Edit: tiểu an nhi (LQD)
Sau khi cả nhà du ngoạn trên hồ nước có diện tích lớn nhất, Thủy Ngân kéo Dao Hân rẽ vào một con đường phía bên phải, xung quanh có sẵn cột chỉ đường. Cô lơ đãng nhìn qua, đi có vẻ tuỳ ý nhưng kỳ thật là đang hướng thẳng đến một cái hồ có diện tích nhỏ hơn. Nơi này cũng có hoa sen nở, bên hồ còn có một lượng lớn cỏ nước và cỏ lau, một cái đình nhỏ làm bằng trúc đặt ở giữa hồ.
Quả nhiên Dao Hân không phụ lòng sự dẫn dắt của Thuỷ Ngân, từ xa nhìn thấy cái đình kia liền nói: “Chúng ta đến cái đình đó xem một chút đi.”
Nhưng gần tới nơi mới phát hiện ra lối vào đình đã bị chặn lại, không cho phép du khách bước vào. Thủy Ngân đi quanh quẩn ở xung quanh, cẩn thận quan sát cảnh vật ở chỗ này.
Có nhân viên công tác ngồi thuyền vớt đồ vật ở trong hồ, ba Đường hỏi anh ta: “Xin hỏi một chút, sao cái đình này lại không được đi vào, có quy định thời gian mở cửa sao?”
Nhân viên kia không quá thân thiện, hướng về phía bọn họ khoát khoát tay, mắt thấy hai chị em Dao Hân đứng đó mới mở miệng nói: “Không được phép đi vào đâu. Dẫn theo trẻ nhỏ thì đừng đi qua bên này, mau rời khỏi đây đi.”
Ba Đường mẹ Đường không hiểu có chuyện gì, lại thấy người ta không để ý đến mình, đành phải kéo hai đứa bé đi ra ngoài. Dao Hân không vui lắm nhăn mũi phàn nàn, “Bác ấy chả lịch sự gì cả, nói chuyện thật hung dữ.”
Chuyển qua chỗ khác cũng gặp được nhân viên công tác đi ngang qua, Thủy Ngân cản một nữ nhân viên có tướng mạo hiền lành lại hỏi, “Chị ơi, đình trúc bên kia có thể đi vào hay không ạ?”
Nữ nhân viên nhìn gia đình bọn họ, lộ ra vẻ mặt áy náy, “Thật ngại quá, hiện tại chỗ đó không thể vào được. Vì không có hàng rào nên không quá an toàn, hơn nữa ở đấy cũng không có nhiều du khách đến ngắm, cảnh sắc cũng không được đẹp lắm. Chị nghĩ nhà mình nên qua mấy hồ nhỏ đằng kia xem sao, đó là nơi ở của chim nước đấy.”
Thủy Ngân kéo lại đề tài, gương mặt có chút tủi thân: “Nhưng em muốn vào đình trúc kia cơ.”
Dao Hân đứng bên cạnh cũng gật đầu thật mạnh, em gái thích thì đương nhiên cô bé cũng sẽ thích theo!
Nữ nhân viên không biết làm thế nào, đành phải nói với người lớn trong nhà: “Thực ra trước đó có xảy ra một sự cố ngoài ý muốn. Một vị phụ huynh không trông coi con nhỏ cẩn thận, đứa bé ngã xuống hồ nước ấy ...”
Vẻ mặt ba Đường mẹ Đường lập tức trở nên nghiêm túc, nhanh chóng cám ơn nữ nhân viên, kéo hai đứa nhỏ ra xa. Hiển nhiên là cảm thấy sợ hãi sau khi nghe thấy chuyện này, liên tục căn dặn hai cô con gái, “Các con không được lén chạy qua bên đó đâu nhé, nguy hiểm lắm đấy biết chưa?”
“Được rồi, nhất định còn có những cái đình khác, chúng ta qua chỗ khác xem sao nha.”
Lực chú ý của Dao Hân nhanh chóng bị cha mẹ rời đi, Thủy Ngân ngoài mặt tỏ vẻ nghe lời, ngoan ngoãn đi cùng bọn họ tìm cái đình khác, nhưng trong lòng lại âm thầm phân tích hoàn cảnh, tình huống dẫn đến cái chết của Nghiêm San.
Tuy cô không đơn thuần là đến làm khách du lịch vui chơi, mà chỉ muốn trực tiếp nhìn hiện trường tử vong của Nghiêm San, nhưng là một bé gái đi tham quan cùng gia đình thì quả thật cũng nên thả lỏng và vui đùa một chút. Đặc biệt là khi bên cạnh có một cô nhóc hoạt bát, tràn đầy sức sống suốt ngày ầm ĩ nhưng lại không khiến người khác chán ghét như Dao Hân.
