Hai ngày nay, Hứa Tần Thị liên tục phát hiện việc lạ.
Nàng thường thức dậy sớm nhất, đầu tiên nàng thường dùng nước tối hôm qua để lại trong thùng tạt sân, rồi dùng cây chổi lớn quét sân, xong mới xách thùng lớn ra sông múc nước về làm bữa sáng, làm bữa sáng xong mới múc nưóc nấu cơm. Lúc làm bữa sáng những người khác mới chậm rãi rời giường, mở cửa bắt đầu một ngày, nên thêu hoa thì thêu hoa, nên bào cây thì bào cây.
Nhưng mấy ngày nay, nàng thấy thật kỳ quái, buổi sáng chưa kịp lấy cái chổi, viện đã được quét sạch sẽ, nước tràn đầy trong vại, không cần phải nói, vườn rau cũng tưới qua một lần, lá rau còn nhỏ nước.
Hứa Tần Thị không có việc gì làm, nàng hỏi qua Vương thị và Lí Đắc Tuyền, bọn họ lắc đầu, Cốc Vũ, Tiểu Mãn ở cùng phòng với Hứa Tần Thị, nàng biết không phải họ, đang muốn hỏi Kinh Trập và An Cẩm Hiên, đã thấy hai người ngáp dài đồng thời đi ra, bộ dáng còn buồn ngủ, cũng không giống là bọn họ làm.
Cốc Vũ theo quán tính bưng thau gỗ nhỏ của mình đi múc nước rửa mặt, đã thấy trong bồn nước tràn đầy, như là mới đổ, ngoài ý muốn, cười nói: "Mỗ mỗ, ngài thật là, sao lấy cả nước rửa mặt cho ta, phải để ta lấy cho ngươi mới đúng."
Hứa Tần Thị nghi hoặc, xua tay, "Không phải ta lấy, ngươi có nhìn ra cái gì không thích hợp?"
Cốc Vũ thấy thần sắc Hứa Tần Thị khẩn trương, lại nhìn quanh mọi nơi, còn tưởng rằng trong nhà có trộm, "Thế nào, có phải bị mất cái gì không?"
Hứa Tần Thị cười rộ lên, "Ngươi cái nha đầu, nơi nào có nhiều trộm như vậy, không chừng là trộm tốt, nha, ngươi nói như vậy ta có chút ấn tượng, không phải là Đại Lâm làm chứ?"
Cốc Vũ cười hề hề nói: "Còn không phải mỗ mỗ ngươi, tiên nữ trong chuyện xưa đến làm đi?"
Hứa Tần Thị thường kể chuyện xưa cho mấy đứa nhỏ nghe, nhưng nói đến thần tiên, nàng lại không tin, "Nơi nào nhiều tiên nữ như vậy!" Vì thế, Hứa Tần Thị càng nhận định chính là Đỗ Đại Lâm làm, thở dài nói, "Đại Lâm đứa nhỏ này thật biết chuyện, lại thật khách khí, các ngươi xem, sớm tinh mơ giúp đỡ chúng ta quét sân lại nấu nước, bộ xương già của ta muốn làm cũng không thể."
Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên tại kia cười không nói, rửa mặt sau liền mè nheo Hứa Tần Thị giữa trưa ăn cái gì.
Cốc Vũ có chút không hiểu, nếu Đại Lâm ca thật sự đi lại hỗ trợ, cũng không cần chuẩn bị cả nước rửa mặt cho mình.
Một lát sau, Tiểu Hà cùng Văn thẩm tới, Hứa Tần Thị khen Đại Lâm hết lời, làm Văn thẩm vui vẻ nhưng không hiểu gì hết.
Cốc Vũ đi ra ruộng xem cây non thần tiên quả, từ lần trước sau khi Lí Đắc Tuyền giáo huấn bọn họ, cũng đi theo ra ngoài qua hai lần, thấy Cốc Vũ thành thật đứng ở ruộng, không bao lâu liền trở về, nghĩ rằng ở trong rừng lo lắng hãi hùng lại ăn khổ, lại bị mình giáo huấn, chắc là sẽ không đi nữa, nên yên lòng.
Cốc Vũ thấy cây thần tiên quả non mỗi một ngày lớn lên, vui sướng lại phát sầu, đi đào một ít đất mùn ở rừng, cây non mỗi một ngày trưởng thành, rồi sẽ thành cây to, trái cây sẽ bị chua chát sao?
Kết quả là thần tiên quả ăn chua ngọt cùng với quả ăn chua chát có gì khác nhau? Cốc Vũ nghĩ nát đầu cũng ra, biện pháp duy nhất phải đi vào rừng xem từng cây, nhưng là nghĩ đến tiếng gió vù vù kia, nơi nơi là rắn, nàng còn có chút sợ, nói không cần đi, nói phải tiếp cận Hồ Lô Câu trong lòng run sợ, chuyện như vậy xảy ra một lần cũng đủ rồi.
