Điền Viên Cốc Hương

Chương 241: Chương 241: Q2 - Chương 106: Bưu hãn Trần thị




Chung quanh là một mảnh sôi trào, trạng thái càng ngày càng nghiêm trọng. Người vây xem thấy cãi nhau càng vây xem nhiều, khuyên giải ít, huống chi tình huống thế nào sợ cũng không làm rõ được, hai mắt tỏa sáng lắng nghe trong tiếng mắng chửi lộ ra tin tức, mùa đông này đã có chuyện để nói rồi.

Trần Thị chống thắt lưng dài cổ bộ dáng thật là “ra sức”, nếu Cốc Vũ không chính mắt thấy suýt nữa đã quên bộ dáng của nàng, còn cho rằng tứ thẩm trở nên cẩn thận chặt chẽ mới là Trần Thị. Phụ nhân trước mắt này hiếu chiến như gà mái, người này là Trần Thị sao? Vài ba phụ nhân đối diện đã có vẻ yếu thế.

Không kịp nghĩ nhiều, lại thấy An Cẩm Hiên và Lí Đắc Hà bên trong đẩy đẩy, mắt thấy mâu thuẫn sẽ trở nên gay cấn, tay đã nắm lại.

An Cẩm Hiên đã nhẫn đến cực hạn, những người này rõ ràng là tới nháo sự. Hôm nay nếu thật sự động thủ, bất luận ai đúng ai sai, truyền ra đi chung quy sẽ không tốt, vì hắn nghĩ như vậy nên có chút nhường nhịn, xem ra yếu thế hơn đối phương, bọn họ từng bước bị đối phương bức đến cửa của cửa hàng.

Lí Đắc Tuyền thấy chuyện như vậy, hai ba bước chạy qua, ngăn ở trước mặt Cẩm Hiên, đẩy người trước mắt ra, hét lớn một câu, “Dừng tay!”

Những người đó bị hắn đẩy, chưa kịp phản ứng lại đã bị đẩy lùi vài bước, chưa biết chuyện gì xảy ra, lúc này mới nhìn thấy một hán tử hơn ba mươi tuổi, thật tinh tráng, trừng mắt đứng thẳng, bởi vì tức giận bộ ngực phập phồng, tay đã nắm chặt, bọn họ có chút sợ hãi. Muốn đạt mục đích, cứng rắn đối đầu khẳng định là không được, bọn họ muốn tìm kiếm dư luận để duy trì cục diện. “Các ngươi nhìn một cái, khi dễ khách hàng như vậy sao? Thật vất vả muốn tới thương nghị, nào ngờ là cửa hàng lớn khi dễ khách hàng. Người như vậy ai muốn giao dịch chứ.”

Trong đám người vây quanh có một số không rõ chân tướng quả nhiên bị khích động, “Đúng vậy, ngươi nhìn tình thế này, người ta ra bạc, chẳng lẽ không cho người ta tụ tập bàn tán một chút? Bọn họ nơi này cũng thật là, cửa hàng lớn như vậy, nói không cho thật đúng là có khúc mắc, bằng không sao nhanh như vậy đã tính kế...”

Cũng có một số người nhình thấy không đúng lắm, không hùa theo nói, “Vậy thì có gì, người ta mua bán kiêu ngạo, vậy cũng nói lý sao? Nếu ta là ông chủ, không thể làm như vậy.”

Đa số vẫn là không hiểu chuyện gì.

Trần Vĩnh Ngọc vài bước đi qua, Lí Đắc Giang cũng đuổi kịp, hai người bọn họ không phải là người ăn nói vụng về, có chút uy vọng thanh danh, chuyện nói lý lẽ phải trái không cần phải lo lắng, lại nói có Lí Đắc Tuyền đám người kia cũng không chiếm được tiện nghi. Cốc Vũ thở dài nhẹ nhõm, thấy An Cẩm Hiên rất chật vật, nghĩ có khả năng là lúc đám người kia vừa tới phụ nữ này ra tay, An Cẩm Hiên dĩ nhiên không thể đánh trả với phụ nữ, chỉ có thể trốn tránh, thấy quần áo có chút chật vật, cổ còn có vết cào, nghĩ tình cảnh hiện tại cảm thấy may mắn Trần Thị tới nhanh một chút, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, nhìn về phía Trần Thị đang giằng co với vài người, ánh mắt trầm xuống.

Trần Thị thấy đám người kia bị Lí Đắc Tuyền quát bảo ngưng lại, đã lâu rồi nàng không có tâm tư cãi nhau, luôn mang theo đuôi qua ngày, người trở nên thông minh rất nhiều, lần này khó được có cớ này, sở trường của mình có chỗ dùng, trình độ ra sức dĩ nhiên không cần đề cập tới, nhìn về phía mấy phụ nữ kia vẫn chưa có ý định im tiếng, quay đầu thấy ánh mắt hung ác của Cốc Vũ, nàng biết cháu gái mình là người không đơn giản, lúc này trừng như vậy, càng thêm không có ý muốn ngừng.

