Miệng Rộng hầm hừ về nhà, tâm tình Cốc Vũ bọn họ cũng bị phá hư, không ai muốn hé răng, mang xiêm y về nhà.
Vương Thị thấy sắc mặt ba cô nương không thích hợp, liền hỏi chuyện gì.
Hỏi không ra, Tiểu Hà lắc đầu, Tiểu Mãn dùng khăn lau chà sào trúc, chuẩn bị đem sào trúc vào trong viện phơi xiêm y, Cốc Vũ cũng không nói gì, chắc đang giận.
Ba người đều nói là đang vội nên không nói chuyện, thấy Trần Thị thở gấp chạy tới, đứng ở sân giọng điệu nặng nề kêu lên: "Tam tẩu!"
Vương Thị không vui, vẫn như cũ đáp: "Chuyện gì? Sao vội như vậy?"
Vì chuyện vừa rồi, Tiểu Mãn các nàng không muốn quan tâm nàng, động tác rõ ràng cứng lại, nhất là Tiểu Mãn, dùng sức giũ quần áo.
Vẻ mặt Trần Thị tức giận, liếc nhìn Tiểu Mãn, rồi mới kéo Vương Thị nói, "Tam tẩu, cũng không phải ta nói ngươi, ngươi nên dạy dỗ đứa nhỏ. Ngươi không biết, ta vừa về nhà mẹ đẻ một chuyến, ngươi có biết sao không? Cốc Vũ các nàng đẩy chị dâu ta xuống sông, nhiều người thấy, vậy nên làm như thế nào cho phải?"
Vương Thị nháy mắt cứng người lại, Tiểu Hà nổi giận, "Thẩm, không thể nói như vậy, lúc đó ngươi có ở đó không? Ai nói như vậy? Cứ việc nói ra chúng ta đi nói cho rõ ràng, không cần giấu đầu giấu đuôi, cũng không biết ai xuyên tạc, miệng phun đầy phẩn, nói chúng ta một nhà không sạch sẽ, nếu không sạch sẽ còn tới cửa làm gì, nhiều người ở đó như vậy, nương Trụ Tử, Thảo thẩm cũng ở đó, cứ việc tới cửa hỏi, đến cùng là ai gây chuyện, có phải chiếm không được tiện nghi nên đi đâm thọc xúi giục. Nói sai thì nói sai, còn muốn động thủ với chúng ta, nếu không do Cốc Vũ kéo ta lại, người rớt xuông sông chỉ sợ là ta!"
Tiểu Mãn cũng khó chịu, vốn nàng nghi ngờ chuyện trong nhà nếu không do Trần Thị nói cho Miệng Rộng , sao nàng luôn miệng nói này nói kia, lại nói trong viện vài người đều đến tuổi làm mai, cẩn thận không được nói như vậy, vì thế nàng hừ lạnh một tiếng nói: "Tẩu tử tốt của ngươi muốn gây chuyện, dứt khoát chúng ta không sợ đem chuyện làm lớn ra, muốn tìm người làm chứng, chúng ta sẵn sàng đối chất nói cho rõ ràng, nếu không dám đối chất lại ra ngoài nói bừa, chúng ta cũng không khách khí!"
Thấy Tiểu Hà cùng Tiểu Mãn ngôn từ chuẩn xác, Trần Thị sửng sốt, nghĩ sợ chị dâu của mình khuyếch đại quá mức, nếu không vì thấy nàng ở nhà khóc sướt mướt cũng không đến mức vội vã tới vấn tội như vậy, vì thế nàng không trực tiếp nói với Tiểu Mãn và Tiểu Hà, mà nhìn Vương Thị chế nhạo nói: "Tam tẩu, ngươi xem hai nha đầu này, ta bất quá tới hỏi một chút, sao nổi giận như vậy, mỏ nhọn không tốt lắm, đều là cô nương chưa xuất giá, truyền ra thanh danh không xuôi tai."
Cốc Vũ không mở miệng không được, "Tứ thẩm, ngươi cũng biết thanh danh cô nương chưa xuất giá quan trọng thế nào, sao còn có người ra ngoài nói, dù không ảnh hưởng nhưng không thể loạn truyền, ông trời trên cao, ánh trăng đều chiếu, ta nguyện cho người nói bừa kia bị thụt đầu lưỡi!"
Trần Thị xấu hổ cười, "Lớn như vậy trù èo cái gì, dù sao mình cũng không sợ tà chú đúng không"
Vương Thị không hiểu là chuyện gì, Hứa Tần Thị và Văn Thị cũng đi ra hỏi có chuyện gì.
