Giữa sân là một cái khuông trúc tinh tế, lộ ra màu vàng nâu, Hứa Tần thị buộc một dây tơ màu hồng vào, trong rổ quả đào trắng vàng uớm sắc hồng, thoạt nhìn thật đẹp, đây là lễ vật của Cốc Vũ bọn họ cho Nguyệt Nga.
Dù sao Cốc Vũ bọn họ lần đầu tới cửa, tay không cũng không tốt, muốn mua chút gì lại phí tiền, trùng hợp Trần Vĩnh Ngọc dẫn người đến chia một khuông đào, Cốc Vũ liền chọn một ít tốt nhất, đặt ở trong rổ trang trí đẹp mắt.
Lại sợ dọc đường đi phơi ra khó coi, Cốc Vũ chiết một ít cành lá của cây đào trong sân, bày ở trên mặt, cái rổ sinh động hẳn lên, lá xanh, rổ vàng, dây tơ hồng, nhìn rất đẹp.
An Cẩm Hiên cùng Kinh Trập khiêng cái xuồng gỗ ra, Cốc Vũ xách giỏ trúc theo sau, đi thật cố hết sức, thân mình nghiêng qua một bên.
Hứa Tần thị lo lắng đuổi theo, thấy Cốc Vũ xách cái giỏ quả đào, miệng kể lể nói: "Mấy tên nhóc này chính là ham chơi, đi đường thủy tuy không xa, vạn nhất các ngươi không biết sử dụng xuồng phải làm sao bây giờ? Cẩm nhi, ngươi biết bơi, Kinh Trập thì sao? Không cần dọa đến Cốc Vũ mới được, Cốc Vũ, đợi lát nữa ngươi cứ ngồi ở bên trong băng ghế nhỏ, mặc kệ bọn họ làm thế nào, thấy không đúng phải kêu lên, ta cân nhắc bờ bên này cũng có người.
Cốc Vũ buồn cười, có chút cảm động, vốn nàng cũng muốn đi, dù sao cũng không xa, nào biết An Cẩm Hiên cùng Kinh Trập chơi xuồng mấy ngày, có chút nghiện, một mực nói muốn đi đường thủy, hơn nữa bọn họ nói lần trước suýt chút nữa là đến Liễu Bá Tử, Liễu Bá Tử rất gần, còn có nhiều mảng hoa sen lớn, Cốc Vũ vừa nghe lập tức muốn đi xuồng.
Lúc này, thấy Hứa Tần thị lo lắng, Cốc Vũ cười nói: "Mỗ mỗ không cần lo lắng, hai bên sông đều có người, ta nghe nói khúc sông ở Liễu Bá Tử bên kia không lớn, Cẩm Hiên ca bơi rất giỏi, đúng không?"
An Cẩm Hiên đang phụ Kinh Trập khiêng đồ, thấy Cốc Vũ cười nhìn hắn, nhất thời hào khí dâng cao, hắn không rõ ràng vì sao, tỷ như ngày hôm qua trở về, nghe Cốc Vũ nói cùng Kinh Trập đi nhà của cô cô Cốc Vũ, Lí lão đầu sợ trên đường thế nào, Cốc Vũ vừa nói đã nhắc đến hắn, gọi hắn cùng đi, hắn liền có chút cảm giác khác thường, rất thích Cốc Vũ ỷ lại như vậy. Nếu là người khác, có lẽ hắn không để ý đến, chuyện thăm người thân hắn chưa từng làm qua, cũng không muốn làm, nhưng đi cùng Cốc Vũ và Kinh Trập, hắn không quản nhiều như vậy.
Như hiện tại, hắn không đành lòng cự tuyệt ánh mắt chờ đợi của Cốc Vũ, nên cười hề hề nói: "Mỗ mỗ ngươi yên tâm đi, không chừng ta thuận tiện bắt hai con cá về cho ngươi nấu canh!"
Hứa Tần thị thấy An Cẩm Hiên không khó chịu giống ngày thường, cũng yên lòng.
Đến bờ sông, nàng lại dặn dò Cốc Vũ ngồi yên, một tay đỡ Cốc Vũ lên xuồng, Cốc Vũ cảm thấy mới mẻ ngồi yên coi sông nước, Hứa Tần thị ở trên thuyền nghiêng ngã mấy cái suýt ngất đi, vẫn là Kinh Trập dắt nàng lên bờ. Cốc Vũ bọn họ buồn cười, Cốc Vũ đột nhiên toát ra một câu: mỗ mỗ đây là chữa bệnh không cần thuốc! Mọi người cười ồ.
Mọi người ngồi ổn, An Cẩm Hiên đẩy xuồng một cái, chỉ thấy xuồng cắt qua mặt nước, gợi lên từng gợn sóng, sóng dao động chiết xạ ánh mặt trời chói mắt, Kinh Trập lấy tay đùa nước, Cốc Vũ thành thật ngồi yên trên ghế.
