Muốn đi tới hậu viện Miêu thị y quán, phải đi qua hành lang thật dài, hai bên hành lang là phòng ốc, để người ở hoặc để chứa thuốc. Kế đó là một cái sân rộng, một bên là nhà bếp, trong sân có một gốc cây đã có chút tuổi đời, dưới tàng cây là một bộ bàn ghế đá, trên ghế còn để một cây quạt hương bồ, còn có hai phiến lá thòng xuống.
Cốc Vũ ngẩng đầu nhìn cây đại thụ, có chút giống cây thần tiên quả trong rừng, nhưng nhìn không ra phiến lá kia có gì bất đồng. Một lòng gấp gáp, Cốc Vũ leo lên ghế đá hái lá cây, nhưng tay ngắn chân ngắn không với tới phải leo lên trên bàn đá, vẫn không đến, bất đắc dĩ nhưng không có cách nào.
Miêu lão tiên sinh và An Cẩm Hiên đi vào, thấy bộ dáng nóng vội của nàng có chút buồn cười, cười từ từ đem nàng bế lên."Tiểu nha đầu ngươi, chỉ có ngươi mới dám leo lên ghế đá của ta."
Thân mình Cốc Vũ bị nâng lên đụng cành lá, nàng thuận tay hái xuống, nàng đặt xuống đất, cũng không kịp lau ghế liền cẩn thận đánh giá phiến lá, hai cành lá có chút tương tự, lại có chút bất đồng, lá cây trong viện màu xanh đậm, cây đầy lá, lá nhỏ hơn một chút, mà lá trong rừng không xanh như vậy, phiến lá tương đối lớn, nếu không cẩn thận nhìn kỹ sẽ không nhận ra, chẳng lẽ là cùng một loại cây nhưng khác giống?
“Miêu gia gia, cây này là thần tiên quả? Vì sao không thể ăn vậy?"
Miêu lão tiên sinh thấy Cốc Vũ nghiêm mặt nhìn về phía hắn, vẻ mặt hồn nhiên, sốt ruột, hắn buồn cười, "Còn không phải sao, lúc đầu ta còn trông cậy vào cây này để nấu cao, không, là thần tiên tương hoa quả, nhưng không thành, tư vị không ai nuốt xuống nổi, tính là cho nhiều đường hơn chút, nhưng quá chát, chỉ có thể nương vào cây cao này làm bóng râm."
Đầu Cốc Vũ quay ngược trở lại, nếu có một cây như vậy, còn giâm cành thì sao? Nàng không tin tưởng.
Đang suy nghĩ có người đến tìm Miêu lão tiên sinh, bọn họ đi ra phía trước.
Là một người đàn ông ngón tay bị chặt đứt một nửa, vẻ mặt đau khổ, "Miêu lão tiên sinh, ta nên nghe ngươi, nhưng lúc đó lại cảm thấy nếu thiếu nửa ngón tay không phải không là người đầy đủ."
Miêu lão tiên sinh thần sắc trang trọng, nhíu mày không nói.
Ngón tay của người đàn ông đó đã sưng lên, xem ra đã từng đắp thuốc, hắn lại nói: "Ngài không biết, ta vì nửa ngón tay này đã xài thật nhiều tiền, uổng phí không nói, còn chịu tội, Tế Thế Đường bên kia nói có thể chữa khỏi, ta để cho bọn họ trị, lúc đầu cũng tốt, ta còn tưởng rằng sẽ lành, về sau hai tay đều còn đầy đủ, ai ngờ không qua vài ngày, liền sưng lên, thật đau đớn, qua bên kia hỏi, hắn lại nói là ta không chú ý tự mình làm, nhưng lúc đó hắn không nói phải chú ý thế nào, cho tới bây giờ ta không hề động qua tay này, không nói tới tiền, tay cũng thành cái dạng này, hiện tại chỉ có thể cầu ngài." Nói xong, một người đàn ông thế nhưng suýt quỳ xuống.
Lúc trước Cốc Vũ đã gặp qua Tế Thế Đường, họ hại người như thế không sợ báo ứng sao?
Miêu lão tiên sinh khó xử, người đàn ông kia lại hỏi vì sao ngón tay phải bị chặt đứt.
