Đi chất vấn náo loạn với Miệng Rộng, Giang thị trở về nhưng không hết giận, các nàng không cam lòng, ngồi ở nhà chính hung hăng nói: "Thật là người không biết xấu hổ !"
Biết rõ ràng từ đầu đến cuối vài phụ nhân đều cau mày. Vương Thị đầu tiên cúi đầu, "Này không vì cả nhà chúng ta ở nơi này, sẽ không bị người ta nói bậy, mấy đứa trẻ đều lớn, cũng cần chú ý một chút."
Văn thẩm cũng nói như vậy, Hứa Tần Thị lại bất đồng, "Các ngươi không nên như vậy, dù các ngươi có nhà riêng, người ta muốn nói luôn có thể tìm được chuyện để nói, đâu thể nào mãi nghe theo người ta, không cần quá để ý, ta thấy mấy đứa trẻ đều tốt, không lo bà mối không tới cửa, mặc kệ bọn họ đi."
Vương Thị không thoải mái, lòng không kiên định, "Nếu không, chúng ta cần tìm nhà, chúng ta không thể ở như vậy mãi."
Cốc Vũ vừa nghe nói: "Nương, nếu dọn đi, Cẩm Hiên ca bên này chỉ có một người, ngươi không phải đã đồng ý Nhị Thúc Công rồi sao? Đến lúc đó còn không phải phân không ra, cứ như lời mỗ mỗ nói, xây nhà không phải là chuyện nhỏ, không cần tính toán nhanh như vậy."
Văn thẩm cùng quan điểm với Vương Thị đứng, "Hay là chúng ta dựng một lều gỗ, cũng không phải chuyện xấu, ở bên kia lâu như vậy, cuối cùng còn liên lụy các ngươi bị người nói."
Tiểu Hà lại nói: "Nương, vạn nhất những người đó lại đây quấy rối thì sao? Chúng ta không phải xây không được lều gỗ, lúc trước đã từng ở, nhưng việc nhà khó giải, ở bên Giang bá mẫu bọn họ không dám tới, nếu dọn ra họ lại tới phải làm sao bây giờ?"
"Nhưng không thể phiền toái Giang bá mẫu người mãi."
Giang thị đứng lên vung tay, "Được rồi, được rồi, ai cũng không cần nói lung tung, càng nói càng khách khí, sợ cái gì sợ, ngươi không bỏ được đem Tiểu Hà cho ta làm con dâu, ta càng vừa lòng !"
Văn thẩm cười mắng một tiếng, Tiểu Hà đỏ mặt.
Hạ Xuyên một thân bẩn hề hề không biết từ nơi nào chui ra, kéo Giang thị ngồi xuống, "Giang bá mẫu, ngươi mau ngồi xuống, tiểu muội muội trong bụng mệt."
Giang thị xì cười, kéo Hạ Xuyên, "Tiểu tử ngươi biết dỗ người, sao ngươi biết là tiểu muội muội?"
Hạ Xuyên ha ha cười không ngừng, "Ngươi không phải nói muốn một bé gái giống nhị tỷ ta hoặc là Tiểu Hà tỷ tỷ sao, không là tiểu muội muội gọi cái gì a?"
Giang thị nghe thế mới ngồi xuống, "Ta không chắc, còn chưa đủ tháng, không biết được." Nói xong cười như một đứa trẻ, vuốt bụng mình lại cười.
Hứa Tần Thị liếc nàng một cái, "Lớn như vậy, còn hoài thai, tính tình vẫn nóng như lửa, xem ngươi cũng không để bụng."
Giang thị mân miệng không đáp lời, đùa với Hạ Xuyên.
Đêm đó, Lí Đắc Tuyền trở về, bọn họ như năm rồi chạy nhiều thôn trang, các thôn trang cũng chiếu theo cách của Kinh Trập mướn người, đến lúc đó chỉ cần đi qua trông coi. Bên này xem như an bày thỏa đáng, hiện tại Lí Đắc Tuyền chủ yếu là cùng Đại Lâm bàn tính làm sao chế chân đạp như Cốc Vũ nói, nếu làm tốt lại không biết bớt bao nhiêu sức lực, nhưng không có cách nào, chỉ đành từ sân sau trở về ăn cơm chiều.
