Điền Viên Cốc Hương

Chương 153: Chương 153: Q2 - Chương 18: Khách lớn




Theo chủ ý của Kinh Trập bọn họ, Trần Vĩnh Ngọc cùng người thôn trang nói tỉ mỉ. Mọi người đều đồng ý, nói đổi về một ít lương thực cũng không sai, dù sao cũng kiếm không xong nhiều như vậy, có ít tiền mua lương thực cũng tốt.

Kết quả là, hai ba người một đường chịu trách nhiệm mang quả đào đi thôn trang khác, luân phiên chịu trách nhiệm quả đào, thuận tiện chịu trách nhiệm gánh lương thực, có người ra cửa gặp phải, bốn năm người một chỗ, vội vàng lên xe trâu xuất phát đến thôn khác.

Kinh Trập và An Cẩm Hiên cũng theo xe trâu xuất phát, lúc cho thuê máy tuốt hạt, bọn họ hai người kiếm nhiều tiền nhất, nên Lí Đắc Tuyền yên tâm, chỉ âm thầm dặn dò Kinh Trập phải chú ý, tùy cơ ứng biến.

Bởi vậy, tiến độ hái quả đào nhanh hơn, người thôn trang buông tâm xuống.

Người đi các thôn trang, tính đi Liễu Bá Tử trước, thứ nhất là thôn này lớn, thêm nữa có vài thôn trang gần đó, thứ hai là người ở những thôn trang này cũng dư dả, có thể lấy ra vài đồng tiền nhàn rỗi, lại nói người đi thôn trang bán cũng ít, không chỉ có trẻ con mua, người lớn cũng mua một ít, còn có thể lấy lương thực đi đổi. Đến lúc này, người đi bán quả đào cao hứng phấn chấn chịu trách nhiệm mang lương thực thu tiền đã trở lại.

Trần Vĩnh Ngọc chỉ cần chờ ở ven rừng đào cùng với người có tuổi ở thôn trang, tuy giúp không được gì nhưng cũng ngồi nhìn xem, mọi người thấy quả đào có thể đổi lương thực về, đều cao hứng, khen tặng người kiếm tiền, các lão nhân thấy tình huống tốt, tiền cũng do vài người đáng tin cậy nhất thu, không xảy ra chuyện gì.

Người chịu trách nhiệm mang lương thực về cũng tươi cười, "So với đi trấn trên khá hơn nhiều, lúc ở trấn trên một ngày cũng không có đến hai người hỏi, chúng ta chịu trách nhiệm đi, người ta vây quanh hỏi, dùng lương thực đổi hay dùng tiền mua, còn có người hỏi chúng ta đổi điểm tâm đường hay không, chúng ta không dám đồng ý, dù sao chưa có thương lượng qua giá cũng không thể làm chủ, lại nói đổi vài thứ kia về cũng không tác dụng lớn gì."

Trần Vĩnh Ngọc cùng vài người khác đều nói là đạo lý này, không cần đổi tạp, bằng không sẽ rối loạn, lại nói lương thực đổi về có thể cứu cấp, vạn nhất thay đổi vải gì đó, cầm về lại không biết chia thế nào.

Người đi trấn trên phải qua hai ngày mới biết được kết quả, người đi các thôn trang hôm đó đều trở về, những nơi tốt như Liễu Bá Tử, một ngày đi hai lần, phỏng chừng qua hai ngày nữa còn có thể đi một lần nữa, thôn khó khăn không tốt lắm cũng có thể đổi ra hơn phân nửa, lương thực quy củ để ở từ đường, xem rất khả quan.

Đến bữa cơm chiều Kinh Trập ,An Cẩm Hiên và Lí Đắc Giang tuyền chưa về, người trong nhà ít đi rất nhiều, mọi người không có tâm tư ăn cơm, cũng không ngừng hỏi thăm hiện tại như thế nào .

Trần Vĩnh Ngọc yên tâm không ít, nói lương thực đổi về bao nhiêu, còn lại bao nhiêu đào, nhưng có chút lo lắng, quả đào chống đỡ không được bao lâu.

Điều này làm cho Cốc Vũ cả kinh, nàng vội hỏi vì sao.

