Đợi An Cẩm Hiên thay xiêm y chỉnh tề, vừa nói Cốc Vũ hung dữ bị Cốc Vũ xem thường nhìn, hắn làm ra vẻ khen ngợi toàn bộ tiếp nhận, cười xong hai người một trước một sau từ sau viện đi ra.
Cửa làm thành một vòng tròn bất quy tắc, mấy nam nhân ngồi ở một bên, Lí Đắc Tuyền đứng phía sau, Trần Giang Sinh thở hổn hển xem ra vừa chạy tới cùng với Đại Lâm, hai tay Trần Vĩnh Ngọc chống trên đầu gối, hai tay nắm lại, mày rậm run lên, nhìn thẳng người nói chuyện. Bên kia ba trung niên hán tử ngồi, người còn lại đứng ở một bên, bên ngoài là đám người vây quanh xem náo nhiệt, tầng tầng vây quanh.
Tư thế loạn xị bát nháo đã thu liễm, nếu không nghe rõ, còn thật không biết là bọn hắn đến náo qua.
Phụ nhân kia thấy Cốc Vũ đi ra, thổi thổi khí, đang định nhổ nước miếng, gặp Trần Thị trợn mắt đứng ở một bên, rất khí thế, đành phải nhịn xuống xoay đầu qua một bên.
Vừa rồi ầm ĩ như vậy, giờ phút này mới nhìn rõ, bên kia người có thể làm chủ là một hán tử ước chừng bốn mươi, một thân xiêm y còn dính bùn, giống như là từ ruộng trở về, gương mặt dài, da đen đỏ có vẻ như trường kỳ làm việc, nhìn không giống như loại không phân rõ phải trái.
Lúc này tại kia mở miệng nói chuyện cũng không phải khí thế bức người, ngược lại có chút hàm xúc nghiêm trang: “Đại huynh đệ, các ngươi làm mua bán, không gì khác là kiếm bạc, sinh ý vẫn tính đường dài mới là chiêu số phát tài, không sợ ngươi chê cười, ta vừa đi tưới nước đất trồng rau, cũng không hứng thú với việc mua bán, không nghĩ tới náo thành như vậy, đúng sai lúc trước tạm thời chúng ta không đề cập tới, như thế nào?”
Trần Thị nói thầm một tiếng, “Suýt chút đập nát nhà người ta, hiện tại khoe mã, hừ!”
Trần Vĩnh Ngọc có chút không vui biểu hiện của Trần Thị, nhưng cũng không có ý ngăn lại. Trong lòng biết hán tử này nhất định có chút uy vọng, xem người bên kia đều nhìn hắn nói chuyện là biết. Bộ dạng cũng không phải người gian xảo, lời nói này chắc là muốn nói đạo lý, tuy tình cảnh vừa rồi làm cho người ta nổi lửa, nhưng giải quyết vấn đề là điểm quan trọng hàng đầu, so sánh ra việc khác có thể đặt ở một bên rồi nói sau. Vì thế Trần Vĩnh Ngọc rõ ràng, “Dĩ nhiên rồi, có chuyện gì đều là có thể thương lượng giải quyết, vị lão ca này vừa thấy cũng là người lanh lẹ, dĩ nhiên sẽ không dính vào. Đập phá cửa hàng của chúng ta, các ngươi cũng không có lợi gị đúng không? Tội gì náo đến tình trạng này!”
“Sao lại không có...” Trần Vĩnh Ngọc vừa dứt lời, phụ nhân ục ịch vừa rồi bị Cốc Vũ giáo huấn qua liền nói thầm một tiếng, Cốc Vũ nhìn qua có chút tò mò.
Người gầy mặt dài vẫy tay, “Nói đến cũng kỳ quái, sau khi thu hoạch vụ thu cháu ta thành gia, đến cửa hàng của các ngươi tuyển chọn một bộ, không nghĩ tới... Thứ này xem đều là tốt, đáng tiếc hôm qua nàng dâu mới thu dọn, ngăn tủ liền xảy ra chuyện, còn làm người bị thương! Hiện đang nằm ở trên giường, thật ngại ngùng, ngươi không thể trách chúng ta không nói đạo lý, tân hôn mà xảy ra chuyện như vậy, cả nhả đều thấy không hay ho, về sau sợ là không tốt, vì thế mới tới đòi công đạo.”
Lí Đắc Tuyền nghe xong liền mở to hai mắt nhìn, rồi đứng lên, “Thật sự là kia ngăn tủ sập xuống? Không cần biết sai trái thế nào, đồ ta làm ra có thể bảo đảm, bằng không các ngươi hủy đi cửa hang của ta!”