Đến xế chiều người một nhà tìm nhà hàng để ăn cơm, Thủy Ngân thấy thân thể mệt mỏi nhưng không muốn nói. Sức khoẻ của cô thực sự quá yếu, sự suy yếu đó là do “thiết lập” cho nên không thể dựa vào rèn luyện hay thuốc bổ để cải thiện được.
Cô yên lặng ngồi ăn thạch hoa quả, vừa nghỉ ngơi vừa nghe ba người còn lại nói chuyện.
Cách đó không xa, Nghiêm Thường Sơn ngồi ở phía sau một cây cột trụ, vừa vặn che giấu thân hình của anh ta. Chỉ cần hơi nghiêng về phía trước, anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng hành động biểu lộ của bốn người nhà kia.
Anh ta trông thấy người một nhà cười cười nói nói, không biết đang nói đến chuyện gì. Cô bé khiến anh ta sợ hãi kia đang ngồi thật an tĩnh, nghe người khác nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng khẽ cười một cái. Một cô bé khác ở bên cạnh thì hoạt bát hơn một chút, dần dần bóng dáng của hai đứa bé hợp lại làm một, biến thành con gái của anh ta, Nghiêm San.
Bàn tay của Nghiêm Thường Sơn bắt đầu trở nên run rẩy.
“Tiên sinh? Đây là đồ ăn mà ngài đã gọi, đã đưa lên đủ rồi ạ.” Phục vụ bưng thức ăn tới, thấy lạ gọi một tiếng. Nghiêm Thường Sơn lập tức hoàn hồn, cúi đầu ho khan một tiếng, che lại mặt mình.
“Được rồi, cảm ơn.” Anh ta khàn giọng nói.
Bên kia Thủy Ngân như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn xung quanh nhà hàng đang có khá nhiều khách một chút.
“Dao Duyệt!” Dao Hân kéo kéo cô, “Nghe nói buổi tối ở công viên có người khiêu vũ, còn mời cả ngôi sao ca nhạc đến biểu diễn nữa, chúng ta qua đó xem nha!”
Mẹ Đường: “Buổi sáng hai đứa ngồi xe lâu như vậy, bây giờ chưa thấy buồn ngủ sao?”
Dao Hân: “Con không buồn ngủ đâu, chúng ta đi xem xong rồi về ngủ cũng được ạ!”
Mẹ Đường lại hỏi con gái nhỏ: “Thế Dao Duyệt có muốn đi hay không?”
Thủy Ngân: “Con không đi ạ, con về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Dao Hân có chút tiếc nuối: “Ơ? Em mệt sao, vậy chị cũng không đi nữa.”
Thủy Ngân: “Em mệt không đi được, nhưng em muốn thấy. Chị cứ đi xem đi, về còn kể cho em nghe, phải chụp hình nữa nhé.”Với Dao Hân thì chỉ cần một câu nói đó là đã giải quyết xong. Mới đầu Thủy Ngân muốn để cho ba Đường và mẹ Đường cùng dẫn Dao Hân đi chơi, nhưng hai người không đồng ý. Sau một hồi thương lượng thì mẹ Đường sẽ ở lại nhà nghỉ để trông con gái nhỏ.
Đối với sự chăm sóc của hai vợ chồng này, mặc dù Thủy Ngân cảm thấy không quá cần thiết nhưng cũng rất biết ơn. Cô ở lại trong phòng nghỉ ngơi một lúc, vốn cũng không định đi ra ngoài, nhưng vô tình nhìn thấy nhân viên công tác từng vớt đồ trên hồ buổi chiều đang ở dưới lầu, Thủy Ngân cảm thấy hẳn là ông ta phải biết một vài chuyện, cô liền kéo kéo tay của mẹ Đường, “Mẹ, chúng ta xuống lầu tản bộ nhé?”
Mẹ Đường liền dắt cô đi xuống.
Người đàn ông vớt đồ trong hồ kia ngồi ở đó hút thuốc, Thủy Ngân ngồi xuống ngay bên cạnh. Nếu người trưởng thành muốn hỏi chuyện thì có lẽ sẽ có chút đường đột, nhưng trẻ con thì vốn đã có đặc quyền. Lòng hiếu kỳ của các cô có thể nổi lên bất cứ lúc nào mà không khiến người khác hoài nghi.
Thủy Ngân nở một nụ cười ngọt ngào, nhìn sang người kia nói: “Bác ơi, buổi chiều con nhìn thấy bác ở trong hồ vớt đồ vật, bác vớt cái gì vậy ạ?”