Cơm chiều như cũ đặt ở giữa sân, theo quy củ trước kia, vừa đến thời điểm bận rộn này, mọi người cùng nhau ăn cơm, như vậy không cần để lại nhiều người nấu cơm, năm nay bởi vì Giang thị hoài thai, cả nhà Trần Giang Sinh cả ngày ở bên cạnh, bằng không Vương Thị các nàng không yên tâm Giang thị mang thai làm lụng vất vả. Bây giờ, Giang thị đang hưởng phúc thiếu phu nhân, ngay cả chén nước cũng có người lấy.
Vừa ăn cơm Đại Lâm vừa thương nghị chuyện cải tạo máy tuốt hạt với Lí Đắc Tuyền, Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Giang đều ra ý kiến, khí thế ngất trời, chuẩn bị trùng tu lớn.
Giang thị vuốt bụng mình lại đùa với Hạ Xuyên, Hứa Thị trông coi đôi song sinh, Vương Thị muốn nói, lại thấy bên kia ăn thật là náo nhiệt, có chút không đành lòng, vài lần há mồm lại không nói gì, nhịn đến lúc ăn cơm xong.
Tiểu Mãn và Cốc Vũ, Tiểu Hà thu thập bát đũa, Vương Thị muốn làm, bị các nàng cản.
Hứa Tần Thị chợt nhớ ra, vỗ đùi vẻ mặt phẫn uất đem chuyện hôm đó nói ra.
Lí Đắc Giang cầm tẩu hút thuốc bực bội, "Đúng là ăn no không có việc gì làm, chuyện gì cũng nói được, một nhà thích gây chuyện, lúc Linh Nga xuất giá ta cảm thấy Trần Điền qua hỗ trợ có cổ quái, nghĩ tình thân thích cũng không có nói gì, giờ thì tốt rồi, chúng ta còn không nói gì, lại ra chuyện như vậy, vô duyên vô cớ gặp người như vậy."
Giang thị hừ lạnh một tiếng, "Con bà nó! Hôm nay ta rất giận, kéo Cốc Vũ và Tiểu Hà đi qua phân rõ phải trái, Trần Điền bị Miệng Rộng xúi giục còn muốn động thủ với chúng ta, vậy cũng làm được, huống hồ Giang huynh đệ ngươi cũng nói, Miệng Rộng nói chuyện còn không phải trong nhà có người nói lung tung, Tứ thẩm Cốc Vũ tới vay tiền không được liền về nhà mẹ đẻ, ta hỏi qua, là Miệng Rộng sinh sự, còn không phải muốn xả khí! Trong lòng 2 người đó có quỷ!"
Trần Vĩnh Ngọc cũng mở miệng, "Ngày qua cực khổ, không nghĩ sống tốt qua ngày chỉ thích gây chuyện, thân thích các ngươi vốn không nên nói như vậy, thế nhưng nói đến sân chúng ta, nhưng có gì để nói, nhà chúng ta phòng ở nhiều nha, Văn thẩm bọn họ ở thì thế nào. Đại Lâm là đồ đệ Tuyền, ở lại cũng phải mà."
Vương Thị nghĩ lại mở miệng, "Cha bọn nhỏ, bằng không như vậy đi, chuyện vốn không có ảnh hưởng gì, nhưng nói ra không giống với, bằng không chúng ta định ngày, trước đem phòng ở xây, sẽ không có người nói bừa."
Lí Đắc Tuyền không nghĩ tới mức này, chuyện của Kinh Trập khó mà nói, việc hôn nhân của hắn không làm chủ được, nhờ Nhị Thúc Công ở trong thành hỏi thăm qua còn đang chờ âm tín, không biết khi nào chuyển về nhà, không cần phải xây nhà ở đây, hơn nữa tiền trong nhà không nhiều lắm, tiền còn phải để dành cho Kinh Trập khảo tú tài. Nghĩ đến lúc gấp gáp về nhà, Lí Đắc Tuyền không quyết định nên xây phòng ở hay không.
Kinh Trập hiểu sự băn khoăn của Lí Đắc Tuyền, định nói. Chợt nghe An Cẩm Hiên nói: " Chỗ này chỉ có một mình ta ở, theo ta, không cần phải xây phòng, hay là để ta dọn ra sẽ không có người nhàn thoại, lại nói người ta nếu muốn nói, làm gì cũng bị nói."