Thấy Miêu lão tiên sinh sau một lúc lâu không đáp, Cốc Vũ xen mồm nói, "Các ngươi xem!" Nói xong đem lá cây thần tiên quả trong tay xé rách, sau đó xếp lại, "Các ngươi nhìn xem, lá cây này bị ngắt đi, bây giờ ngươi xem tựa hồ gắn lại rồi, nhưng bên trong còn nhiều mạch, bên trong ngón tay ngươi cũng có thật nhiều mạch thật nhỏ, nếu ngươi buộc như vậy, mạch không thông, ngón tay ngươi liền không có máu lưu thông, nếu kết sai vị trí, mạch này thông đến mạch kia, ngươi tưởng đầu ngón tay mình có tri giác, không ngờ sẽ biến thành như bây giờ."
Ngươi đàn ông kia liên tục gật đầu, "Miêu lão tiên sinh, ta nên sớm qua bên ngươi, ngươi xem tiểu đệ tử của ngươi mấy tuổi, đã có kiến giải như vậy, ta thật sự bị mù, ngài cần phải cứu ta."
Miêu lão tiên sinh nghe Cốc Vũ nói, lý luận mạch lạc, gật đầu, hắn không phải không biết như vậy, chỉ là tiểu cô nương này miệng nói ra đã là khó được, hơn nữa nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu làm người bình thường nghe hiểu được càng bất khả tư nghị, y quán này vốn chẩn chứng cho dân chúng tầm thường, nếu có thể để người khác hiểu rõ thì không thể tốt hơn.
Cốc Vũ nói xong, cũng chợt ngẩn ra, ánh mắt chớp chớp, miệng mở ra, đột nhiên mắt sáng lên, vui vẻ, "Ta đã biết, ta đã biết."
Nói xong nàng chạy vào hậu viện, An Cẩm Hiên tự nhiên cũng đi theo vào.
Thấy Cốc Vũ ngửa đầu nhìn cây, lẩm bẩm, "Đúng, đúng, là như vậy, là như vậy."
An Cẩm Hiên kỳ quái, "Ngươi lại nghĩ tới cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn chiết cành như nối ngón tay kia? Chính ngươi vừa rồi cũng nói..."
Cốc Vũ phốc xuy cười, cầm tay An Cẩm Hiên đong đưa, "Đúng đúng đúng, là như vậy, là như vậy, Cẩm Hiên ca, sao ngươi biết ta nghĩ như vậy?"
An Cẩm Hiên bị Cốc Vũ cầm tay tim đập như hươu chạy, nhưng cố gắng ra vẻ lơ đễnh, "Ta không biết nói sao, sao có thể được, như vậy chẳng phải vào rừng cắt một ít cành về, sang năm trong sân liền có thần tiên quả ăn?"
Cốc Vũ vỗ tay 3 cái, cười, "Ta đã nói là ngươi thông minh, cái này cũng có thể nghĩ đến, đúng, ta sẽ nói với Miêu gia gia, ta muốn chiết cây này, chờ ta tìm cành thích hợp giúp hắn chiết cây, không chừng sang năm có thần tiên quả ăn."
An Cẩm Hiên nghe xong cứng lưỡi, từ đáy lòng nói, hắn không quá tin tưởng chuyện như vậy, nhưng hắn không đành lòng để Cốc Vũ thất vọng, dù sao việc này chỉ cần nàng nguyện ý, hắn nguyện ý theo.
Hạ quyết tâm Cốc Vũ đứng ở hậu viện, nghĩ một thân cây lớn như vậy, so với chiết vào cây non của mình tốt hơn chút, chiết cây bên kia không biết bao nhiêu năm mới kết trái, mà cây này không giống với, cây này có người chiếu cố, chỉ cần một nhánh cây, nếu chiết thành công, hẳn là bộ dạng lớn rất nhanh, cứ như vậy sẽ không lãng phí bao nhiêu công phu.
Một lúc sau, Miêu lão tiên sinh đến hậu viện, vân vê râu cười cười nhìn Cốc Vũ, muốn nói mấy câu khen nàng.
Chưa kịp nói, Cốc Vũ nói trước, "Miêu gia gia, ngươi có nghĩ là quả của cây này có thể ăn?"
Miêu lão tiên sinh lúc này có hứng thú với Cốc Vũ, biết nàng là một mầm non hiếm có, nếu học y thuật, sau này có thể tạo phúc một phương, lại nói đã có rất nhiều phụ nhân sinh bệnh nhưng không dễ đến khám, Cốc Vũ là một cô nương, càng dễ dàng thân cận trợ giúp những người đó.