Văn Thị đầu tiên nói Tiểu Hà vài câu, Tiểu Hà nóng nảy, "Nương, ngươi không biết là chuyện gì, không cần nói như vậy, ta không muốn so đo với người ta, nhưng ta suýt bị người ta đẩy xuống sông, cũng may ông trời có mắt, để người xấu kia tự tìm đường chết. Ta biết ngài thường dạy chúng ta dĩ hòa vi quý, chỉ là nếu chúng ta cứ nhẫn nhịn, người ta cứ tiếp tục đặt chuyện, thật không có biện pháp, chúng ta không thể để người khác cho rằng chúng ta dễ khi dễ, hừ!"
Trần Thị có chút e ngại, Cốc Vũ các nàng đành chịu, dù sao người gây chuyện không là Trần thị.
Đang định giải tán, liền nghe thấy tiếng quát to, mỗi câu đều kêu Cốc Vũ cùng Tiểu Hà, mãi đến khi người tới đầu sân mới biết là Giang Thị, thấy nàng một tay nâng thắt lưng, bụng cao vượt đi tới. Vừa thấy trận thế trong viện, Giang thị cũng giận, đi qua kéo Tiểu Hà và Cốc Vũ lại nhìn, xác định không có chuyện gì mới thở dài nhẹ nhõm, còn gọi một tiếng Tiểu Mãn, khụ khụ hai tiếng rồi nhìn Trần Thị nói, "Ngươi là thẩm, sao chuyện gì cũng nói cho nhà mẹ đẻ ngươi, ngươi không phải không biết chị dâu ngươi Miệng Rộng, ta vừa ra đã nghe nói, chuyện đã rõ ràng nhưng ta đã đi mấy nhà khác hỏi qua, có phải còn muốn đối chất không, ép buộc Cốc Vũ bọn họ ở không yên đối với ngươi có chỗ tốt gì, sao phải đi tìm người nói, cả nhà Cốc Vũ chuyển đi ngươi một câu cũng không nói, nếu bên kia không ở riêng, cả nhà Cốc Vũ dọn về bên đó ngươi còn có thể yên ổn sống trong nhà ngói? Không có đầu óc, ta nói ở đây, chúng ta ở thế nào, dạy dỗ đứa nhỏ thế nào mọi người đều xem rành mạch, nếu ai dám nói láo, đừng trách ta không khách khí!"
Nhà Giang thị có uy vọng ở thôn trang, vừa rồi nàng kia nói một hơi khiến Trần Thị đổ mồ hôi lạnh, quả thực nếu Cốc Vũ bọn họ không ở đây nói không chừng sẽ về bên kia ở, đến lúc đó mình muốn cản cũng không ngăn được, vì thế không dám nói gì, "Ta chỉ nghe nói một chút, đi lại hỏi, đã rõ ràng thì không có gì."
Giang thị không bỏ qua, "Ngươi không có việc gì, chúng ta không thể quên dễ dàng như vậy, Tiểu Hà, Cốc Vũ các ngươi đi theo ta, ta không tin ta trị không được nàng! Nương Cốc Vũ, nương Tiểu Hà, các ngươi yên tâm, ở nhà chúng ta đi một chút sẽ trở lại, Tiểu Mãn ngươi lớn không quen cãi nhau, lần tới có chuyện như vậy đi nói với ta."
Vương Thị do dự, "Nói rõ ràng cũng được. Bá mẫu nàng, thân mình ngươi quan trọng hơn!"
Giang thị đi rồi, Tiểu Mãn kéo Vương Thị, Văn Thị và các nàng tỉ mỉ kể chuyện gì xảy ra.
Cốc Vũ cũng bị Giang thị che chở đi qua bên Miệng Rộng.
Miệng Rộng ở nhà khóc kể kêu nam nhân của mình đi mắng vốn, nghe bên ngoài có người lớn tiếng kêu. Nàng lập tức đi ra, thấy Giang thị che chở Cốc Vũ và Tiểu Hà tới, liền lên mặt, "Hai cái tiện phôi tử, còn có mặt mũi tới cửa, ta nơi này không phải loại người nào nói đến là có thể đến."
Tiểu Hà vụng trộm nói với Cốc Vũ: "Còn tưởng chúng ta tới chịu thua?"
Giang thị xì một tiếng khinh miệt, "Miệng Rộng a Miệng Rộng, ngươi muốn ta nói ngươi như thế nào, suốt ngày đầu thôn cuối xóm nói dài nói ngắn đối với ngươi có gì tốt, bây giờ chúng ta đến nói rõ ràng, bên kia thế nào không sạch sẽ, trong viện ta lại như thế nào, ta nhiều phòng trống như vậy, tốt bụng cho người khác ở, ngươi muốn quản sao? Người ta đều là tiểu cô nương, lúc ngươi nói có sờ lương tâm của mình không!"
