Chuyện hái quả đào náo loạn một phen, Cốc Vũ phơi đen hơn, kiếm được một ít tiền công. Mà thôn trang mỗi nhà mỗi hộ muốn ăn quả đào, phải đợi chín lại đi hái, đến lúc đó có tiếp tục dùng phương pháp này hay không nói sau.
Cốc Vũ đang nghĩ đến một biện pháp, là các nhà các hộ phái một người đi hái quả đào, đến lúc đó vẫn có thể dùng phương pháp này, dùng cân cũng xong, dùng tấm ván gỗ tự chế cũng được, lúc chia đào thì tính tiền công hái quả, nàng lại nghĩ đến Lập Xuân, Lập Hạ... bốn người muốn nương cơ hội đi từng nhà xin lỗi, không nói gì thêm.
Sau chuyện Trương thị gian lận dùng mánh lới bị đuổi, Lập Xuân, Lập Hạ cho dù ra ngoài, cũng không có ai chơi với bọn họ, người lớn ở thôn trang đều nói với đứa nhỏ của mình, coi chừng bị bọn họ làm hư. Xem tình thế này Lập Xuân, Lập Hạ thật cô độc, ngay cả người nhanh mồm nhanh miệng Lập Thu, tuy nói ngọt, cũng bị người chế nhạo vài lần, nàng chịu không nổi, trở về nói với Trương thị, lại bị Trương thị đánh vào mông, Lí Hải cũng phát hỏa, kể lể vài câu với Trương thị.
Thường ngày, nếu Lí Hải nổi lửa, Trương thị sẽ chắn ngang cổ họng, nhưng lần này nàng bị nghẹn một hơi mắng trả, Lí Hải cầm một cây côn đánh qua, thân mình Trương thị thô ải, nhưng chạy thật nhanh, Lí Hải bất chấp đuổi theo ra cửa, làm nửa thôn trang thấy cười một trận .
Lí Hải lần này tức giận truy đánh, trong khoảng thời gian ngắn trở thành đề tài câu chuyện sau bữa ăn của người trong thôn trang, mọi người nói sinh động như thật, nói Trương thị giống một quả cầu đen lăn phía trước, Lí Hải đuổi theo phía sau như đuổi theo một đầu heo mẹ.
Sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, Lí lão đầu càng không có mặt mũi ra ngoài, Lí Hà Thị ban đầu giả bệnh cũng biến thành bệnh thật. Trương thị cùng Lí Hải còn đang giận lẩy, Hứa thị trừ bỏ ngủ cũng trên cơ bản không ở bên kia, Trần thị cùng Lí Đắc Hà hai người qua cuộc sống của chính mình, trong khoảng thời gian ngắn không khí trong viện trầm lặng hẳn đi.
Vương thị bất nhẫn, khuyên Lí Đắc Tuyền đi qua an ủi bọn họ, hoặc đi thăm Lí Hà Thị, giải sầu cũng tốt, ai ngờ Lí Đắc Tuyền cũng là người bướng bỉnh, "Bọn họ đã như thế, ta làm sao lo tới được, ai biết ta rộn lòng hay giải sầu."
Vì thế cứ cương như vậy.
Trương thị hờn dỗi trong nhà, lúc ra ngoài, oán khí lại chuyển thành câu oán hận, trong nhà mọi người đều không vừa mắt nàng, Lí Hải là đầu gỗ, nhưng lại đánh phụ nữ của mình, nhà lão Tam không có lấy một người tốt, còn chưa tính sổ Kinh Trập đâu, nếu lúc đó hắn không khoanh tay đứng nhìn, sao mình bị đuổi đi, Lí lão đầu hồ đồ, có tiền công không đi kiếm...có quả đào hái thật tốt!
Nàng giống như tìm được chỗ xả, không ngừng kể lể, những phụ nữ giặt quần áo kề bên, ngày thường cùng nàng thân mật liền phụ họa hai tiếng, cũng có người nghe không lọt tai nói, "Lí gia tẩu tử ngươi còn nói lời này, nếu không nhờ Cốc Vũ nghĩ ra biện pháp đó, tiền đều bị người ngoài thôn kiếm đi, ngươi còn chê bai biện pháp của cô nương đó sao?"
Có người đi đầu, phụ nhân giặt quần áo khác cũng nói: "Ta thấy Kinh Trập ôn hòa lịch sự đọc qua sách, không giống với lời ngươi nói, cũng không thấy làm việc không ổn thoả."
Trương thị như huých phải vách tường, đen mặt một câu cũng không nói.
Có người thuật lại cho Vương thị nghe, Vương thị chỉ cười mỉm.