Hứa Tần Thị tiếp câu chuyện đáp, "Quả đào như người vậy, lớn sẽ già đi, già rồi sẽ đi, qua mười ngày nay, ta phỏng chừng chín sẽ có quả rụng trên đất, nên phải bán vội đi mới được."

Linh Nga nhờ người đi hỏi nói là thời gian lâu một chút, lúc trước vẫn là chủ ý Cốc Vũ kêu người đi bán đào, thuận đường nhìn xem có chiêu số khác hay không.

Lúc này, mọi người đều hy vọng người đi trấn khác có thể mang về tin tốt, bằng không sửa không xong cầu, ra vào không có phương tiện, cầu sửa tạm kia bộ dáng chao đảo, thu gặt hoa mầu đi qua đều có chút sợ hãi.

Cách một ngày, người canh giữ trấn trên hoang mang rối loạn vội vàng trở về, nói là có tin tốt.

Bọn họ vài người nước không kịp uống, kêu người đang hái quả đào, hái tám gánh rồi dừng tay, vội vàng tìm Trần Vĩnh Ngọc đến báo cáo tình huống, còn nói là người nhà Cốc Vũ.

Nghe cha Thiết Đản nói xong, Cốc Vũ một đầu mờ mịt, thân thích nhà mình không nhiều lắm, người rộng rãi càng ít, Hứa Thế Cùng ở trấn trên mở tửu lâu cũng không dùng nhiều như vậy, lại nói trước đó mấy ngày hắn đồng ý có người đến sẽ giúp đỡ hỏi một chút, đến nay cửa tửu lâu còn cả khuông quả đào đâu, không thể là hắn. Linh Nga còn ngốc ở nhà, sẽ không thể là bên kia, là ai Cốc Vũ nghĩ không ra.

Cốc Vũ tỉ mỉ hỏi người nọ hình dáng ra sao, quan hệ gì với mình, người nọ sờ đầu nói: "Các ngươi không biết sao? Nói là lúc trước đã mua qua đào thôn trang chúng ta, một lần mua rất nhiều, cha Cốc Vũ còn làm xe ngựa cho hắn, một thiếu gia, tuổi cỡ Cẩm Hiên, bộ dạng tốt, rất khí thế, nói trước đây cũng thường đến."

Nói rõ ràng như vậy, vẫn do Tiểu Mãn nhắc nhở một câu, "Sẽ không là Ninh gia đi."

Người nọ vỗ đầu, "Đúng, đúng, đúng, là Ninh gia! Ninh thiếu gia!"

Cốc Vũ thở dài, lúc trước Lí Đắc Tuyền xảy ra chuyện như vậy, Ninh Bác đi giúp gõ cửa suýt chút bị đánh, sau hai nhà không liên hệ nữa, ngẫu nhiên nhìn thấy xe dê ở thôn trấn, chỉ là Cốc Vũ mỗi lần đi không phải đi y quán cũng là có chuyện, cũng không thấy Ninh Bác, nói vậy là tên tiểu tử đó.

Cha Thiết Đản cười hề hề, "Vẫn là cha Cốc Vũ lợi hại, thiếu gia đang đánh xe ngựa nhỏ, thấy chúng ta bán quả đào, mắt sáng lên, liền nhảy xuống hỏi tới hỏi lui. Ta mới đầu còn cho là người không có việc gì làm tìm việc nên không để ý, nhưng người ta cũng không so đo, mở miệng nói muốn mua tám gánh, nhiều nữa hắn không còn cách nào khác, tiếp còn nói tuy hắn không thể mua nhiều, nhưng có thể ra hai chiếc xe ngựa giúp chúng ta, cha Tiểu Ngọc đi theo Ninh thiếu gia đánh xe ngựa, nói là về đợi bên bờ sông, bên này đem quả đào qua, rồi đi trấn trên bán cũng được, đi trấn khác hoặc đi đâu, so với xe trâu mau hơn rất nhiều, các ngươi nói không phải là trời rơi xuống chuyện tốt chứ là cái gì."

Trần Vĩnh Ngọc thở dài, "Các ngươi nói cũng thật sự là, lúc trước Tuyền đi làm xe dê, cũng không nghĩ đến tiểu thiếu gia hiện nay lớn lên còn nhớ kỹ tình đâu, cha Thiết Đản, ngươi đi hỏi, chúng ta quả thật cần dùng xe ngựa, tám gánh đào kia nếu Ninh thiếu gia không cần hết thì mang trở về, không thể vì ngườ ta thiện tâm chiếm tiện nghi."