Nghĩ không ra biện pháp gì, Cốc Vũ đành phải đem nước tưới, nghĩ cây non này qua hai ngày nữa lại lớn lên một chút, lắc đầu trở về nhà.
Lí Đắc Tuyền trở về nhà cũng không nghĩ ra ngoài làm việc, nhưng không thể nhàn rỗi. Trước kia Trần Vĩnh Ngọc còn nói với hắn cùng nhau mở một cửa hàng, Lí Đắc Tuyền đồng ý, sau này Trần Vĩnh Ngọc còn nhắc lại, hỏi thăm một chút, bên ngoài thế đạo có chút loạn, chẳng bằng thanh thản ổn định ở nhà, bình tĩnh một thời gian lại nói.
Vì thế, Lí Đắc Tuyền lại khôi phục những ngày xưa, ra sau núi chặt cây, để vài ngày rồi khiêng về, cây Đại Lâm mang về lần trước còn đặt ở hậu viện, lần này Cốc Vũ bọn họ xảy ra chuyện, Lí Đắc Tuyền thừa dịp mọi người ở nhà kêu lại nói một lần, trẻ con, ai cũng không thể vào rừng.
Nhà Đại Lâm làm ruộng, việc của nhà địa chủ không phải lúc nào cũng có, trong nhà cũng không thật thiếu thốn, Văn thẩm cũng không muốn hắn còn nhỏ tuổi như vậy phải đi làm công nhật, vì thế Đại Lâm cũng nhàn rỗi, nhưng hắn lại là người không chịu ngồi yên, cũng muốn vào rừng, tuy Văn thẩm lo lắng, lại nghĩ đi theo Lí Đắc Tuyền sẽ không xảy ra chuyện, hắn ở nhà không biết làm gì, không cho hắn đi một mình càng nguy hiểm hơn.
Đại Lâm và Lí Đắc Tuyền vào núi, Hứa Tần Thị và Tiểu Mãn chuẩn bị lương khô, bánh bột ngô bánh gào, hoặc là cơm nắm, dùng một cái sọt trúc chứa đồ ăn và công cụ, hai người vào núi.
Cốc Vũ và An Cẩm Hiên, Kinh Trập mấy người ở nhà, Kinh Trập và An Cẩm Hiên không có gì, Kinh Trập muốn đọc sách, An Cẩm Hiên thanh thản ổn định vẽ mẫu thêu.
Tiểu Hà muốn thêu hoa bổ sung gia dụng, không có người nói chuyện, Cốc Vũ dùng cành liễu ở một góc vẽ không ngừng, nghĩ chờ Lí Đắc Tuyền bọn họ trở về, cải tiến máy tuốt hạt, về sau có thể bớt chút sức, nếu làm được, cho các thôn trang thuê, chỉ cần giá công đạo là có thể kiếm tiền, nhà giàu biết tính toán, ngay cả cửa nhỏ nhà nghèo, lần trước được vụt tiện nghi, lúc này muốn đẩy ra công cụ mới sẽ dễ dàng rất nhiều, lại nói tiền thuê tuy có chút đau lòng, nhưng người sẽ khoẻ không ít, cũng không cần lo lắng sợ thời tiết không tốt, lo lúa nẩy mầm, hai ba hộ kết phường thuê vài ngày cũng được, đến lúc đó mình thanh thản ổn định làm bà chủ thu thuê thật tốt.
Tay quay bánh xe kia làm dễ dàng, nếu đổi thành chân đạp lại là nan đề, Cốc Vũ chui vào ngõ cụt, nàng cố nhớ lại mô hình mình thấy qua ngày xưa, đơn giản là máy tuốt hạt thêm một cái bàn đạp, nhưng nàng không biết nguyên lý dùng chân đạp bàn đạp máy có thể vận tác, nghĩ mãi, không thu hoạch được gì, trong lòng rất uể oải.
Vấn đề thần tiên quả cũng chưa giải quyết, cửa hàng không mở được, mẫu thêu kiếm được một chút, giấy cắt bên kia cũng không có hồi âm, Cốc Vũ áp lực rất lớn, có phải mình bị rắn dọa choáng váng, nên vội đến vội đi lại không có tiến triển, chẳng lẽ đây là cái gọi là bình cảnh?
Trạng thái chán nản làm lòng nàng lạnh nhạt, nghĩ phải ra ngoài mới được, nói không chừng bất chợt ngộ đạo.
Một ngày, Đại Lâm và Lí Đắc Tuyền muốn vào rừng, buổi tối hôm trước Cốc Vũ hết sức chịu khó, dỗ cả nhà rất vui vẻ, không dè nàng nói một câu, "Cha, mang ta đi vào rừng đi." Dọa cả nhà nhảy dựng.