Người đàn ông có hơi lớn tuổi, nhìn qua không phải là người có tính tình tốt, nhưng liếc mắt nhìn cô một cái, không ngờ lại trả lời rất nhanh: “Cái gì cũng vớt hết, rác rưởi do du khách ném vào, điện thoại hay máy ảnh bị rớt xuống hồ.”
Thủy Ngân xích lại gần thêm một chút, nhỏ giọng hỏi: “Có một chị gái kể cho con nghe là có người bị rơi xuống cái hồ đó, là một bé gái sao ạ?”
Sắc mặt người đàn ông có chút nghiêm túc, “Ừ ... còn là ta vớt lên, ở dưới đáy đám cỏ nước ấy.”
Thủy Ngân giật mình trừng lớn mắt, hai tay che miệng lại, nhìn qua giống như bị hù dọa. Mẹ Đường ở phía sau kéo cô, ý bảo cô đừng hỏi người ta những chuyện như thế này nữa. Thủy Ngân quay đầu nhìn mẹ Đường một chút, giọng điệu buồn bã: “Nếu thế cha mẹ của bạn nhỏ đó chẳng phải rất thương tâm hay sao.”
Người đàn ông gõ gõ tàn thuốc lá, “Ba của con bé chạy đến trước, cả người run rẩy, mồ hôi trên thân ướt đẫm. Người mẹ thì khóc đến hôn mê bất tỉnh. Sau khi thi thể của đứa bé được vớt lên, người cha cứ ôm lấy con mà khóc, không để cho người nào lại gần, khổ sở muốn chết. Vậy nên trẻ con không được lang thang chơi gần hồ đâu.”
Hỏi thêm vài câu nữa Thủy Ngân mới kết thúc cuộc nói chuyện, nắm lấy tay mẹ Đường chuẩn bị quay lại lầu trên.
Đột nhiên, ánh mắt của cô khựng lại. Phía trước có một bóng lưng trông rất giống Nghiêm Thường Sơn.
“Mẹ, đưa di động cho con, con gọi điện thoại cho ba.” Thủy Ngân quyết định thật nhanh, mắt nhìn bóng lưng kia, nhận lấy điện thoại di động từ tay mẹ Đường.
Không phải cô gọi điện thoại cho ba Đường mà là gọi cho Nghiêm Thường Sơn.
Cái bóng lưng đang đi phía trước, bên tai Thủy Ngân nghe được tiếng chuông chờ của cuộc gọi thì đồng thời người kia cũng nhanh chóng lấy chiếc điện thoại đang phát sáng từ trong túi ra, tiếng chuông điện thoại nghe loáng thoáng là chính xác.
Là anh ta!
Không ngờ anh ta cũng tới chỗ này!
Thủy Ngân hạ điện thoại xuống, nghe mẹ Đường ở bên cạnh hỏi: “Sao thế, không có ai nhận điện thoại sao?”
“Không phải ạ, con gọi nhầm số.” Giọng nói ngọt ngào của Thuỷ Ngân không có bất cứ thay đổi nào, nhìn bóng lưng vội vàng biến mất trong bóng tối của Nghiêm Thường Sơn, cô tìm đến số điện thoại của ba Đường ấn gọi tiếp. Điện thoại được kết nối , tiếng ồn ào náo nhiệt từ đầu dây bên kia truyền tới, ba Đường không thể không lớn tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Thủy Ngân nắm tay của mẹ Đường, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào góc tối nơi Nghiêm Thường Sơn biến mất: “Ba ơi, ba dẫn chị Dao Hân về sớm một chút nha.”
Ba Đường ở bên kia cười nói: “Là Dao Duyệt ư? Sao thế con, ở chỗ đó cùng mẹ thấy hơi chán hả?”
Thủy Ngân: “Không ạ, là con sợ.”
Mẹ Đường buồn cười lắc đầu, nhận lấy điện thoại: “Đứa nhỏ này vừa nói chuyện với người ta, nghe người ta nói bên hồ có một cô bé bị chết đuối, chắc là bị doạ sợ rồi. Mà hai người cũng đừng đi chơi muộn quá, về sớm một chút, sáng mai cả nhà chúng ta lại cùng đi chơi tiếp.”
Thủy Ngân kiễng chân lên, mẹ Đường hiểu ý đưa điện thoại lại cho cô. Thủy Ngân lại thận trọng nói: “Ba ơi, lúc quay về ba nhớ trông kỹ chị Dao Hân nha. Đừng để chị ấy đi một mình, chú ý những chỗ không có ánh sáng, cũng không được đi đến gần hồ đâu.”