Vừa thở dài nhẹ nhõm lại thấy vài phụ nhân bên kia nhân cơ hội nói thầm ỷ vào người đông thế mạnh muốn lấy nhiều khi ít, Trần Thị phun ra một ngụm nước miếng, chân đá bùn đất vào một phụ nhân cách gần nhất khiêu khích, tay chỉ vào người nọ mắng, “Lấy một thau nước tự soi mình đi. Tròng mắt dùng để làm gì? Cái miệng muốn nói gì thì nói sao? Phóng rắm gì! Các ngươi có bao nhiêu người chúng ta cũng có bấy nhiêu.” Mắng còn phát huy vượt xa người thường cũng biết hỗ động mọi người đang vây xem, “Mọi người nói đi, có người đến nói đạo lý như vậy sao? Còn muốn lấy nhiều khi ít? Phi! Ngươi cho là mắt của mọi người giống các ngươi sao? Mọi người nhìn cho rõ, đến lúc đó làm chứng cho chúng ta a, các ngươi nhìn đi, ngay từ đầu ai nhiều người ai ít người? Người đáng chết này, muốn nhục nhã cháu trai của ta.”

Nói xong vội vàng chạy qua, lôi Cẩm Hiên tới, “Các ngươi nhìn một cái, đây không phải do bọn hắn cào chứ là cái gì? Đáng thương cháu trai của ta non nớt, nhưng thành như vậy. Ôi uy —— thật là không có cách nào sống, vậy mà còn đổ cho chúng ta khi nhục bọn họ? Ông trời nhìn xuống mà coi! Lời như vậy cũng nói ra được.”

Trong đám người quả nhiên có người hưởng ứng, “Đúng, chúng ta thấy, phân rõ phải trái cũng không phải cách nói này, người ta chỉ có một tiểu tử ở đây, đã nói chờ đương gia đến mới nói rõ ràng, còn không buông tha, nói rõ muốn náo.”

“Chẳng lẽ là đỏ mắt? Thấy người ta kiếm chút bạc ngời không yên, tâm tư đen tối a.”

Những phụ nhân này hai mặt nhìn nhau, ý tưởng không thành ngược lại không địch lại, cố cường chống, “Chúng ta bất quá là tới đòi công đạo.”

Bắt được câu chuyện, Trần Thị muốn mượn cơ hội này phát huy, “Các ngươi nhìn một cái, đòi công đạo mà như vậy sao? Bắt đầu đã trực tiếp đánh người. Cháu ta từ nhỏ đã là mệnh khổ, còn chưa qua được ngày lành, đã bị khi nhục như vậy, các ngươi có thể đi nhìn xem bên trong, đến lý luận kém chút muốn hủy đi cửa hàng a! Cả nhà chúng ta già là già, nhỏ là nhỏ, nhìn cửa hàng này, chỗ nào không là tiền, đầu gỗ là tốt nhất, sư phụ cũng là Tam ca, tay nghề học từ trong thành về, truyền ra cũng không sợ các ngươi nói, mua đồ hoặc đến xem qua có thấy chỗ nào không ổn? Vô duyên vô cớ oan uổng chúng ta? Các ngươi có thể nói giá cả chỗ chúng ta so với người khác đắt hơn, dù sao cũng là vất vả bạc, đều là quê nhà hương thân, chúng ta là đại gia đình, nếu thực buôn bán lời tiền đên tối, cha mẹ còn ở trong nhà tranh sao? Không nói được lời hay, cũng không cho chúng ta sống a —— “

Một ngâm ba than thở, thực hấp dẫn không ít người chú ý. Ngay từ đầu cửa hàng bắt đầu tuyên truyền tạo thanh thế tặng ra không ít vật nhỏ, nên có rất nhiều người nói tốt cho cửa hàng. Cốc Vũ không khỏi có chút muốn cười.

Vài phụ nhân đã có thể náo tới cửa, dĩ nhiên không phải thứ hiền, bị Trần Thị đè nặng lâu như vậy, quyết đoán sẽ bạo phát. Mắt thấy An Cẩm Hiên không nói chuyện còn tưởng là kẻ dễ khi dễ, chỉ tay vào An Cẩm Hiên nói: “Tên nhóc này! Không thể oan uổng người như vậy, ngươi nói chúng ta là ai ra tay đánh ngươi a!”

Vừa nói vừa đi lại giữ chặt vạt áo An Cẩm Hiên, muốn mượn cơ đòi lại công đạo, ở vừa rồi dưới tình trạng hỗn độn như vậy, An Cẩm Hiên dĩ nhiên không nhận ra ai với ai.