Sông nhỏ này chảy qua Đào trang, hai bên ruộng lúa kề sát bên bờ, người ở thôn trang đang vội vàng nhổ cỏ dại, thấy giữa sông có cái xuồng, nhận ra đó là khuê nữ cơ trí của Lí gia, liền vui đùa, rất xa kêu lên, "Cốc Vũ a! Có rảnh chèo thuyền đi chơi a?"
Cốc Vũ bị cảnh sắc trước mắt cảm nhiễm, tưởng như mình thật sự về tới làng chài yên tĩnh đánh cá, trong trẻo đáp: "Không là, đi ta tới nhà Đại cô cô."
Một nữ nhân sang sảng tiếng cười truyền đến, "Ta xem giống như tiểu nàng dâu về nhà mẹ đẻ đâu."
Xuồng gỗ đi được một khoảng xa, nhưng lời nói kia cũng nghe được rành mạch, Cốc Vũ đỏ mặt, vụng trộm ngẩng đầu nhìn An Cẩm Hiên, lại phát hiện An Cẩm Hiên không nói gì, nhưng sào trúc trong tay tựa hồ khua nhanh không ít.
Kinh Trập đón lấy sào trúc trong tay hắn, "Cẩm Hiên, để ta thử xem, ngươi đi nghỉ một chút."
An Cẩm Hiên không chối từ, bước qua một bên, ai ngờ Kinh Trập chèo thuyền không thuần thục, chiếc xuồng gỗ không biết đụng vào cái gì, bỗng chốc xoay tròn, An Cẩm Hiên vốn muốn đi tới, liền đứng không vững, Cốc Vũ ngồi ở bên trong, có chút sợ hãi, kêu to lên.
An Cẩm Hiên vội ổn định, bổ nhào qua, cầm tay Cốc Vũ, "Cốc Vũ đừng sợ, ta ở đây."
Cũng thật kỳ quái, Cốc Vũ níu lấy xiêm y của An Cẩm Hiên, nhìn vào ánh mắt kiên định của hắn, lập tức an tĩnh lại, có chút ngượng ngùng, cảm thấy vừa rồi mình có chút quá mức, lại nhìn An Cẩm Hiên ở trước mặt, chợt nhận ra rằng bây giờ cho dù xuồng gỗ có bay đi, cũng không cần lo lắng.
Thấy Cốc Vũ không có việc gì, An Cẩm Hiên lại nhìn Kinh Trập, Kinh Trập cầm sào trúc trong tay, sắc mặt trắng bệch, vừa rồi Cốc Vũ kêu to, hắn không biết làm sao, ngơ ngác đứng, đưa cây sào qua cho An Cẩm Hiên.
Cốc Vũ lại kêu một tiếng, Kinh Trập cùng Cẩm Hiên đều nhìn nàng, thần sắc khẩn trương, thấy Cốc Vũ ngọt ngào cười, "Ai nha, quả đào trong rổ một cái cũng không có rớt ra!"
Hai thiếu niên đều thở phào nhẹ nhõm, không nề hà nhìn Cốc Vũ.
Cốc Vũ không biết bọn họ đang nghĩ gì, đem giỏ quả đào để ngay ngắn, tiếp tục đánh giá cảnh sắc dọc đường đi, nguyên lai đứng ở trên xuồng và đứng ở trên bờ, cảnh vật nhìn không giống nhau, nàng nhìn dòng sông trong suốt, ngẫu nhiên có từng đám rong rêu xanh biếc, bất chợt còn có thể thấy một đàn cá nhỏ, có chỗ ngay cả vỏ sò đều thấy rõ ràng, nàng vươn tay chạm vào, làm xao động mặt nước.
An Cẩm Hiên chèo thuyền, nhưng tâm tư không ở trên thuyền, hắn nhìn theo ánh mắt Cốc Vũ, nghe tiếng cười khanh khách của nàng, tâm trở nên mềm mại như nước, nghĩ đến lới nói vừa rồi của phụ nhân trong thôn trang, về nhà mẹ đẻ, hắn thật sự hy vọng, nếu có thể có một ngày như vậy, bọn họ sẽ chèo thuyền như hôm nay, đi thăm người thân, kiên định qua ngày, nhưng trong lòng hắn biết, cho dù có thể thực hiện, hắn phải làm xong chuyện của mình, chuyện này, bao lâu có thể làm tốt, hắn không tin tưởng, năm năm hay mười năm, mười năm hay hai mươi năm, càng nghĩ càng phiền muộn...
Đột nhiên, An Cẩm Hiên bị tiếng kêu Cốc Vũ gọi trở về, thì ra đã đến phụ cận Liễu Bá Tử, lòng sông trở nên thoáng hơn, hoa sen khắp nơi, thật đẹp, xuồng của bọn họ đi vào, liền bị vây giữa màu xanh biếc.