Nghĩ như vậy, Miêu lão tiên sinh càng cảm thấy có thể làm, quăng chuyện thần tiên quả qua một bên.
Cốc Vũ thấy thần thái hắn sáng láng, cho rằng chính mình nói làm hắn động tâm, nên chờ.
Hai người có tâm tư riêng, nghĩ mình nắm chắc, ai ngờ nói ra miệng làm chấn động lẫn nhau.
"Miêu gia gia, ta đem cây của ngươi kề bên tường viện bên kia chặt đứt."
"Cốc Vũ, ngươi có nghĩ là cứu người?"
"Miêu gia gia, đến lúc đó ta lay cành từ trong rừng đến, ngươi có thể..."
"Đến lúc đó ngươi có thể trợ giúp càng nhiều người, không chỉ là đưa mặc sinh đơn giản như vậy."
An Cẩm Hiên nghe được không hiểu ra sao, tiếp đó cười ha ha, Cốc Vũ là người đầu tiên phản ứng lại, lui ra phía sau một bước, "Đợi chút! Không phải là trái cây sao, sao lại nói đến cứu người?"
"Cùng thần tiên quả có quan hệ gì?" Miêu lão tiên sinh còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng của mình.
Vẫn là An Cẩm Hiên giúp bọn họ nói.
Cốc Vũ cười hề hề hiểu được, "Đi, Miêu gia gia, ngươi để ta nói trước, ta có một cách, ngón tay người này tuy bị chặt đứt muốn nối lại thì khó, nhưng cây này nối ghép lại tốt, ta cũng biết ngươi luyến tiếc, nhưng ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta đem cây kề bên tường viện bên này chặt vài cành, rồi lựa cành tốt nhất chiết, chờ nó lớn lên, nếu ngươi muốn chiết cây bên này cũng có thể, nếu không thành công cũng không ảnh hưởng gì, ngài nói đúng không?"
Miêu lão tiên sinh kinh ngạc nhìn Cốc Vũ, càng muốn biết trong cái đầu nhỏ này có bao nhiêu mưu ma chước quỷ.
Cốc Vũ cho là hắn do dự, lại miêu tả cảnh tượng tương lai đả động hắn, "Miêu gia gia ngươi nghĩ đi, chờ sang năm, nói không chừng ngươi an vị tại ghế đá kia, ăn trái cây từ trên cây hái xuống, thật sự là khoái hoạt giống như thần tiên kia!"
Miêu lão tiên sinh đến lúc này mới cười, không có hứng thú với chuyện nàng có làm được hay không, chỉ là cảm thấy loại ý tưởng này khó được, lúc trước lúc hắn học y cũng có rất nhiều ý tưởng người khác không hiểu, sau này chẳng phải chứng minh là mình đúng, chỉ cần Cốc Vũ có sức mạnh như vậy hắn liền vui, nếu luôn theo lề thói cũ, đồ đệ rất khó giỏi như sư phụ. Còn nữa, nói đến nói đi, không phải là một thân cây thôi, nếu một thân cây đổi đến một đồ đệ tốt, rất đáng giá.
Vì thế Miêu lão tiên sinh nhìn Cốc Vũ nói: "Được, nhưng ta có một điều kiện."
Cốc Vũ ngây thơ nhìn hắn, Miêu lão tiên sinh nghiêm túc, "Ngươi làm đồ đệ của ta, ta không ước thúc ngươi, dù sao tuổi ngươi còn nhỏ, cách vài ngày đến nơi này một chuyến, ta dạy ngươi trị bệnh cứu người!"
Cốc Vũ dĩ nhiên cầu còn không được, "Ta đây chẳng phải là kiếm lớn, không chỉ chiếm được thần tiên quả, còn bái một sư phụ tốt, bất quá sư phụ, hiện tại ta cũng không có gì làm lễ với ngài, hay là chờ sang năm cây thần tiên quả kết trái, ta tự mình hái xuống cho ngài ăn."
"Nếu hàng năm có thể tại đây ăn thần tiên quả hái từ trên cây, ta mới chính thức là thần tiên."
"Ha ha ha..."
"Khanh khách ..."