Sau cơn giật mình là một bài giáo huấn, đầu Cốc Vũ đều lớn, xoay người nhìn An Cẩm Hiên, hắn hơi cười ngồi ở chỗ kia, không nói gì, thật vất vả mở miệng là, "Tuyền thúc nói rất đúng, Cốc Vũ không nên vào rừng, nguy hiểm lắm." Cốc Vũ hận đến ngứa răng.
Cốc Vũ đành phải sử dụng hết bản lĩnh, làm nũng ăn vạ, không hữu hiệu, nàng nóng vội lại nghĩ tới một cái cớ, "Cha, ngày mai chính là ngày ta và Cẩm Hiên ca đưa mặc sinh cho Miêu thị y quán, ngươi không thể để Miêu lão tiên sinh chờ thất vọng đi, lại nói cũng giúp đỡ hàng xóm láng giềng, đây không là làm việc thiện sao?"
Nghe vậy Lí Đắc Tuyền khó xử, "Ta giúp ngươi hái là được."
Cốc Vũ lắc đầu, nàng muốn nắm bắt cơ hội này để đi tìm thần tiên quả, sao có thể dễ dàng buông tha, vì thế có thuyết phục, nào là mặc sinh lúc ngắt lấy phải chú ý này chú ý cái kia, hái xong không thể chờ phải lập tức đưa đi sao, đủ lý do nói ra, Lí Đắc Tuyền do dự. Trong nhà cũng thường uống nước mặc sinh nấu, cũng cảm thấy thoải mái, lúc này nghe Cốc Vũ nói như vậy, nếu mình hái lung tung, chẳng phải là lãng phí thứ tốt.
An Cẩm Hiên rốt cục mở miệng, "Tuyền thúc, người xem như vậy có được không, ngươi mang theo ta và Cốc Vũ đi nơi đó, ngay tại ven rừng sẽ không xảy chuyện ra gì, chờ chúng ta hái xong ngươi cùng Đại Lâm ca đưa chúng ta đến trên đường, chúng ta hai người đi trấn trên đưa thuốc cũng sẽ không có chuyện gì, đến lúc đó ngươi lại cùng Đại Lâm ca cùng nhau đi vào rừng."
Nghe An Cẩm Hiên nói như vậy, Lí Đắc Tuyền đồng ý, tựa hồ hoàn toàn quên lúc trước nói nếu bọn họ đi vào rừng sẽ đánh gãy chân bọn họ.
Ngày thứ hai không chậm trễ, bốn người cùng đi vào rừng, Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên vừa ngắt mặc sinh, vừa đánh giá thần tiên quả, nhưng không nhìn ra đặc biệt gì, hái mặc sinh xong, Lí Đắc Tuyền đưa bọn họ ra ngoài, Cốc Vũ không cam lòng, lại sợ làm trễ nãi Lí Đắc Tuyền làm không xong việc, kéo dài tới tối không an toàn, nên vội vàng chạy đến gốc cây thần tiên quả chiết một nhánh, nghĩ trở về xem lại.
Trấn trên cùng ngày xưa không sai biệt lắm, chỉ là hàng thêu không mở cửa, sau này nghe người bàn tán nói là người này ra sao, mấy cửa hàng không hay ho, trong tiệm Hứa Thế Cùng lại nghe một ít người nghị luận cục diện chính trị trước mặt biến hóa thế nào, Cốc Vũ coi như không nghe thấy, việc này truyền ra ai cũng không đảm đương nổi.
Thấm nhi không ở trong tửu lâu, Cốc Vũ giao đồ Tiểu Mãn cho nàng xong mới theo An Cẩm Hiên đi y quán.
Miêu lão tiên sinh thấy bọn họ liền cười: "Còn tưởng rằng các ngươi không đến, về sau ta muốn tự mình trồng thứ này mới được, chỉ tiếc không có tìm được chỗ."
Cốc Vũ cười hề hề nói: "Trong nhà ta có 7, 8 mẫu, kề bên bờ sông, sau này ta trồng cây ăn quả xong, cho ngài trồng xen 1 mẫu là đủ cho ngươi dùng."
Nói xong thấy Miêu lão tiên sinh nhìn chằm chằm nhánh cây trên tay Cốc Vũ hỏi: "Đây là?"
Cốc Vũ không ngờ, "Đây là cây thần tiên quả a, ngài chỉ biết ăn trái cây thôi, lại không biết lá cây này."
Miêu lão tiên sinh lắc đầu, "Không phải, ta trồng qua, hậu viện còn có một cây, chỉ là không quá giống."
Cốc Vũ linh cơ chợt lóe, liền vào hậu viện nhìn.