Cốc Vũ kinh hỉ, đem lá sen duyên dáng yêu kiều làm dù, một cái bóng dưới ánh mặt trời, nhoáng lên một cái bơi qua, là cá bị động bơi đi, không khí thơm ngát hương vị hoa sen, còn có tiếng dân ca khoan nhặt của người bắt cá, thái dương bao trùm lên người, nàng hoàn toàn bị nét đẹp chế trụ, không tự chủ được đứng lên.
Bên cạnh một phiến lá xanh to, là vô số hoa sen, vài nụ hoa hé nở, chuồn chuồn bay lượn trên mặt nước, Kinh Trập dè dặt cẩn trọng hái một đoá hoa nở rộ cho Cốc Vũ, Cốc Vũ nâng niu trong bàn tay, nhìn đến ngẩn người, hoa sen mượt mà mong manh còn mang theo sương sớm, phơn phớt màu hồng phấn, ở giữa nhụy hoa khoe màu vàng óng ánh, thấy Kinh Trập ngơ ngác nhìn mình, Cốc Vũ đột nhiên thốt lên một câu thật lỗi thời: "Ca, ngươi xem nhuỵ hoa vàng vàng ở đây, giống kim khâu cô, ta thích ăn kim khâu cô!"
Lời còn chưa dứt, An Cẩm Hiên nhịn không được phốc xuy cười to, "Kim khâu cô là cái gì vậy?"
Kinh Trập cũng chỉ cười cười, Cốc Vũ vội đổi cách nói, "Này giống như chuối tây trên cây còn lúc chưa chín, nho nhỏ."
Cẩm Hiên tựa hồ đã lý giải Cốc Vũ, "Ngươi muốn ăn sao?"
Cốc Vũ gật đầu, An Cẩm Hiên giương tay ngắt một cái, cho nàng một cái đài sen, "Cốc Vũ, ăn cái này!"
Cốc Vũ nâng đài sen, đem hoa sen dè dặt cẩn trọng đặt ở trong rổ, hạt sen tươi mới còn toả mùi trong veo, Cốc Vũ mới ăn mấy hạt, lại bị vịt hoang trên mặt nước hấp dẫn.
Đi qua hồ sen, thấy dọc bờ sông là từng hàng liễu, khó trách kêu là Liễu Bá Tử, thì ra Liễu Bá Tử gần nước, toàn bộ thôn giống một hình tam giác, kề bên bờ sông là những gốc liễu to, đứng trên sông, cơ hồ nhìn không thấy người bên kia, bởi vì cây liễu bên bờ sông không chỉ có một hàng, mà là một rừng liễu.
Có người đang cắt cành liễu, đại khái là mệt mỏi, ngồi lau mồ hôi, Cốc Vũ cười nói: "Vẫn là Đào trang chúng ta tốt, rừng đào của chúng ta không những tốt, lúc nở hoa thật đẹp, nở hoa còn có quả đào ăn, cây liễu thì làm được gì!"
An Cẩm Hiên thốt ra, "Nếu không nhờ cây liễu, Liễu Bá Tử có thể giàu có như vậy sao?"
Cốc Vũ hỏi lại, hắn lại cảm thấy mình lỡ miệng, lại không muốn lộ ra cái gì, chuyện hội dâng hương, hắn không muốn để Cốc Vũ biết, liền vịn một cái lấy cớ, "Ngươi không phát hiện có người cắt cành liễu sao, đan sọt cũng có thể bán lấy tiền đâu."
Nói chuyện một lúc đã đến Liễu Bá Tử, ngươi cắt cành liễu trên bờ không ít, thấy có người đến, cũng chào hỏi vài câu, Cốc Vũ ở trên thuyền nhất nhất trả lời, nghe nói là cháu gái của Nguyệt Nga, mọi người trở nên rất nhiệt tình.
Thuyền cập bờ, Kinh Trập đỡ Cốc Vũ lên bờ, lại đưa hoa sen cho Cốc Vũ, An Cẩm Hiên cũng vội vàng đài sen qua, Cốc Vũ không nghĩ ngợi gì, đều nhận lấy.
Người cắt cành liễu cười hề hề nói, "Tiểu cô nương thật có phúc khí, một người cho ngươi hoa sen, một người cho ngươi đài sen, ngươi muốn người nào làm tiểu tướng công của ngươi a?"
Cốc Vũ sửng sốt, kém chút vấp té, nhìn Kinh Trập lại nhìn An Cẩm Hiên, "Thím, là ca ta!"
Nghe Cốc Vũ nói như vậy, một phụ nhân khác lại hỏi, "Ta thấy tiểu tử này không giống, nhìn như xuất thân đại gia, nghe nói là cháu của Nguyệt Nga nhưng biết vẽ mẫu thêu, là ai trong các ngươi?"
Cốc Vũ không nghĩ nói thêm nữa, cười thần bí, "Hai ca ca của ta đều vẽ a."
Nói xong bước đi, làm phụ nhân kia buồn bực, "Nguyệt Nga không phải nói chỉ có một cháu đọc sách sao?"