Lời này quá vẹn toàn, có lẽ vì đối phương vũ nhục thủ nghệ của hắn, Lí Đắc Tuyền tỏ rõ thái độ.
Phụ nhân ục ịch kia nhân cơ hội hai mắt lộ vẻ vui mừng, “Là thật? Không phải nói suông?”
Lí Đắc Tuyền trợn mắt nhìn qua, rõ ràng vang dội nói: “Dĩ nhiên là thật!”
Hán tử gầy mặt dài cùng Lí Đắc Tuyền đi vào trong cửa hàng nhìn, chỉ vào kia tủ đứng, nói chính là ngăn tủ kia.
Lí Đắc Giang nhìn cảm thấy có chỗ không thích hợp, lại nghĩ không ra, “Mấy thứ này lúc chở đi đều tốt, sẽ không... trên đường bị gì?”
Lí Đắc Tuyền rất khẳng định nói: “Dù xóc nảy thế nào cũng tuyệt đối không có khả năng sập xuống!”
Lời hắn nói tỏ vẻ hiểu biết cùng tự tin tay nghề của mình, mới dám định luận như vậy. Nhưng phụ nhân bên kia không phục , “Chẳng lẽ chúng ta hố ngươi sao? Đồ tân hôn, vô duyên vô cớ bị gãy, nàng dâu mới không cử động được, đáng thương còn không phải ta! Hừ! Người ta nói nàng dâu mới vào cửa phải học làm việc, như thế hảo...” Nói xong lại náo đến chuyện nhà mình.
Hán tử mặt đen tráng kiện ở một bên ngược lại theo dõi hắn, “Ngươi nói ít đi hai câu! Cả nhà các ngươi có ba nàng dâu còn tranh cái gì mà tranh, bị thương một người còn có hai người, việc bếp núc còn không phải luân phiên nhau làm, mấy chuyện này cũng mang ra nói, muốn nói đến trời sao? Cũng không sợ mất mặt!”
Nội chiến tạm ngưng, chẳng qua vấn đề không giải quyết xong.
Trần Vĩnh Ngọc trầm ngâm một hồi, “Đã như vậy, bằng không mang chúng ta tới xem như thế nào? Tuy các ngươi nói là sập xuống, nhưng là chúng ta...”
“Không được! Phòng tân hôn của người ta, lại nói nàng dâu mới còn ở trong phòng, các ngươi vài đại nam nhân đi vào thành bộ dáng gì nữa, truyền ra còn muốn làm người hay không?”
Lí Đắc Tuyền ồm ồm trả lời: “Vậy cũng xong, đem đồ chuyển ra xem, muốn thực là chúng ta sai, sửa không cho các ngươi không nói, gia cụ cùng tiền thuốc của nàng dâu chúng ta đều ra!”
Đám người ồ lên, thấy Lí Đắc Tuyền là người biết lẽ, lời nói ra làm cho người ta tin phục, càng cảm thấy nếu ngăn tủ kia có chút vấn đề thật tốt, một đám bạc trắng a.
Nào ngờ người bên kia buồn bã lại hừ một tiếng, “Này tính cái gì? Đồ đạc trong phòng tân hôn sao có thể di dời, ngày sau nếu sai lầm sao tốt được?”
Lí Đắc Tuyền nắm chặt hai tay lại.
Còn không chờ hắn nói chuyện, trong đám người còn có người bất mãn, “Ai u, người ta không thể vào cũng không thể chuyển, vô duyên vô cớ nói là vấn đề cửa hàng người ta, nếu là ta a, tới đây mua một món, mang về rồi mình trở mặt, thật có thể qua ngày lành a.”
“Ngươi thật là ngu, không có người thấy, còn đánh trống kêu oan, rõ ràng dứt khoát, mồm loa mép giải, không phải là bạc tới sao?”
Phụ nhân ục ịch thấy bọn họ nghị luận như vậy, cũng không biết là dọa người, ngược lại muốn đòi lại một ít mặt mũi, “Nói ai ngang ngược? Không lo ông trời thu thập ngươi!”
Có người trong đám người có người cười lên, “Ông trời thu thập hay không thu thập thì không biết, vừa rồi còn không biết ai bị một tiểu cô nương thu thập!”
Mắt thấy đã đi lệch quỹ đạo, hán tử gầy mặt dài đối diện đứng lên nói: “Bạch cô! Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ!”
“Ai u, kêu Bạch cô a, nhìn không ra chỗ nào trắng, đen thui dọa người.” Trong đám người có người nói gở, lại rước lấy một mảnh tiếng cười.