An Cẩm Hiên cười khổ còn chưa theo kịp Trần Thị, đã gặp phải phiền toái, đang muốn phản bác, đã thấy phụ nhân kia đưa một người ra, còn lại vài người mắng chửi, nhất thời giống như vào chuồng gà đâu lớn ra.

Cốc Vũ nổi lửa, vừa rồi thấy vài phụ nhân kia bị Trần Thị mắng trả lời được nên áp chế lửa giận của mình, lúc này bốc lên, đi qua giữ lấy bàn tay còn đang níu vạt áo, bắt lấy ngón út, cũng không ra sức, bẻ ra bên ngoài, phụ nhân kia bị đau kêu to, nhưng không làm gì được Cốc Vũ.

Cốc Vũ vẫn chưa hết giận, “Vừa rồi xảy ra chuyện gì ta không chứng kiến, bây giờ kéo Cẩm Hiên ca còn không phải là ngươi!” Nói xong quay đầu nhìn dấu hồng trên cổ An Cẩm Hiên, lực đạo trên tay lại thêm hai phân, phụ nhân kiêu ngạo kia rơi nước mắt, lại không thể động đậy, thân mình theo hướng bẻ Cốc Vũ cong thành tư thế cổ quái. Mặt An Cẩm Hiên không lộ chút sợ hãi nào, ánh mắt lại tràn đầy ý cười.

Trong đám người có người nói, “Tiểu ca không thấy rõ nhưng ta thấy rõ, chính là cào cổ người ta còn không biết xấu hổ tại đây nói lung tung !”

“Đúng, chính là nàng!”

Trần Thị nhìn phụ nhân kia bị Cốc Vũ chế trụ, rất buồn cười, “Ai u, đại muội tử này, mạnh mẽ vừa rồi đi chỗ nào rồi? Cái dạng này của ngươi là cho ai xem? Một tiểu nha đầu còn có thể làm gì ngươi?”

Phụ nhân kia đau đến không nói ra tiếng, lại bị Trần Thị chế ngạo như vậy, mặt tím lại.

Mấy nam nhân bên kia thấy phụ nhân bên này chịu thiệt, làm bộ muốn vây lại.

Ngón tay Cốc Vũ buông lỏng, phụ nhân kia liền té trên mặt đất, trạng thái quẫn bách vừa rồi đều bị người nhìn thấy, vừa thẹn vừa giận. Một hán tử đi tới, xem ra có chút đau lòng, “Nha đầu chết tiệt kia!” Giơ bàn tay lên muốn đánh Cốc Vũ.

Sắc mặt An Cẩm Hiên đanh lại, đưa tay nắm giữ cánh tay của nam nhân kia, làm hắn không thể động đậy.

Lí Đắc Tuyền căm tức, tay cầm trên cửa bị hắn một chưởng bẻ gẫy, mọi người hút một ngụm khí lạnh. “Đến đây đánh một trận phân rõ phải trái. Dù ngươi có lai lịch gì chúng ta cũng không sợ, có bản lĩnh thử động thủ xem!”

Có người không dám ra tiếng, sợ chưởng kia đánh vào người mình, không cần nghĩ cũng biết là kết cục gì.

Đến giờ phút này Trần Thị cũng không buông tha cơ hội này, “Các ngươi nhìn một cái, nếu chúng ta có ý định khi dễ bọn họ, vừa rồi sẽ không duyên cớ để bọn họ đắc thủ, chúng ta luyện qua võ công, tìm người nháo sự thực là tìm sai người.”

Lời này vừa ra, mấy người biến sắc.

Thế nhưng cũng không có ý tứ bỏ qua.

Trần Vĩnh Ngọc thấy vậy có chút không hiểu, cũng không có bộ dáng đuổi người, “Có chuyện gì ngồi xuống nói rõ ràng, nếu lại làm ầm ĩ... Hừ!”

Cứ như vậy ngay cả người ây xem đều yên tĩnh lại, nhưng vẫn rục rịch, tò mò.

Cốc Vũ thấy vết cào trên người An Cẩm Hiên kia xiêm y hỗn độn nói, “Cẩm Hiên ca, chúng ta ra phía sau đi.”

An Cẩm Hiên không dấu vết mỉm cười, bước đi.

Đến phía sau Cốc Vũ liên tiếp hỏi, “Có bị thương chỗ khác không? Sao xiêm y bị loạn như vậy? Nơi này có bộ khác thay không? Sao ngươi có một người cũng không động thủ, không duyên cớ còn bị phụ nhân đó gây thương tích.”

Ý cười trong sóng mắt An Cẩm Hiên càng ngày càng đậm, tựa hồ muốn tràn ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Cốc Vũ, không thể tưởng được vừa rồi... ngươi rất hung dữ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.