Cốc Vũ lại nghĩ nhiều. Ít nhất, người ở thôn trang sẽ không bài xích người một nhà, về sau nếu muốn an ổn qua ngày tại đây, hôn sự của Kinh Trập, Tiểu Mãn, phải có thanh danh tốt mới được, tiểu cô cô nếu không gặp nhà chồng tốt, ít nhiều cũng bị trì hoãn, nàng thở phào nhẹ nhõm, về sau mình cũng phải thành thân, nghĩ có chút buồn cười, tự chế giễu mình, chuyện đó còn xa vời, trước kiếm được tiền mới nói.
Lí Đắc Tuyền vẫn vội vàng lo công việc của mình, Cốc Vũ thấy hắn cố sức cưa cây, mồ hôi trên người đầm đìa, hận mình tuổi quá nhỏ giúp không được gì, nghĩ nếu lúc trước đại ca còn sống, cũng đã mười mấy tuổi, giúp cha làm việc cũng tốt, nói đến cùng mình vẫn là một bé gái, có một số việc không thể thay thế được.
Mà Kinh Trập, Lí Đắc Tuyền khẳng định không để hắn làm việc này, Hạ Xuyên còn quá nhỏ... An Cẩm Hiên, hắn luôn giữ khoảng cách cùng người trong nhà, tuy cùng ra cùng vào, lúc Nhị thúc công không ở nhà cũng thường cùng nhau ăn cơm, hắn không nói nhiều, chỉ khi ở cùng Cốc Vũ, hắn có vẻ thoải mái tự tại hơn, nhất là khi có người ngoài hắn còn có chút cảnh giác, phảng phất khứu giác linh mẫn của động vật, một khi có cái gì tới gần liền phòng bị, Cốc Vũ không rõ vì sao hắn như vậy, lại không dám hỏi, chỉ hy vọng hắn có thể vui vẻ. Tựa như hôm nay, Kinh Trập không cần đi tư thục, nghe nói là nhà chủ ruộng có chuyện, An Cẩm Hiên không biết khi nào làm một cái xuồng gỗ nhỏ, kéo Kinh Trập đi chơi.
Cốc Vũ ở trong sân, mãi lo lắng suy nghĩ, đột nhiên một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt mình, bước đi trầm trọng, giày vải xem ra đã có chút tuổi đời, quần tẩy trắng bệch, ngẩng đầu thấy, là Lí lão đầu, mặt sầu khổ, thấy Cốc Vũ có chút ngượng ngùng, bước chân cũng chần chờ chậm lại.
Cốc Vũ nghĩ tới sự tiếp tế lúc trước, còn có câu nói ở rừng đào, nghĩ dù Lí Hà Thị ngàn sai vạn sai, vẫn là người một nhà, huống hồ gia gia cũng tốt, còn không biết tới cửa có chuyện gì đây, liền cao giọng kêu lên, "Gia gia "
Cốc Vũ giống con bướm bay qua, dắt vạt áo Lí lão đầu vào cửa.
Lí lão đầu đứng yên, đánh giá phòng ốc, Hứa Tần thị cao hứng, mang điểm tâm mời hắn, Vương thị cùng Hứa thị cũng dừng việc trong tay.
Cốc Vũ thừa dịp này đi ra sân sau kêu Lí Đắc Tuyền, Lí Đắc Tuyền còn không tín, bị Cốc Vũ lôi kéo trở về.
Đi vào cửa, ống quần Lí Đắc Tuyền còn dính vụn gỗ bào, ngượng ngùng, "Cha, sao ngươi lại tới đây?"
Lí lão đầu còn đang đánh giá, nhà chỉ có bốn bức tường, mũi có chút lên men, thấy Lí Đắc Tuyền đứng ở cửa tay chân lóng ngóng, cảm thấy thật sự làm khó hắn, cũng có chút sợ hãi, trăm câu ngàn chữ cũng không nói nên lời, đành thản nhiên nói, "Tuyền, cha đến xem."
Lí Đắc Tuyền vội vàng ngồi xuống, hỏi ăn hỏi mặc, Lí lão đầu càng ngồi không yên.
Hứa Tần thị sảng khoái cười nói, "Thông gia, ngươi muốn đến chơi, đều là người nhà, đâu cần khách sáo như vậy, lại nói con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta già đi cũng không lo được nhiều như vậy."
Lí lão đầu gật đầu, "Có ai nói không đúng đâu."
Nói mấy câu vẫn vòng đến Lí Hà Thị.
Lí Đắc Tuyền giận nói, "Cha, ta không muốn ầm ĩ với nương, ta vốn không suy nghĩ nhiều, chỉ là ngày đó ta tận mắt thấy, nương cầm cây đánh Cốc Vũ. Ngươi cũng biết Cốc Vũ yếu đuối, không biết bị bao nhiêu tội, thật vất vả trở về thoạt nhìn vui vẻ hơn một chút, sao ta có thể để nàng chịu ủy khuất, lại nói nương vài năm nay biến đổi nhiều, ta..."