Cha Thiết Đản liên thanh đáp lời.

Nói xong Trần Vĩnh Ngọc lại lo lắng, cố ý đi vào rừng dặn dò mọi người đại thiếu gia nhất định là muốn tặng người ta, phải chọn quả ngon hái, như thế chúng ta không áy náy, hai là nói không chừng người ta coi trọng quả đào hơn là cho một con đường.

Tiếng chi nha chi nha vang lên trên cầu, người chịu trách nhiệm quả đào gấp gáp, lại đổ mưa nên có chút trơn, suýt chút người chịu trách nhiệm quả đào rơi xuống sông. Có người thôn trang lấy xuồng của nhà mình, neo ở bờ sông để mọi người dùng chở đồ, đầu bên kia đã có hai chiếc xe ngựa chờ sẵn, chuyển quả đào qua rồi chất lên xe đi.

Cốc Vũ đi theo nhìn, không phát hiện bóng dáng Ninh Bác, lắc đầu cười chính mình, người ta là đại thiếu gia, tự nhiên phải lo sinh ý trong nhà, sao có thể giống trước kia chơi bời như vậy.

Người đi trấn trên lục tục trở về, quả đào trên cơ bản đều bán đi, chỉ là đường có chút xa, người đi ra ngoài không tẳm rửa gì cũng không có phương tiện, nghe nói có xe ngựa dùng, thích thú hơn.

An Cẩm Hiên cũng đã trở lại, thấy quả thực có hai chiếc xe ngựa to, vẫn là lúc trước đứa trẻ kia đưa cho thôn trang dùng tạm, rất cao hứng, "Hắn còn nhớ chúng ta, như vậy là tốt rồi, ta đánh giá xe ngựa đi không đến nửa ngày là đến, hai ngày đi một xe qua lại, thuận lợi như vậy còn có thể bán mấy khuông, thừa lại quả đào nếu chín thì không có biện pháp gì, chia cho mọi người một ít, xe trâu có thể dùng ở chỗ gần một chút, chở quả đào đi các thôn trang, còn có thể kéo lương thực về."

Một đại ca da đen đủi đi theo An Cẩm Hiên không ngừng khen An Cẩm Hiên, "Cẩm Nhi cơ trí, chúng ta đứng bán, bị người ta tới đuổi đi, Cẩm Nhi cho những người đó hai cân quả đào còn nói gì đó, thế nhưng người ta không đuổi chúng ta, còn có người đi tới bàn sinh ý với chúng ta, lúc đầu ta còn lo lắng người ta nói, sau này mới biết được thì ra là Cẩm Nhi nói về sau bọn họ có thể mua đào của chúng ta, thôn trấn chỉ cần bán cho người nào cái gì là độc môn sinh ý, ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không có hiểu rõ ràng, đành hồ đồ đi theo Cẩm Nhi cùng nhau trở về, hái quả đào chỉ để ý ngày mai đưa đi qua là xong, chúng ta không cần ở lại đó."

Nghe xong như vậy, Cốc Vũ hiểu, âm thầm nói Cẩm Hiên ca đang tìm đại lý.

Cách một ngày, An Cẩm Hiên cùng hắc tử đại ca vội vàng đánh xe ngựa, trên xe là vài khuông quả đào lại đi.

Kinh Trập cũng trở lại, bốn năm người đều cao hứng phấn chấn, đến nhà báo tin vui.

Thì ra là tìm được một khách hàng lớn, người ta đến Đại Thuỷ trấn đi dạo, gặp quả đào ngon nên động tâm, hơn nữa lúc trước ở thọ yến mỗ viên ngoại ăn qua đào ở Đào trang Lâm Giang trấn, nhận định có kiếm tiền, đem giá đè ép, rồi nói muốn mua.

Kinh Trập bọn họ tự nhiên là vui vẻ, trao đổi xong, Kinh Trập còn hỏi người ta đặt cọc, ước định đợi ở trấn trên, đến lúc đó đưa xe đến lấy, Đào trang mướn xe kéo quả đào đến trấn trên.

Mọi người không quá tin chuyện như vậy, nhưng 6 lượng bạc tiền đặt cọc đặt tại trước mắt, mọi người không thể không tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.