Sự tình cuối cùng bất ngờ thuận lợi giải quyết.
Lí Đắc Giang và Hứa Thị thương lượng một đêm, ngày thứ hai tuyên bố với mọi người mình muốn xây nhà, rồi để cả nhà Cốc Vũ đến ở nhà mình, đến lúc đó Tiểu Hà theo Cốc Vũ một chỗ, Cẩm Hiên, Kinh Trập bọn họ ở bên Nhị Thúc Công, người khác không thể xuyên tạc nữa, hai huynh đệ cùng nhau xây nhà, với bên ngoài nói ở một chỗ, dễ nói chuyện.
Phương pháp này rất hợp ý Lí Đắc Tuyền, dù sao Lí Đắc Tuyền không nghĩ tới chuyện xây nhà, đứa nhỏ lớn muốn giữ chút bạc cho bọn hắn, hơn nữa trong lòng hắn còn nhận định một việc, Tô đại nhân là một quan tốt, nhất định sẽ không có việc gì, hiện tại tạm thời bị liên lụy mà thôi, về sau chỉ cần chuyện của Kinh Trập được giải quyết, cả nhà mình tùy thời sẽ trở lại trong thành, xây nhà ở đây sẽ không dùng được, để lại cho lão đại hoặc là Lão Tứ đều là khó xử, xây cùng Nhị ca, cũng không hết bao nhiêu bạc.
Vì thế, Lí Đắc Tuyền nói: "Nhị ca, bằng không nói một mình ngươi xây, ngươi xây nhà cho chúng ta đi qua ở cũng chỉ là cách nói thôi, chúng ta xây chung sợ về sau vạn nhất chúng ta chuyển đi lão Đại, Lão Tứ bên kia lại đòi chia một nửa phòng ở, sẽ không tốt lắm."
Kinh Trập cũng tán thành cách nói Lí Đắc Tuyền, vì để tuyệt hậu hoạn cần phải toan tính trước, chấm dứt đầu đề câu chuyện tại đây.
Một khi đã như vậy, Lí Đắc Giang cũng không chối từ, mọi người thoả thuận thu gặt mùa sớm, gieo lúa mùa xong sẽ khởi công xây nhà, bây giờ không nên động, miễn cho người ta mượn cơ hội nói.
Nghe như vậy, Cốc Vũ cảm giác mình phải rời khỏi này sân, ở vài năm, sân này đã thành quen thuộc, kia cây ăn quả kia đất trồng rau, này bàn đu dây còn có Hạ Xuyên mấy người vui đùa, đều có chút luyến tiếc.
Hạ Xuyên thấy Cốc Vũ ngơ ngác nhìn sân, cười đi lại kéo Cốc Vũ, "Nhị tỷ, có phải ngươi muốn ăn quả đào không? Ta thấy có vài quả đào hường hường."
Cốc Vũ ôm Hạ Xuyên đi xem cây đào, hái một quả cho Hạ Xuyên.
Tiểu Mãn gọi bọn họ lại, "Hai con khỉ tham ăn, cũng không nên hái nhanh như vậy, Giang bá phụ không phải nói, đợi đến lúc thôn trang chia quả đào ăn trước, chừa trái trên cây từ từ ăn sau, dù sao cũng có sẵn."
Hạ Xuyên nhìn quả đào trong tay vẻ mặt hối hận, "Nhị tỷ, là ngươi nhanh tay, nếu không ngươi trả về."
Cốc Vũ cho hắn một cái tát, "Còn không phải là vì ngươi, bây giờ thì tốt rồi, ngươi không ăn thì ta ăn a."
Hạ Xuyên bĩu môi mất hứng, nhìn chằm chằm quả đào trong tay Cốc Vũ.
Mấy ngày tiếp theo thời tiết càng oi bức, rồi bắt đầu mưa to.
Mọi người đều ngồi ở trong phòng, qua màn mưa đánh giá thế giới bên ngoài, trong viện một mảnh lầy lội, Cốc Vũ cân nhắc lát đá, lại sợ rất trơn, cuối cùng nghĩ vẫn nên làm con đường đá trong sân sẽ tốt hơn.
Hạ Xuyên cùng Tiểu Hàn, Đại Hàn tựa hồ thật vui vẻ, chạy ra ngoài mái hiên nghịch nước mưa, chơi xong lại chạy vọt ra ngoài mưa rồi chạy nhanh vào, ba người ướt nước mưa ngây ngô cười. Bị Tiểu Mãn bắt một đám về.