Lí lão đầu nghe Lí Đắc Tuyền nói như thế, cũng thấy chỗ ở của Lí Đắc Tuyền, xem ra Vương thị cũng tốt, chỉ là lão bà tử bên kia không thuận lòng, đối với bên này có chút khắc nghiệt, ai ngờ náo thành cái dạng này, Lí lão đầu trăm vị tạp trần, bắt giác giật mình, thấy ý cười trong suốt của Cốc Vũ, càng cảm thấy mình không còn mặt mũi."Tuyền, ta không phải nói ngươi, dù sao nàng cũng là nương ngươi, huống hồ lần này, là bệnh thật, Linh Nga ở lại chăm sóc nàng, Linh Nga ăn nói vụng về, không khuyên giải nổi nương ngươi."
Lí Đắc Tuyền khó xử ngồi yên, lo lắng nhưng không biết nếu mình đi qua có thể nói cái gì.
Vương thị biết Lí Đắc Tuyền khó xử, mở miệng nói: "Cha, bằng không, ta cùng Nhị tẩu đi qua trò chuyện cùng nương, không chừng nương sẽ nghĩ thông suốt, vốn cũng không có chuyện lớn gì."
Hứa thị nói chuyện liền càng trực tiếp, "Cha, Đại tẩu lúc này cũng quá mức, Đại ca nên giáo huấn nàng một chút, ngày sau mới có thể sống yên ổn qua ngày, cũng không có gì, đợi chút nữa chúng ta liền đi qua."
Lí lão đầu đi lại ít nhiều cũng vì việc này, cùng Lí Đắc Tuyền nhàn thoại, Hứa Tần thị cùng Hứa thị, Vương thị, ba người thừa dịp này đi qua.
Khoẳng chừng một khắc sau, Lí lão đầu vừa muốn đi, đã thấy người trở lại, nét mặt Vương thị khổ sở, Hứa thị cũng cúi đầu không nói chuyện.
Hứa Tần thị thở hổn hển, xem ra bị tức không nhẹ, "Thông gia, vốn ta cũng không nên nói, ngươi xem chúng ta hảo tâm, nhưng hảo tâm không có hảo báo, nói ta không nên quản gia, còn nói hai khuê nữ đi qua chế giễu, ngày thường không đi bây giờ có chuyện các nàng liền đi qua. Ngươi nói đây là lời nên nói của người già sao?"
Lí lão đầu càng xấu hổ, tự trách mình nhiều chuyện, hại các nàng chịu ủy khuất.
Cốc Vũ thấy bộ dáng tự trách của Lí lão đầu, cảm thấy hắn có chút đáng thương, nghĩ Lí Hà Thị bệnh, Lí Đắc Tuyền khẳng định cũng không có tâm tư làm việc, chỉ là hắn không lộ ra mà thôi. Vì thế Cốc Vũ nói: "Gia gia, nương ta các nàng đi khuyên, chung quy là cách một tầng, không bằng gọi Đại cô cô cùng Nhị cô cô trở về, lời nói các nàng nãi nãi khẳng định nghe.”
Vừa nói đến Đại cô cô, Hứa thị quay mặt qua một bên, sự tình hội dâng hương lần trước qua đi, nàng không có nói chuyện nhiều với Nguyệt Nga, trong lòng thật sự là giận.
Lí lão đầu thở dài một hơi, "Ta cũng nghĩ như vậy, Lập Xuân, Lập Hạ hai đứa không nhờ được, cũng không dám tùy tiện ra ngoài, qua hai ngày nữa còn phải đến từng nhà nhận sai, ta một lão nhân đi đến nhà khuê nữ không quá thích hợp..."
Thì ra đây mới là lý do, Cốc Vũ không chối từ, ngẩng đầu nhìn Lí Đắc Tuyền.
Lí Đắc Tuyền lúc này rõ ràng, "Cha, để Kinh Trập cùng Cốc Vũ đi thôi, dù sao cũng gần, sẽ không xảy ra sự tình gì."
Lí lão đầu có chút lo lắng, "Vạn nhất gặp lưu manh thì sao, hai đứa nhỏ đều nhỏ bé yếu ớt."
Điều này làm cho Hứa Tần thị vừa bực mình vừa buồn cười, "Đã nói thông gia không cần lo lắng quá, đều là thiếu niên mười mấy tuổi, lại là thôn kề bên sao xảy ra chuyện gì."
Cốc Vũ trầm mặc một hồi, đầu tiên nghĩ đến là, "Ta đi gọi Cẩm Hiên ca đi theo chúng ta, như vậy sẽ không sợ."