Sắc mặt Miệng Rộng cứng lại, thấy có nam nhân của mình ở một bên, lá gan lớn hơn, "Thế nào? Nhiều chuyện ở nơi này, ta thích nói gì ngươi cũng quản, một phòng cả trai lẫn gái, ai biết làm chuyện gì? Lại nói, nha đầu cũng lớn, ngươi không biết lúc cái nhau miệng rất lợi hại, còn dám đẩy ta xuống sông, còn có vương pháp hay không!"
Cốc Vũ không nhịn, "Chúng ta đẩy ngươi hay ngươi đẩy Tiểu Hà, nếu không là ngươi giở trò xấu, ta sẽ không kéo Tiểu Hà, ngươi không dùng sức quá mạnh thì đâu có tự mình rớt xuống sông, giờ đổ thừa chúng ta, ngươi thật đúng là có mặt mũi!"
Miệng Rộng ngón tay chỉ qua, "Nhìn một cái, các ngươi nhìn một cái, miệng nhỏ thật lợi hại, ngươi tên ngốc này còn thất thần? Người ta khi dễ lên đầu ngươi còn thất thần!"
Bị Miệng Rộng kêu to như vậy, ca ca Trần thị, Trần Điền đi ra.
Tiểu Hà co rụt lại, Giang thị không sợ, nâng thắt lưng, lạnh mặt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Điền, "Điền huynh đệ, nếu ngươi cảm thấy mình có lý thì động thủ a. Ta muốn coi kết quả là ai không ở thôn trang được? Cho mặt mũi mà còn lên mặt, đã vậy ta không còn gì để nói. Tối hôm nay ta sẽ đi gọi kia vài người cùng giặt quần áo sáng nay, mọi người đến từ đường, cùng nhau đối chất phân xử, dù sao ta không lo không có chỗ nói lý lẽ!"
Vừa nghe Giang thị nói muốn khai từ đường, Trần Điền đầu tiên là sợ, lời của Miệng Rộng xem ra đa phần là nói láo, nhưng đến cùng cũng là người nhà mình, hắn ngây ngươi tiến không được thoái cũng không xong.
Lúc Trần Điền tới, Cốc Vũ phải nắm chặt tay, người nhiều nàng không dám cam đoan, một hai người nàng có thể đối phó, nhưng không nắm chắc phần thắng, lại thấy Trần Điền đứng lại không dám đi, cười lạnh một tiếng đứng lại.
Miệng Rộng thấy Trần Điền không dám đi qua, bắt đầu khóc lên, "Ta gả cho ngươi thật là xui tám đời, người ta khi dễ đến cửa ngươi còn đứng ở kia làm gì? Về sau ngươi không cần làm người ta còn muốn làm người!"
Tiếng gào cuồng loạn làm cho người ta không thoải mái, Giang thị quát một tiếng, "Không cần nói bừa! Ngươi nói chúng ta khi dễ các ngươi, ngươi là người lớn, Cốc Vũ các nàng vẫn là cô nương, ở bờ sông không biết nặng nhẹ nói lung tung, còn nói họ đẩy ngươi xuống sông, ta không tin chuyện như vậy, hiện tại ta bất quá là tới hỏi rõ ràng, bên kia không sạch sẽ chỗ nào, nếu không nói rõ ràng chính là tự nhận ngươi nói ra, ầm ĩ đấu võ mồm gọi người tới sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Miệng Rộng há mồm định nói, thấy Trần Thị đi tới. Thì ra Trần Thị thấy Giang thị đi lại, sợ liên lụy đến mình, vội đi lại."Ca, tẩu tử, đều là một thôn trang không cần so đo như vậy, người ta cũng chỉ là tới hỏi thôi đúng không?" Miệng Rộng không thoải mái, thấy Trần Thị nói nhỏ bên tai Trần Điền, một lát, Trần Điền đi qua hỏi Miệng Rộng, Trần Thị liền hướng Giang thị nói: "Đều ở cùng thôn trang, chị dâu ta có gì không đúng ta xin lỗi các ngươi, cũng xem như là thân thích về sau còn gặp, mọi người không cần so đo được không?"
Bên kia, Miệng Rộng và Trần Điền ầm ĩ lên, muốn động thủ, Giang thị không muốn dây dưa, nói vài câu mang hai cô nương trở về.