Lí Đắc Giang đi theo Tuyền, Trần Vĩnh Ngọc ra sông bắt cá, lúc mưa to không chừng có nhiều cá đổ vào sông, kêu mọi người chỉ để ý ở nhà chờ ăn cá.
Trần Thị cũng khoác áo tơi qua bên này ngồi, không có ai để ý nàng, nàng cảm thấy nhàm chán, nên đi qua nhà khác. Vương Thị chưa từng gặp qua mưa lớn như vậy, nghe nói nước sông tăng cao lo lắng. Giang thị và Hứa Thị nhìn quen, "Ngươi đừng lo lắng, đều biết bơi, Tuyền lợi hại đâu, lúc trước hắn cứu cha Giang Sinh, lại nói cũng không phải đi bờ sông sâu, chỗ này là sông cạn, bao nhiêu năm chưa xảy ra chuyện gì, cứ yên tâm chờ ăn cá đi."
Nghe nói có cá ăn, Hạ Xuyên hung hăng nuốt một chút nước miếng, nhìn mưa bên ngoài.
Cốc Vũ và Tiểu Hà vội vàng đem thau chậu hứng mưa dột từ nóc nhà.
Mưa từ từ nhỏ hạt, Vương Thị vội thu xếp nấu cơm, Hứa Tần Thị kêu nàng không cần lo lắng, "Vẫn là Cốc Vũ nghĩ chu đáo, ở hậu viện là một loạt nhà tranh nhỏ, bếp nấu đầy đủ hết, mở cửa sau không bị mưa tạt, vừa vặn nấu cơm, chỉ là đợi chút đi, chắc cũng nên đã trở lại, ta nấu chút canh gừng mới được, bằng không bị mưa ướt không tốt."
Nói xong Hứa Tần Thị nhìn ra cửa sau, một mái cỏ tranh cong cong, như là một hành lang gấp khúc, hai bên chất đống củi đã chẻ, đi qua là một gian nhà tranh nhỏ, là nhà bếp lâm thời.
Mưa một trận lớn rồi trận nhỏ, nhưng không ngừng.
Rốt cục đến khi trời tối, vài người một thân ướt sũng trở về.
Trần Vĩnh Ngọc vừa cởi áo tơi vừa nói: "Trận mưa này vài năm không thấy, bờ sông đều ngập nước, ta coi nếu thêm một trận nữa hoa mầu bị ngập hết."
Tuyền nhếch miệng nói: "Ruộng chúng ta ở bờ sông, dù trên thường nguồn không có chuyện gì, phía dưới này sợ cũng khó khăn."
Cốc Vũ vội hỏi: "Cha, mảnh đất trồng thần tiên quả bị ngập sao?"
Lí Đắc Tuyền lắc đầu, "Bên kia phỏng chừng tạm thời chưa bị ngập, mưa trận nữa sợ khó bảo toàn."
Chuyện của ông trời, ai cũng lo lắng suông, Cốc Vũ không hỏi nhiều, chỉ âm thầm cầu nguyện không thôi.
Canh cá nóng hổi, rau trong vườn vừa hái xuống, đồ ăn không nhiều lắm, nhưng chất lượng mười phần, Hứa Tần Thị còn cố ý chưng đầu cá cho ba đứa bé ăn, mọi người ngồi vây quanh chuẩn bị ăn cơm, chỉ còn Vương Thị bận việc trong bếp.
Hạ Xuyên ánh mắt sáng lên, thế nhưng đứng dậy cản không cho ai động đũa, "Khoan ăn, ai cũng không thể ăn! Nương ta còn không chưa đến đâu!"
Hứa Tần Thị vỗ vào mông hắn, "Tiểu tử, không uổng nương ngươi thương ngươi!"
Đang nói Vương Thị đi qua, trong tay bưng một tô cháo, chậm rãi chia cho Hạ Xuyên Tiểu Hàn, Đại Hàn ăn.
Giang thị nhìn qua, "Ai u, thật bị ngươi làm ra, thật ta không có tính nhẫn nại này. Chính là lấy tài năng thêu thùa đem ruột cá nấu ra."
Là cháo cá, cá lớn bày ở mặt trên, bên trong là lúc giết cá băm cá nhỏ ở bên trong, càng khó hơn là không vứt bỏ ruột cá, nhồi thịt cá vào trong ruột, khó trách Giang thị nói Vương Thị có tính nhẫn nại.
