hỏi cô: “Con không đi học sao? À, là được nghỉ hè đúng không?”
Thủy Ngân cười ngọt ngào: “Vâng ạ, con được nghỉ hè. Nhà con chuẩn bị tới hồ Thiên Điểu ở Lâm thị chơi đó.”
Nghe được cái tên hồ Thiên Điểu này, cả hai vợ chồng nhà họ Nghiêm đều thay đổi sắc mặt. Đây là nơi mà hai người bọn họ đều không muốn nghĩ tới.
Nghiêm Thường Sơn căng thẳng, gò má co quắp lại một chút, đứng ở sau lưng Lộ Uyển. Ánh mắt của anh ta hết sức kinh khủng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thủy Ngân. Lộ Uyển cũng trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn cười mà nói: “Chỗ đó phong cảnh không tệ . . . các con chơi vui vẻ nhé. Chú ý đừng nên chạy loạn, đừng chơi bên hồ nước. Dù gì cái hồ nước như vậy vẫn không quá an toàn đâu.”
Tinh thần Lộ Uyển có hơi mất tập trung, không phát giác ra được sự thăm dò của Thủy Ngân. Từ sau khi hai vợ chồng chuyển nhà đến đây ở, không kể cho bất cứ người nào nghe về chuyện của con gái. Không ai biết con gái của bọn họ đã từng chết ở đâu, cho nên có thể đây chỉ là sự trùng hợp. Nhưng sự trùng hợp này lại làm cho Lộ Uyển cảm thấy khá khó chịu, không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày hôm ấy.
Gia đình của cô đi chơi, trên đường đi con gái có chút không thoải mái, chồng vẫn luôn ôm lấy con gái, dáng vẻ sốt ruột ấy còn bị cô chê cười một trận. Vốn dĩ bọn họ chuẩn bị ở nơi đó hai ngày, chồng cảm thông những lúc bình thường cô làm việc vất vả, cho nên bảo cô đi nghỉ trước, còn chồng ôm lấy con gái đi thưởng cảnh một chút. Nhưng cô không ngờ, tới buổi trưa, con gái đã không còn nữa.
Cô chất vấn chồng vì sao không trông coi con gái cho cẩn thận, nhưng so với cô thì biểu hiện của chồng còn đau đớn, tự trách hơn rất nhiều. Lộ Uyển nghe chồng nói rằng con gái vụng trộm chạy tới bên hồ chơi. Tuy biết mình không nên đẩy hết trách nhiệm cho chồng, nhưng nhìn thi thể lạnh băng của con gái, khuôn mặt nhỏ trắng xanh, cô vẫn không thể khắc chế được sinh ra sự oán hận đối với chồng mình.
Quan hệ vợ chồng của bọn họ xuất hiện vết nứt, làm thế nào cũng không thể hàn gắn lại. Chuyển đến nơi đây cũng là vì bọn họ muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng không hiểu vì sao lại càng ngày càng trở nên xa cách hơn.
Mỗi lần đi ngủ nhớ tới con gái, cô đều cảm thấy rất áy náy. Công việc của cô bận rộn, không thể hoàn thành nghĩa vụ của một người mẹ. Từ khi con gái sinh ra và lớn lên, chồng vẫn luôn là người chăm sóc cho con gái, con gái cũng thân thiết với chồng nhiều hơn cô.
Nếu người mẹ như cô thể để ý quan tâm tới con gái hơn một chút, nếu ngày đó cô không đi nghỉ mà là theo cha con hai người cùng đến bên hồ, thì có phải con gái sẽ không gặp phải tai nạn ngoài ý muốn hay không? Càng nghĩ như vậy, Lộ Uyển càng không có cách nào đối mặt với chồng, không có cách nào đối mặt với con gái đã mất. Ngay đến chính bản thân cô cũng không thể hiểu được rốt cuộc mình muốn như thế nào.
Có khả năng cả đời này cô cũng không thể vượt qua được.
Dao Hân từ trong nhà chạy ra, thấy em gái đang nói chuyện với chú dì nhà hàng xóm, cũng lễ phép đi tới chào hỏi. Dáng vẻ tươi cười của cô bé càng làm cho Lộ Uyển và Nghiêm Thường Sơn cảm thấy khó chịu, một người không nhịn được quay đầu đi, còn một người thì ánh mắt càng trở nên dữ tợn hơn.
Đợi hai người kia đi rồi, Dao Hân mới kéo em gái lại nói: “Chị cảm thấy vẻ mặt của bọn họ thật kỳ quái.”
“Em cũng cảm thấy thế, cho nên chị phải cách bọn họ xa một chút, có biết chưa?”