“Được rồi, Cầu Chí, ngươi mang người trở về chuyển mấy thứ kia tới, phải xem qua mới biết chuyện gì.” Người cao gầy đứng kề bên phân phó nói.
An Cẩm Hiên lúc này cao giọng cười, “Cũng không phiền toái các ngươi, miễn cho đến lúc đó còn nói chúng ta, ta cùng Giang Sinh đánh xe ngựa theo các ngươi trở về, bằng không mọi người cũng khó chờ. Đi nhanh về nhanh, Tiểu Hà trang lại không xa.”
Trần Vĩnh Ngọc gật đầu, trong lòng thầm nghĩ An Cẩm Hiên là người biết đại thế, giờ phút này trở về sẽ không sợ bọn họ động tay động chân, lại thêm chi tiết. Lại nói trên người hắn còn có chút công phu, không sợ đối phương náo, là lúc gánh vác của hai tráng niên.
Đợi khoảng một nén nhang thời gian, xe ngựa tới.
Tiếp đó là người kêu Cầu Chí mang theo người khiêng tủ ra, để trên mặt đất. Lí Đắc Tuyền chắp tay sau lưng đi qua xem, Đại Lâm cũng đi theo. Phương diện này không ai giúp được bọn họ, cũng đành chờ ở một bên.
Sau một lát, hai thầy trò đều có chút không hiểu, ngăn tủ xem quả thực chính là... Mặt trên tấm ván gỗ không chắc rơi xuống, không phải chẻ ra, cũng không có dấu vết khác, là một khối hoàn chỉnh, quả nhiên là có thể rơi xuống.
“Thật là kỳ quái, lúc nào bị rơi xuống?”
Đám người phát ra câu hỏi, một chiếc xe trâu đi vào, một lão phụ mặc vải thô màu xanh bước xuống, ánh mắt đảo qua mọi người không chút khiếp sợ, mà như là khôn khéo có khả năng. Ngồi trên xe một tiểu nàng dâu, cỡ chừng mười sáu mười bảy, mặc một thân xiêm y điểm hoa nhỏ, không chờ mọi người phản ứng liền khóc ô ô, “Sao mệnh ta khổ như vậy a, vừa mới thành thân, còn chưa kịp hầu hạ bà bà đã gặp tội này, rốt cục ta phạm vào thần thánh phương nào a! Về sau làm sao mà sống, người ta sẽ nghĩ như thế nào a —— “
Lão phụ thấy nàng dâu khóc, ngay từ đầu có chút bất mãn lúc người nói chuyện bả đầu xoay đến một bên bộ dáng khinh thường, cuối cùng vẫn đi qua dỗ. Cốc Vũ nhìn đại khái cũng rõ ràng quan hệ của bọn họ, lão phụ ước chừng là bà bà , vừa đi qua dỗ theo lời nàng nói hẳn là dâu cả hay là nàng dâu thứ trong nhà, người bị thương chính là nàng dâu út, người buồn bã kia không biết có lai lịch gì, vừa vặn nàng kêu lão phụ một tiếng nương, lại rõ ràng.
Lão phụ nhân vừa đánh giá người chung quanh, vừ tới nhìn Lí Đắc Tuyền, cũng không hung dữ, “Đại huynh đệ, đây là chuyện gì, ngươi xem này mọi thứ rớt xuống như vậy, là không hố người sao? Về sau chúng ta phải làm sao?”
Đại Lâm còn ngồi trên mặt đất xem xét, Lí Đắc Tuyền cũng không nói gì.
An Cẩm Hiên lặng lẽ kéo Cốc Vũ, ý bảo nàng đến một bên có chuyện nói.
Xem thế này, ngay cả mấy người Trần Vĩnh Ngọc cũng bồn chồn trong đầu, đầu gỗ là đầu gỗ tốt, nhưng không phải là tấm ván gỗ xảy ra vấn đề, là cả một phiến rơi xuống, ngay cả rơi xuống cũng không có chút gãy vụn, chẳng lẽ là trách nhiệm bên này? Có phải là Tuyền cùng Đại Lâm đẩy nhanh tốc độ làm ra mà không xem cẩn than?
Lí Đắc Tuyền cùng Đại Lâm lại nhìn một lát, trao đổi sắc mặt với nhau. Nàng dâu út đã khóc đến không thở nổi, bộ dạng vốn thanh tú, thật lấy không ít sự đồng tình. Hơn nữa bên Lí Đắc Tuyền chậm chạp không có kết luận, làm mọi người đều hướng về tiểu nàng dâu.