Lúc này, Vương Thị vừa vặn bên gắp cá trích vào đĩa, dùng thìa múc cháo vào chén vài người, rồi cho Hạ Xuyên bọn họ ăn cháo cá, "Được rồi, các ngươi ba đứa trẻ chưa thể ăn cá, vạn nhất bị hóc xương cá không tốt, đây là mấy con cá nấu không có xương, từ từ ăn."
Tiểu Hàn rất nhu thuận, tự mình ăn, Hạ Xuyên lập tức bưng cháo đi đến bàn của Lí Đắc Tuyền bọn họ bên kia, không cần ai tiếp đón, ngồi bên cạnh Kinh Trập tự mình ăn.
Vương Thị buồn cười, "Ngươi tiểu tử này không nói gì từ đầu đã muốn ngồi ở bên kia, giữ ở bên cạnh lại khóc."
Mọi ngwời lại nghĩ tới lúc Hạ Xuyên còn nhỏ, lại nói một hồi.
Ngày thứ hai vẫn mưa như cũ, ngẫu nhiên ngừng một chút, nước còn chưa thoát lại bắt đầu một trận khác, Hứa Tần Thị bắt đầu lải nhải thần mưa nhàn hạ, cũng không biết giáng mưa đến địa phương khác, lại giáng toàn bộ mưa xuống Đào trang, rồi về báo cáo kết quả công tác.
Nói tới nói lui, nước sông chỉ thấy dâng cao chứ không thấy rút, rất nhiều người lo lắng, nếu lúa mùa sớm bị ngập nước, ấm no một năm của cả nhà phải làm sao bây giờ, nhưng không có cách nào. Cả nhà đội mưa đi ra ruộng của mình dùng bồn tát nước hắt ra ngoài, rất nhanh phát hiện là phí công, bốn phía đều là nước, nước tát ra lập tức tràn vào, đành thôi, chỉ có thể cầu nguyện ông trời ngừng mưa.
Mưa lúc ngưng lúc nặng hạt suốt ba ngày, rốt cục ngưng hẳn.
Tiểu Mãn và Cốc Vũ vội vã phơi đồ bị ướt trong sân, người thôn trang tràn ngập phấn khởi nhìn ruộng nhà mình.
Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Giang, Tuyền ba người ở trong sân thương lượng.
Trần Vĩnh Ngọc đnói: "Mưa lâu như vậy, lúa thu hoạch sẽ giảm không ít, những hộ đông người phải làm sao bây giờ?"
Lí Đắc Tuyền bất đắc dĩ, "Không cần nói người khác, hai mảnh ruộng nhà ta, mưa như vậy không biết có đủ ăn hay không, chúng ta không làm được gì."
Giang nghĩ lại nói: "Không sao, hay là chúng ta giảm giá thuê máy tuốt hạt giá xuống, chúng ta không thể làm gì, nhưng có thể để mọi người sớm thu hoạch lúa còn sót lại cũng tốt, chuyện khác chúng ta không có biện pháp."
Tuyền và Trần Vĩnh Ngọc đều đồng ý, máy tuốt hạt là mối làm ăn của hương thân, lúc thu hoạch tốt mọi người đều vui, lúc thu hoạch không tốt kiếm tiền mọi người cũng băn khoăn.
Bên này đang thương lượng, Cốc Vũ đã ở một bên xếp xiêm y vừa nghĩ việc này. Lúa bị ngập, may mắn mảnh vườn trồng thần tiên quả kia không có chuyện gì, chỉ là sinh ý máy tuốt hạt tất nhiên bị ảnh hưởng. Hộ nông dân đều dựa vào trời ăn cơm, sinh ý máy tuốt hạt nhờ vào nông dân ở đây, như vậy năm nay lúa sớm sinh ý không tốt, sinh ý máy tuốt hạt cũng không tốt, nếu không có số tiền này, bên kia nhị bá không đủ tiền xây phòng, trong nhà mình tiền kiếm ít, lại còn phải ra tiền mua thêm lương thực, như vậy là mệt rồi, trước kia còn tưởng mối làm ăn này không có phiêu lưu, hiện tại thì rõ rồi, phải nghĩ thêm cách kiếm tiền mới được.
Một đám người đang mang nặng tâm tư ở trong sân, đột nhiên bên ngoài có người kêu to, "Cầu sập, cầu sập "