“Biết rồi ~ “
Dao Hân lôi kéo cô trở về phòng thu xếp quần áo, “Mẹ nói sẽ mua áo tắm cho chúng ta, đến đó còn có thể dạy chúng ta tập bơi nữa đó.”
Thủy Ngân không quá để ý, cô vốn đã biết bơi.
Ba Đường lái xe chở ba mẹ con đi tới Lâm thị, mất khoảng vài tiếng là đến nơi. Khu tham quan không lớn không nhỏ, bên trong có chỗ nghỉ ngơi, cũng có nhà hàng siêu thị. Ba Đường đặt trước chỗ nghỉ, để hành lý xuống, lần lượt ôm hai cô con gái, hỏi thăm ý kiến của các cô: “Chúng ta nghỉ ngơi trước hay là ngồi thuyền trước nhỉ?”
Dao Hân giơ tay lên đầu tiên: “Đi ngồi thuyền trước ạ!”
Mẹ Đường và ba Đường mỗi người dắt một đứa nhỏ, cười cười nói nói tiến về phía hồ nước. Hệ sinh thái nơi đây được bảo tồn rất tốt, chưa tới gần đã nhìn thấy có rất nhiều chim bay, còn có một mảng lớn hoa sen sinh trưởng bên hồ. Lúc này là thời điểm hoa sen đua nở, những bông hoa phấn trắng tô điểm giữa một mảnh lá xanh biếc, đặc biệt thanh thoát động lòng người.
Cả nhà ở bến tàu thuê một cái thuyền nhỏ, nhân viên công tác còn đặc biệt dặn dò: “Sau khi lên thuyền nhớ chú ý tới bọn trẻ, chúng tôi luôn có người tuần tra ở trên hồ. Nếu thuyền không khởi động được thì vui lòng chờ một chút, sẽ có người đi qua hỗ trợ. À còn muốn hái hoa, lá hay đài sen thì sẽ mất phí đó.”
Bọn họ đưa thuyền lướt qua một mảnh lá sen xanh ngắt, Dao Hân ngồi ở một bên thuyền, ánh mắt tha thiết nhìn những bông hoa sen kia, “Mẹ , con muốn hái hoa sen.”
Mẹ Đường vỗ đầu cô bé, “Có thể hái, nhưng mà chúng ta không thể hái nhiều được. Hái nhiều quá thì cảnh sắc chỗ này sẽ không còn đẹp nữa. Dao Hân và em gái mỗi người một bông có được hay không?”
“Được ạ!” Dao Hân quay đầu nhìn em gái, “Chị hái cho em nhé!”
Cô bé cẩn thận chọn lựa hai đóa hoa sen, sau đó lấy đoá hoa trông đẹp mắt hơn đưa cho em gái.
Thủy Ngân vốn đang suy nghĩ đến việc của Nghiêm Thường Sơn thì thấy một đoá hoa sen màu phấn trắng được đưa tới sát mặt. Cô chợt nhớ đến trong một thế giới trước, người trẻ tuổi ở trong màn đêm ngượng ngùng đưa hoa sen cho cô.
Dường như những người có trong trí nhớ của cô đều có duyên với hoa thì phải.
Tiếp nhận đóa hoa sen kia, Thủy Ngân thoáng thả lỏng ra một chút, tạm thời không cân nhắc suy tính nữa, chuyển ánh mắt chuyên tâm nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh và ba người trước mặt.
Thời điểm gia đình các cô đi thuyền ngắm cảnh trên hồ thì có một chiếc xe lái vào khu đỗ xe của hồ Thiên Điểu. Cửa xe mở ra, Nghiêm Thường Sơn đội mũ từ trên xe bước xuống.
Sắc mặt của anh ta tái nhợt khó coi, hai mắt sưng đỏ.
Những ngày qua, anh ta phải chịu sự tra tấn cả về tinh thần lẫn thể xác. Nhất là một khắc sau khi nghe Dao Duyệt nói muốn đi hồ Thiên Điểu, trong lòng anh ta không ngừng điên cuồng khẳng định, đây chính là con gái của mình trở về báo thù.
Anh ta cực độ sợ hãi nhưng đồng thời cũng không nhịn được nảy ra một suy nghĩ điên khùng ―― nếu con bé đã trở về, thì anh ta sẽ lại đưa con bé quay trở lại nơi nó vốn thuộc về. Chỉ cần đứa bé mang linh hồn của con gái chết đi thì con gái cũng sẽ ngoan ngoãn quay trở lại trong hồ nước, không tới hù doạ anh ta sợ hãi nữa.
Thế là, anh ta một đường bám theo xe của nhà họ Đường, một lần nữa tới nơi mà cả đời này anh ta khó có thể quên.