Vương Thị không đồng ý, "Cẩm Nhi, ngươi không nên nghĩ lung tung, dù chúng ta xây phòng ở ngươi vẫn cùng chúng ta, không nên xằng bậy dọn đi."
Kinh Trập xì cười, "Nương, ngươi nói đến nói đi Cẩm Hiên vẫn ở cùng chúng ta, xây nhà hay không xây nhà có gì khác nhau?"
An Cẩm Hiên và Kinh Trập nhìn nhau, kỳ quái nở nụ cười.
Hứa Tần Thị thấy vậy hỏi An Cẩm Hiên, "Cẩm nhi, ngươi có biện pháp gì phải không, nhìn ngươi cười như vậy không thích hợp, trong nhà này ngươi và Cốc Vũ nhiều mưu ma chước quỷ nhất!"
Cốc Vũ nằm cũng trúng đạn, bất đắc dĩ nói, "Mỗ mỗ, ta không gọi mưu ma chước quỷ!"
Hạ Xuyên đang lo không ai để ý, muốn gợi lên sự tồn tại của mình, vội kêu lên: "Còn có ta, còn có ta a! Ta mưu ma chước quỷ cũng nhiều!"
Cả nhà cười ồ lên vui vẻ.
Vương Thị lo buồn, "Nói đến nói đi không giải quyết được gì, lòng không thoải mái."
An Cẩm Hiên cười hề hề nói: "Mọi người không cần buồn, Kinh Trập không phải rất nhanh đi tư thục ở trấn trên sao, Đại Lâm ca là đồ đệ ở bên cạnh là bình thường bất quá, dù sao Giang bá mẫu cho Văn thẩm và Tiểu Hà ở, Đại Lâm cùng Giang Sinh như cũ ở bên đó, phòng của ta và Kinh Trập cho ngươi ở, như vậy một phòng đều là con gái, không ai có thể nói gì được."
Hứa Tần Thị lúc này hiểu rõ, có chút bất đắc dĩ, "Ngươi xú tiểu tử, ta còn tưởng rằng cái gì ý kiến hay đâu, ngươi và Kinh Trập nhường phòng ra, ngươi đi đâu?"
An Cẩm Hiên nghĩ, không nói gì, chỉ nói: "Nếu Tiểu Hà bọn họ chuyển tới, ta và Kinh Trập phải đi quấy rầy Giang bá mẫu, đến lúc đó ta, Kinh Trập, Đại Lâm, Giang Sinh một chỗ, Tiểu Hà, Tiểu Mãn, Cốc Vũ bên này một chỗ, người ta có thể nói gì chứ, nói đến cùng không cần biết mọi người thế nào, Tiểu Hà, Văn thẩm đổi chỗ với ta và Kinh Trập, phải làm phiền Giang bá mẫu."
Trần Vĩnh Ngọc là người đầu tiên gật đầu, "Chủ ý này không sai, ta bên kia có chỗ đâu, chỉ lo ngươi ở không quen ."
An Cẩm Hiên híp mắt cười, "Ta có gì mà không quen, chỉ lo các ngươi không quen thôi."
Giang thị thấy vấn đề được giải quyết, cười nói: "Chúng ta thích náo nhiệt!"
"Ta nói trước, ta và Kinh Trập không chịu khó bằng một nửa Tiểu Hà bọn họ, ta dọn vào sẽ không chuyển ra, chỉ sợ đến lúc đó Giang bá mẫu muốn đuổi chúng ta cũng đuổi không đi !"
Hạ Xuyên phản ứng, đánh đầu Kinh Trập, "Ca! Ta thì sao? Ta cũng là con trai, ta với ngươi cùng nhau đi qua, ta không ở với đại tỷ, nhị tỷ."
Vương Thị cười kéo hắn, ôm vào trong ngực lắc lư.
Mọi người cười nghiêng ngã, sự tình tựa hồ định như vậy.
Trong lòng Vương Thị không biết là tư vị gì, gia đình mình ở nhờ người ta, không có đạo lý vì người khác nói ra nói vào để Cẩm Hiên ra ở riêng, nói cách gì cũng không thể nào nói nổi, lại nghĩ không ra biện pháp, lại nói làm nương không muốn người ta nói khuê nữ của mình, hai bên đều không có tin tức, vì thế Vương Thị kiềm chế ý tưởng ở trong lòng, nghĩ sẽ nghĩ lại.