Bên kia ba Đường từng cái từng cái đều đồng ý với cô.
Nửa tiếng sau, ba Đường và Dao Hân cùng bình an trở về. Dao Hân cầm máy ảnh tới khoe ảnh chụp cho cô xem, “Tiếc quá em lại không đi, có nhiều thứ chị không chụp kịp lắm, em xem này ...”
Thủy Ngân hỏi cô bé: “Chị có thấy người nào trông là lạ không? Kiểu chụp mũ che khuất mặt ấy?”
Dao Hân mờ mịt suy nghĩ một hồi, “Hình như không có đâu.”
Thủy Ngân cả đêm không ngủ, cô khẳng định bóng lưng vội vã rời đi kia là Nghiêm Thường Sơn. Anh ta xuất hiện ở đây lúc này khẳng định không có chuyện gì tốt. Dựa theo biểu hiện trong khoảng thời gian vừa rồi của anh ta thì nói không chừng hiện tại tinh thần của anh ta có chút không bình thường. Nằm trong trạng thái đó thì không thể không lo anh ta sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì được.
Cô phải chú ý thật chặt chẽ.
Ngày hôm sau vẫn là một nhà bốn người đi dạo bên trong khu tham quan. Thủy Ngân luôn để ý xung quanh xem có tung tích của Nghiêm Thường Sơn hay không, nhưng đáng tiếc là hoàn toàn không có bất cứ phát hiện nào. Quả thực khiến cho chính cô hoài nghi không lẽ đêm qua là mình nhìn nhầm.
Lại nhanh đến tối, cả nhà ngồi ăn cơm trong nhà hàng. Mẹ Đường ra bàn tiếp tân chọn món ăn, Dao Hân đứng lên nói muốn đi nhà vệ sinh. Vì đề phòng nguy hiểm có thể xảy ra, Thủy Ngân lập tức đứng dậy đi theo.
Phòng vệ sinh của nhà hàng có bốn gian, cửa khoá từ bên trong. Dao Hân tùy ý chọn một gian đi vào, còn đẩy cửa gian bên cạnh ra, “Dao Duyệt, em vào bên này đi.”
Thủy Ngân: “Ừ, chị nhanh lên.”
Dao Hân vừa đi vào đóng cửa lại thì cánh cửa của một gian phòng khác lại nhanh chóng mở ra. Thủy Ngân liếc thấy Nghiêm Thường Sơn mặc cái áo khoác dài bước tới, con ngươi cô co rụt lại, lập tức há miệng hô: “Cứu ―― “
Nghiêm Thường Sơn mau chóng nhào qua, cầm chiếc khăn trong tay bịt chặt vào mũi và miệng cô. Thủy Ngân nín thở ngay tức khắc, còn không hề khách khí chọc ngón tay vào mắt anh ta. Nhưng thân thể trẻ con này của cô thực sự quá yếu, đối mặt với sức lực của một người đàn ông trưởng thành, cô không hề có lực phản kháng.
Dao Hân nghe thấy tiếng của em gái, gõ gõ cửa nhà vệ sinh, “Dao Duyệt, em nói cái gì cơ?”
Cô bé không nghe thấy tiếng đáp lại, kéo quần lên mở cửa, phát hiện em gái đứng ở ngoài đã không thấy đâu.
“Dao Duyệt?”
“Em ba?”
...
Chạng vạng, sắc trời dần ảm đạm, Nghiêm Thường Sơn ôm thật chặt đứa bé an tĩnh trong tay. Một tay vỗ vỗ lưng cô bé, hướng về phía đình trúc bên hồ mà đi.
Thủy Ngân vẫn còn ý thức, chỉ là không có sức lực gì. Cô bị Nghiêm Thường Sơn ôm vào trong ngực, nhận ra đây là con đường đi tới đâu, suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Nghiêm Thường Sơn muốn đưa cô đến nơi mà Nghiêm San đã từng bỏ mạng.
Nội tâm cô tỉnh táo dị thường, cố gắng phát ra âm thanh nhỏ bé yếu ớt, đồng thời tận lực bắt chước giống ngữ điệu của Nghiêm San, “Ba ơi, ba lại muốn để San San chết đuối thêm một lần nữa ư?”
Bỗng nhiên toàn thân Nghiêm Thường Sơn phát run, Thủy Ngân trông thấy vẻ mặt dữ tợn của anh ta dưới ánh sáng ảm đạm, mỗi một vết nhăn trên mặt đều tràn đầy sợ hãi và tàn nhẫn.